Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 960 chữ

“Hiện tại tôi nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ cái gì cũng không làm sao?” Tô Nghênh Hạ bật khóc

Lúc này, điện thoại Dương Thần vang lên, là điện thoại của Hàn Tam Thiên, Dương Thần làm một động tác bảo Tô Nghênh Hạ đừng có lên tiếng.

Sau khi Tô Nghênh Hạ ngừng khóc, Dương Thần mới nghe điện thoại, hơn nữa còn mở loa ngoài.

“Người đẹp, cô nếu muốn cứu người đàn ông của mình, tốt nhất là nhanh chóng đến nhà của tôi một chuyến, nói cách

khác, tôi cũng không dám cam đoan đối xử với anh ta như thế nào đâu, hiện tại anh ta đang ghé vào trước mặt tôi, giống như một con chó, cô có muốn nghe giọng của anh ta không?”

Sau khi Lục Huân nói xong, bắt đầu đếm đá Hàn Tam Thiên, âm thanh đánh người bên này nghe rõ vô cùng, nhưng không hề có tiếng kêu rên đau đớn của Hàn Tam Thiên.

“ĐM, mày mạnh miệng nữa đi, để tạo nhìn xem mày có bao nhiêu ngang ngược.” Lục Huân là cố ý muốn Hàn Tam Thiên phát ra tiếng kêu, làm cho Tô Nghênh Hạ lo lắng,

sau đó chủ động xuất hiện, nhưng là gã thật không ngờ, gã dùng hết sức, Hàn Tam Thiên vẫn có thể cắn răng kiên trì.

“Lấy cho tao cây kim, tao muốn xem tên vô dụng này chịu được bao lâu.”

“Người đẹp, muốn biết hiện tại tôi đối xử với người nam nhân cô yêu như thế nào không? Tôi cho cô hình dung một chút, hiện tại tôi cắm cây kim vào đầu móng tay, trong tay tôi có một cây búa, cô đoán xem hiện tại tôi muốn làm gì?” Lục Huân cười nói

Tô Nghênh Hạ che miệng, không dám

tưởng tượng đến hình ảnh mà Lục Huân

miêu tả, hai hàng lệ chảy xuống hai gò má.

Da đầu run lên Dương Thần nhanh chóng tắt điện thoại.

“Nghênh Hạ, gã chỉ là đang hù dọa chúng ta mà thôi, gã không dám làm như vậy.” Dương Thần nói với Tô Nghênh Hạ.

Nước mắt Tô Nghênh Hạ vẫn chảy ra: “Tôi muốn tìm anh ấy, chỉ có tôi mới có thể cứu Tam Thiên.”

Dương Thần cầm tay Tô Nghênh Hạ

không buông, người Lục Huân như thế nào, cho dù Tô Nghênh Hạ đi, cũng không thể cứu được Hàn Tam Thiên, nhưng sẽ lại khiến Tô Nghênh Hạ rơi vào nguy hiểm.

Hàn Tam Thiên trước khi đi đã dặn dò qua, nhất định phải chăm sóc Tô Nghênh Hạ, nếu anh để Tô Nghênh Hạ đi, hậu quả sẽ không chịu nổi.

“Cô trước bình tĩnh một chút, nếu cô đi, thật sự không ai có thể cứu anh ta, cô nghĩ lại xem, có người nào có thể giúp chúng ta.” Dương Thần nói.

Người nào?

Sau khi Tô Nghênh Hạ nghe thấy thế, trong đầu lập tức hiện lên hai chữ Mặc Dương, chính là Mặc Dương còn ở thành phố Thiên Vân, cho dù lập tức đi cứu, cũng chỉ có tối mới có thể đến, Tô Nghênh Hạ sợ Hàn Tam Thiên không chịu được đến lúc đó.

“Mặc Dương, Mặc Dương có thể giúp anh ấy, chính là hiện tại có thể tới kịp sao?” Tô Nghênh Hạ nói.

Đôi mắt Dương Thần mở to, tuy rằng anh

ta ở thành phố Thiên Vân cũng là một nhân vật nhỏ, nhưng tên tuổi của Mặc Dương anh ta cũng nghe qua, Hàn Tam Thiên thế nhưng lại còn có quan hệ với Mặc Dương, anh ấy ở thành phố Thiên Vân, rốt cuộc có năng lực gì!

“Hữu dụng, tất nhiên là có chỗ dùng, cô nhanh chóng liên hệ với ông ta đi.” Dương Thần nói.

Nghe nói như thế, Tô Nghênh Hạ lấy ra điện thoại.

Mặc Dương ở đây, vị Mặc lão đại này còn đang luyến tiếc mua phòng, cho nên mỗi

đêm đều xong việc mới nghỉ ngơi, lúc Tô Nghênh Hạ gọi cho ông ta, ông còn đang ngủ.

“Em dâu, mới sáng sớm, cô như vậy là không cho người khác nghỉ ngơi.” Mặc Dương nghe điện thoại nói.

“Anh Dương, Tam Thiên xảy ra chuyện, anh có thể giúp anh ấy không? Tô Nghênh Hạ nói.

Mặc Dương lập tức ngồi dậy, nhanh chóng tỉnh táo, hỏi: “Sao lại như thế?”

“Chúng ta ở trên đảo Côn Nham, anh đến

đây trước đi, đến đây... rồi em giải thích cho.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Được rồi, em dâu, em đừng có làm xằng làm bậy, chờ tôi đến rồi nói sau.” Mặc Dương nói.

Sau đó, Mặc Dương gọi Đao Thập Nhị, bảo anh ta đưa người đến, việc này có vẻ sẽ không dễ giải quyết.

Mặc Dương Lâm Dũng Đạo Thập Nhị, 3 người gặp nhau ở sân bay, vừa lúc có chuyến bay đến đảo Côn Nham.

Lúc này, ở biệt thự nhà học Lục, Lục Huân

tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, 10 ngón tay Hàn Tam Thiên đều cắm kim, máu chảy không ngừng.

“Vô dụng, xem người phụ nữ của mày, căn bản là không quan tâm sống chết của mày.” Lục Huân nói với Hàn Tam Thiên.

Toàn thân Hàn Tam Thiên đau đớn, mồ hôi lạnh đổ ra làm ướt hết quần áo, anh tin tưởng Văn Lương sẽ phải trả giá, chính mình cũng tự tin quá mức, vốn tưởng rằng dù Lục Huân làm khó dễ, gã cũng có lúc phải rời biệt thự, không nghĩ tới Lục Huân lại chuẩn bị nhiều người đến thế đối phó với mình.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.