Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1052 chữ

Lục Phong sợ đến mức phát run. Nếu như Hàn Tam Thiên chỉ còn sót lại nửa cái mạng, thì tính mạng của mấy miệng ăn trong nhà họ Lục, sợ là một người cũng sống không được.

Lúc này rốt cuộc Lục Phong hối hận thế nào, chỉ có mình ông ta biết rõ.

Trong lòng ông ta hi vọng đây chỉ là một giấc mơ, nếu chuyện này không xảy ra thì tốt biết bao, đáng tiếc hi vọng này cuối cùng cũng chỉ có thể là ảo tưởng.

“Lập tức thả Hàn Tam Thiên ra.” Lúc này, Đạo Thập Nhị mở miệng nói.

Nghe thấy lời này, Lục Huân nhìn Đao Thập Nhị với vẻ khinh thường, lạnh giọng nói: “Mày là cái thá gì mà có tư cách ra lệnh cho tao?”

Lời nói này khiến cho cả người Lục Phong không khỏi run lên. Lục Huân dùng thái độ này để nói chuyện với Đao Thập Nhị, không phải là tự tìm đường chết sao?

“Làm càn, con câm miệng lại cho ba, lập tức mang Hàn Tam Thiên tới đây.” Lục Phong quát lớn.

“Ba, hôm nay ba uống lộn thuốc rồi hả?” Lục Huân khó hiểu hỏi. Lục Phong giống như đột nhiên biến thành một người khác vậy, khiến gã không tài nào đoán được suy nghĩ của ông ta.

Lục Phong hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Con còn nhớ ba từng kể với con chuyện ba ở nước ngoài không?”

Chuyện này Lục Huân biết, chẳng qua trước nay gã đều cho rằng Lục Phong đang khoác lác, làm gì có chuyện lại có người lợi hại như thế, thi thể chất đầy đường, chuyện này là chuyện mà con.

người có thể làm sao?

“Ba, chuyện mà ba nói đó, trước nay con chưa từng xem là thật. Con biết ba cố ý dọa con mà thôi.” Lục Huân dửng dưng nói.

Thấy dáng vẻ không sợ sống chết của Lục Huân, mãi đến bây giờ Lục Phong mới biết được đứa con này coi trời bằng vung thế nào. Nếu nó cứ tiếp tục ngạo

mạn như vậy, cho dù lần này không chết trong tay Đạo Thập Nhị, sau này cũng sẽ chết trong tay người khác.

Cây cao ắt sẽ đón gió, người quá ngông

cuồng sao có thể không vì thế mà trả giá

chứ?

“Con cho rằng ba nói giỡn với con, nhưng bây giờ người đó đang đứng trước mặt con đấy. Nếu con không muốn chết, thì lập tức giao Hàn Tam Thiên ra đây.” Lục Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cái gì?” Lục Huân khiếp sợ nhìn Lục Phong, lập tức chuyển sang Đạo Thập Nhị, lẽ nào là anh ta?

“Nhanh lên, mang cậu ta ra đây trước đi, mấy chuyện khác thì để ba nghĩ cách.” Lục Phong thúc giục.

Lục Huân mất hết hồn vía. Nhìn dáng vẻ của Lục Phong hiển nhiên không giống như đang nói đùa, nếu như vị thần chết ấy đang đứng trước mặt gã, hơn nữa còn đến cứu Hàn Tam Thiên, vậy thì gã sẽ có kết cục gì chứ?

Gã không kìm lòng nổi mà nuốt nước bọt, Lục Huân vội vàng đi về phía hầm rượu.

Lúc này Mặc Dương lại nhíu mày, tuy ông không nhìn thẳng Đạo Thập Nhị, nhưng ánh mắt lại đang âm thầm đánh giá anh

Ông và Lâm Dũng suýt chút nữa đã bị đuổi ra ngoài, nhưng từ sau khi Đao Thập Nhị đến, nháy mắt đã xoay chuyển được chuyện này. Hơn nữa nhìn dáng vẻ Lục Phong vô cùng sợ hãi Đao Thập Nhị, từ lúc đi vào biệt thự cho tới giờ, cơ thể ông ta vẫn không ngừng run rẩy, sự sợ hãi này tuyệt đối không phải trong nửa tiếng là có thể tạo ra được, chắc chắn ông ta đã có một ám ảnh rất lớn với Đạo Thập Nhị.

Trước đây Mặc Dương chỉ cảm thấy Đao Thập Nhị không đơn giản, thế nên ông vẫn chưa cho người điều tra thân phận

của Đạo Thập Nhị. Nhưng sức ảnh hưởng của anh ta đã lan đến đảo Cơ Nham, khiến Mặc Dương không thể không nảy sinh sự phòng bị.

Trở lại hầm rượu, sau khi Hàn Tam Thiên nhìn thấy Lục Dương, bèn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thả cô ấy ra, có chuyện gì thì nhằm vào tao đây này.”

Tô Nghênh Hạ chắn ngay trước mặt Hàn Tam Thiên, nói: “Đừng tổn thương anh ấy, tôi đồng ý với anh.”

Nhìn hai người đang ra sức bảo vệ lẫn nhau, Lục Huân đã không còn chế giễu

cười nhạo như lúc trước, vẻ mặt của gã vô cùng nghiêm trọng, trong đầu cứ mãi nhớ tới câu chuyện mà Lục Phong từng kể cho gã. Khung cảnh máu me chỉ biểu đạt bằng ngôn ngữ mà đã khiến gã như đi lạc vào nơi đó, hơn nữa Lục Phong cũng từng nói, nếu như chọc đến vị thần chết này, chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là chết.

Thấy Hàn Tam Thiên bị thương nặng, Lục Huân dường như đã nhìn thấy kết cục của bản thân trong tương lai, gã không cho phép chuyện đó xảy ra.

“Đưa đi.” Lục Huân nói với thuộc hạ.

Hàn Tam Thiên nhíu mày, nhìn thái độ hòa hoãn của Lục Phong đối với bọn họ, lẽ nào Mặc Dương đã tìm được người nào trên đảo Cơ Nham có thể áp chế Lục Huân sao? Nếu thật sự là như vậy thì đúng là ngoài dự đoán, bởi vì Hàn Tam Thiên cho rằng sự hiện diện của Mặc Dương không hề có chút tác dụng nào cả.

Lúc Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đi đến phòng khách, ba người Mặc Dương nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Hàn Tam Thiên, lập tức giận dữ không thể kìm chế, nhưng may là Tô Nghênh Hạ không bị

thương, Mặc Dương biết rất rõ miếng vảy ngược này có ý nghĩa gì với Hàn Tam Thiên. Tô Nghênh Hạ không sao, chuyện này đồng nghĩa với việc sự tức giận của anh vẫn chưa đạt đến cực điểm.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.