Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1212 chữ

"Anh Hàn, anh có việc gì cần dặn dò cứ nói." Xưng hô của Văn Lương với Hàn Tam Thiên từ "cậu" biến thành "anh", đây là ông ta thể hiện sự tôn kính.

Công ty của Văn Lương ở thành phố cấp lớn một nào của Trung Quốc cũng có công ty con, nhưng ở thủ đô, chung quy ông ta vẫn còn cách xã hội thượng lưu chân chính một khoảng nhất định, mà sự tồn tại như nhà họ Hàn thì nằm ngoài tầm với của ông ta.

Đây là lần đầu tiên Hàn Tam Thiên dùng thanh danh của nhà họ Hàn cáo mượn oai hùm, dù sao chuyện ở thành phố Dugn đã

nhờ Thi Tinh giúp đỡ, nhưng lần này lại khác, trong lòng vô cùng mất tự nhiên, nhưng lần này không cáo mượn oai hùm một lần thì không được, nếu chỉ có anh ở đảo Bedrock, có lẽ anh có thể một mình đối mặt nhà họ Lục, nhưng bên cạnh còn có Tô Nghênh Hạ, anh buộc lòng phải nghĩ ra một phương pháp xử lý chu toàn hơn.

"Ông giúp tôi thức tỉnh nhà họ Lục, nhưng đừng để lộ thân phận thật của tôi, tôi không hi vọng có quá nhiều rắc rối." Hàn Tam Thiên nói.

"Vâng." Văn Lương đáo.

"Chuyện lần này, chờ sau khi quay về thủ đô, tôi sẽ nghĩ cách cảm ơn ông." Hàn Tam Thiên nói tiếp.

"Anh hàn, chỉ tiện tay mà thôi, anh không cần nhớ trong lòng." Văn Lương nói.

Hàn Tam Thiên cười, nếu ông ta không muốn gì thì sao lại chủ động giúp đỡ chứ, loại tâm tư của doanh nhân này, Hàn Tam Thiên rất rõ ràng, tổng công ty của Văn Lương ở thủ đô, nhất định ông ta hy vọng có thể được giới thượng lưu chân chính ở thủ đô thừa nhận, sau này có cơ hội dẫn

ông ta vào vòng này, cũng không phải việc khó, hơn nữa đây là chuyện Hàn Tam Thiên nhất định phải làm.

Làm sao mới có thể vượt qua nhà họ Hàn?

Không chỉ là vượt qua về mặt tài lực, còn có địa vị xã hội.

Hàn Tam Thiên sẽ khiến những người ở thủ đô tưởng rằng anh đã chết biết, tiểu thiếu gia nhà họ Hàn làm sao đột nhiên nổi tiếng, làm sao giẫm nhà họ Hàn từng xem thường anh ở dưới chân.

Anh sẽ để Hàn Quân biết rõ, lời ngon tiếng ngọt khua môi múa mép không phải bản lĩnh thực sự.

Lúc này, Lục Huân đã về tới nhà, giận đến

mức mặt mày tái nhợt, trên đảo Bedrock, từ xưa tới nay chưa từng có ai khiến gã mất mặt, ai thấy cũng phải gọi một tiếng "Cậu Lục", vậy mà hôm nay, một kẻ không biết tên lại khiến gã chán nản mất hết thể diện, nếu thù này không báo, sau này hai chữ Lục Huân chứng là trò cười trên đảo Bedrock

"Con sao vậy, còn ai dám chắc cậu Lục

con tức giận?" Lục Phong bước vào phòng khách, thấy mặt mày Lục Huân khó coi thì cười trêu ghẹo.

"Ông nội, hôm nay cháu trai ông vứt sạch thể diện rồi, ông còn tâm trạng cười hả." Lục Huân bất đắc dĩ nói.

Nghe thấy câu này, Lục Phong cười càng vui vẻ hơn, có thể chứng kiến Lục Huân chịu nhục, đây là một chuyện ly kỳ, dựa vào uy danh của gã trên đảo Bedrock mà còn có người dám trêu chọc gã.

