Cầm danh thiếp, Lục Huân như bắt được châu báu, gã đối với Tô Nghênh Hạ khát cầu đã muốn phát điên rồi, bởi vì gã biết, chỉ có người phụ nữ này, mới có thể làm Han Tam Thiên thuần phục trước mặt gã.
“Lại có thể trốn ở một homestay, khó trách lại khó tìm như vậy, nhưng hiện tại, cô trốn không thoát khỏi tay tôi đâu.” Vẻ mặt Lục Huân tục tĩu đầy ý cười, ánh mắt tràn đầy thương hại, lầm bầm nói: “Hàn Tam Thiên, xem mày còn dám mạnh miệng không, tao sẽ nhanh chóng đưa người phụ nữ đến trước mặt mày, để mày trở mắt nhìn tạo chà đạp cô ta.”
Rời khỏi hội sở, Lục Huân gọi mấy tên thủ hạ, lái xe về phía mấy homestay.
Tô Nghênh Hạ đang ngồi ở phòng khách homestay, vẻ mặt hoảng sợ, tưởng tượng đến lúc Lục Huân ở trong điện thoại tra tấn Hàn Tam Thiên, lòng của cô không thể bình tĩnh nổi, may mắn cô đã nghĩ thông, cô đi nhà họ Lục không có tác dụng gì, ngược lại càng tăng nguy hiểm cho bản thân, cho nên lúc này không có suy nghĩ gì, mà ngồi ở phòng khách im lặng chờ bọn Mặc Dương đến.
“Nghênh Hạ, cô uống nước đi.” Từ Đồng
nói với Tô Nghênh Hạ, cô không ăn bữa sáng, cũng không ăn bữa trưa, Từ Đồng lo lắng cô như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi.
Sắc mặt Tô Nghênh Hạ tái nhợt quay đầu lại nói: “Tôi hiện tại không có tâm tình uống nước, cảm ơn cô, tôi biết là cô vì
muốn tốt cho tôi, nhưng là tôi thực sự không nuốt nổi.”
Từ Đông bất đắc dĩ để nước lên bàn, nồi
bên cạnh Tô Nghênh Hạ an ủi: “Yên tâm đi, anh ta nhất định sẽ không có việc gì, chờ Mặc Dương đến là có thể cứu anh ta."
Tô Nghênh Hạ gật đầu, vẻ mặt kiên định: “Đúng vậy, anh Dương nhất định có thể cứu anh ấy.”
Nhìn thấy Tô Nghênh Hạ trên mặt lo lắng không phải giả, chứng minh cô ấy đối với Hàn Tam Thiên thật sự quan tâm, tuy rằng mấy ngày này Từ Đồng cảm nhận được tình cảm hai người Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ có tình cảm hồn nhiên, nhưng là cô thấy có chút kỳ lạ.
Cả thành phố Thiên Vân đều nói Hàn Tam Thiên ở rể nhà họ Tô, chuyện này trở
thành cười cho nhà họ Tô, cũng có người nói Han Tam Thiên không được Tô Nghênh Hạ đối xử tốt, ở nhà không có địa vị gì, ba năm bao nhiêu thời gian, bọn họ không thực sự là vợ chồng.
Trước kia khi chưa gặp hai người, Từ Đồng vẫn nghĩ hai người là bị mạnh mẽ ép buộc ở chung một chỗ, sẽ không có tình cảm gì, thậm chí là hận thù nhau, nhưng lúc này nhìn lại, bọn họ thân mật như người yêu, loại tình cảm này đậm sâu hơn tình cảm đôi lứa nhiều lắm, điều này làm cho cô khó hiểu.
“Nghênh Hạ, tôi có thể hỏi một việc
không?” Từ Dồng không nhịn được sự tò mò hỏi.
“Cô muốn hỏi tôi, tôi cùng Hàn Tam Thiên vì sao lại không giống người ngoài nói, là kẻ thù của nhau ?” Tô Nghênh Hạ nói.
“Đúng vậy.” Từ Đồng nói: “Ba năm không dài, tôi đã nghe rất nhiều chuyện về hai người, nghe nói vốn dĩ cô không thích Hàn Tam Thiên, nhưng tôi cảm thấy được, cô đối với anh ta là tình cảm chân thành, đây không phải là làm điệu làm bộ.”
Tô Nghênh Hạ nghĩ tới ba năm trước đây, khi Hàn Tam Thiên xuất hiện ở nhà họ Tô,
lúc ấy Tô Nghênh Hạ đã biết Hàn Tam Thiên phải đến ở rể nhà mình, tâm trạng lúc ấy tuyệt vọng, vì từ trên trời rơi xuống một tên vô dụng, một đêm lại trở thành chồng cô, cô lúc ấy ngay cả tên Hàn Tam Thiên cũng không biết, tâm tựa tro tàn, nhưng lại không thể từ chối.
Hàn Tam Thiên xuất hiện vào ngày kết hôn, không đến ba ngày sau, cuộc đời Tô Nghênh Hạ có sự thay đổi.
Khi đó, cô thực sự chán ghét Hàn Tam Thiên, bởi vì nếu Hàn Tam Thiên không xuất hiện, cuộc đời cô có nhiều sự lựa chọn hơn, thậm chí có thể gả cho người
có tiền cải thiện tình huống trong nhà.
Thẳng đến khi Tô Nghênh Hạ lần đầu tiên phát hiện Hàn Tam Thiên sẽ yên lặng âm thầm đi theo cô, bảo vệ cô, anh giống như
một thiên thần bảo vệ, chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt gì, mà làm những hành động bảo vệ.
Còn cô cũng như thế, tất nhiên, khi đó Tô Nghênh Hạ cũng không nhìn thẳng vào tình cảm đang thay đổi, mà là tìm nhiều lý do để ghét Hàn Tam Thiên.
Trí nhớ của cô nhất một chuyện, đó là cô thuận miệng nói mình thích ăn một món,
đêm đó về nhà, Hàn Tam Thiên đã làm ra món đó.
Tô Nghênh Hạ nói một câu, cho dù nuôi chó ba năm cũng nảy sinh tình cảm, huống chi là con người đang yên lặng trả giá cho mình?
Ba năm không nhiều, Hàn Tam Thiên cũng không một câu oán hận gì, bị Tưởng Lam mắng, khuôn mặt anh cũng là tươi cười đón chào, vì Tô Nghênh Hạ nhẫn nhục chịu đựng, bị những người trong dòng họ cười nhạo, anh như trước vẫn làm bộ không sao cả, để mọi người coi anh như đồ bỏ đi, nhưng thân phận thật
của anh, lại hơn những người kia gấp nhiều lần.
Tô Nghênh Hạ biết, Hàn Tam Thiên không phải người bình thường, anh chịu nhiều điều oan ức như vậy, tất cả là vì cô.
Một người đàn ông như vậy, dựa vào cái gì mà không thương?
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 50 |