"Đương nhiên phải cười, cơ hội thế này cũng không nhiều mà, nói ông nội nghe

xem, chuyện gì xảy ra, vậy mà có thể khiến con chịu thiệt." Lục Phong tò mò hỏi.

"Ông nội, hôm nay con đến hội đấu giá, chuẩn bị mua dây chuyền Vĩnh Hằng tặng cho cháu dâu tương lai của ông, ai ngờ từ đâu lòi ra một thằng nhà quê, vậy mà đối chọi với con, ra giá đến ba trăm triệu, khiến mặt mũi của con trên hội đấu giá bị mất sạch." Lục Huân nói.

"Chút chuyện nhỏ này cũng đáng để con tức giận hả?" Lục Phong bất đắc dĩ lắc đầu, bảo: "Con không còn nhỏ nữa, sao vẫn không biết bình tĩnh chứ, hơn nữa tốn ba trăm triệu mua một sợi dây chuyền, cậu ta cũng lỗ to, con nên vui mới phải."

Lục Huân không quan tâm vòng cô trị giá bao nhiêu tiền, thứ gã cần là mặt mũi.

"Ông nội, con mất mặt, cũng có nghĩa nhà họ Lục mất mặt, bây giờ không biết có bao nhiêu người chờ xem trò cười của nhà họ Lục đấy." Lục Huân nói.

"Con đừng chụp mũ cho nhà họ Lục, chuyện thế này sao liên quan đến nhà họ Lục được." Lục Phong thừa biết Lục Huân cố ý nói vậy là để ông ta báo thù cho gã, nhưng loại chuyện cạnh tranh này, người trả giá cao thì được, là chuyện hiển nhiên.

"Sao lại không liên quan, con là người nổi nghiệp nhà họ Lục trong tương lai, con mất mặt, sau này còn ai đặt con vào mắt, hơn nữa rõ ràng hôm nay Lưu Chương thiên vị tên nhà quê kia, còn lấy ông chủ của ông ta ra dọa con, con thấy tên Văn Lương kia muốn đè ép nhà họ Lục ta trên đảo Bedrock." Lục Huân nói.

Lục Phong nhíu mày, Văn Lương cũng đến đảo Bedrock rồi hả? Nếu chuyện này còn có ông ta ra mặt, tính chất lại khác rồi.

Tuy rằng Lục Phong từng khuyên Lục

Huân đừng đi trêu chọc người của công ty đấu giá, nhưng cũng không có nghĩa Lục Phong sợ Văn Lương, hơn nữa địa vị của nhà họ Lục trên đảo Bedrock là không ai được quyền xâm phạm, nếu Văn Lương thật sự thiên vị giúp người khác, thế là không nể mặt nhà họ Lúc, ý nghĩa chuyện này sẽ khác đi.

"Văn Lương cũng ở đảo Bedrock?" Lục Phong hỏi.

"Con nghe Lưu Chương nói, cũng không phải giả, ông nội, sao ông lại sự Văn Lương?" Lục Huân khó hiểu hỏi.

"Sợ?" Lục Phong cười khinh thường, bảo: "Sao ông lại sợ ông ta được, cùng lắm là nước sông không phạm nước giếng với ông ta mà thôi, trên đảo Bedrock, không có ai đáng để nhà họ Lục ta sợ."

"Ông nội, ông không sợ quá nể mặt ông ta thì ông ta sẽ không coi ông ra gì sao?" Lục Huân xúi giục nói.

Lục Phong cắn răng, ban đầu vốn ông ta không định quản chuyện này, để Lục Huân chịu chút thiệt thòi, nhận được bài học, sau này làm việc mới chững chạc hơn, nhưng hiện tại Văn Lương tham gia

vào chuyện này, ông ta không thể bỏ qua.

Đảo Bedrock là của nhà họ Lục, chứ không phải của Văn Lương, nếu ông ta

muốn tiếp tục phát triển trên đảo Bedrock thì phải xem sắc mặt nhà họ Lục chứ không phải cả gan đối đầu với nhà họ Lục.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.