Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 955 chữ

“ Tài sản nhà họ Tô, tài chính có thể vận dụng tuyệt đối không vượt qua năm trăm triệu. Nếu anh ta thật sự có thể mua vòng cổ Vĩnh Hằng, tiền này nhất định không phải từ nhà họ Tô xuất ra.” Dương Thần cũng rất tò mò cuối cùng Hàn Tam Thiên

có thể làm được chuyện này hay không.

“Nếu có thể cùng loại người này vui vẻ một trận, tôi còn cần cực cực khổ khổ mở cửa hàng áo cưới làm gì?” Bà chủ nở nụ cười.

Dương Thần không xem bà ấy như người phụ nữ của mình, vì thế đời tư cá nhân của bà ấy Dương Thần không quan tâm. Nhưng mà nói đến chuyện này, Dương Thần không thể không nhắc nhở bà ấy một chút, nói: “Tôi khuyên bà tốt nhất nên dẹp bỏ cái ý nghĩ này đi, tránh bị chán ghét, hắt hủi.”

“Chẳng lẽ bà đây không đủ quyến rũ sao?” Bà chủ đứng lên, cố tình bày ra một tư thế quyến rũ.

“Nếu anh ta đã là một nhân vật lớn, đồng ý chịu nhục ở nhà họ Tô. Ngoài vì Tô Nghênh Hạ ra, nhà họ Tô có cái gì đáng giá để anh ta có ý đồ sao?” Dương Thần cười nói.

“Một người si tình ư?” Nghe được lời này, tức khắc bà chủ có chút tức giận. Tuy rằng đối với diện mạo và dáng người của mình bà rất có tự tin, nhưng mà so sánh với Tô Nghênh Hạ thì vẫn còn thua kém

rất nhiều. Nếu Hàn Tam Thiên không phải loại người thích tìm niềm vui từ hoa thơm cỏ lạ thì một chút cơ hội bà cũng không

có.

“Có phải một người si tình hay không tôi không biết. Chỉ là hiện tại tôi là một con dã thú, có muốn thử một chút không?” Một tay Dương Thần kéo bà chủ vào trong lòng ngực, trong phòng lần hai nổi lên tràn ngập không khí nhộn nhạo mập mờ.

Tô Nghênh Hạ ngủ đến gần mười giờ tối mới tỉnh lại. Mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi nói mình đói bụng, Hàn Tam Thiên vội vàng gọi phục vụ của phòng.

“Em ngủ bao lâu rồi, bây giờ là mấy giờ?” Tô Nghênh Hạ dụi dụi mắt hỏi Hàn Tam Thiên.

“ Không muộn, chưa tới hừng đông mà.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Nghe thấy Hàn Tam Thiên trêu chọc mình, vẻ mặt Tô Nghênh Hạ áy náy nói: “ Thật xin lỗi, vốn dĩ muốn ra ngoài đi dạo cùng anh.”

“Sau khi chụp ảnh kết hôn rồi thì sau này vẫn có rất nhiều thời gian đi dạo, không

vội.” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ rất lo lắng cho tình huống của công ty, cho nên dự tính của cô là chụp hình xong sẽ về thành phố Thiên Vân. Nhưng nghe Hàn Tam Thiên nói vậy, hình như còn phải ở lại đảo Cơ Nham chơi, việc này khiến cho lòng cô rất lo

lắng.

“Em có thể gọi điện về thành phố Thiên Vân không?” Tô Nghênh Hạ nói.

“Không phải lúc trước chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao, tạm thời bỏ việc ở thành phố Thiên Vân xuống?” Hàn Tam Thiên

nói, những chuyện khác anh có thể đồng ý với Tô Nghênh Hạ. Nhưng chuyện này thì không được, bởi vì anh tới đảo Cơ Nham ngoài chụp ảnh cưới còn bổ sung tuần trăng mật nữa. Nếu đã là tuần trăng mật sao có thể để đủ loại chuyện quấy rầy

được.

“Cũng được.” Tô Nghênh Hạ không kiên trì nữa, gục đầu xuống nói.

“Em yên tâm đi, chuyện ở thành phố Thiên Vân tiến triển rất thuận lợi. Chờ sau khi em về rồi là có thể nhìn thấy một công ty hoàn toàn mới. Hơn nữa, nhất định còn phát triển rất khá.” Hàn Tam Thiên nói.

Tuy rằng anh không có tìm hiểu tình huống ở thành phố Thiên Vân. Nhưng mà có hai người Chung Lương và Tần Lâm ở lại, hoàn toàn không cần lo lắng.

Sau khi người phục vụ đưa đồ ăn tới, Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên cùng nhau ăn bữa tối. Sau đó đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, dựa theo kế hoạch sớm định ra quay chụp áo cưới mà tiến hành. Ngày mai là ngày hội đấu giá, cho nên sẽ trì hoãn một ngày. Tô Nghênh Hạ vì muốn mau chóng về thành phố Thiên Vân nên bảo Dương Thần tiến độ quay chụp áo cưới nhanh hơn chút. Ngày thứ hai quay

chụp, không thể nghi ngờ càng khiến người thêm mệt mỏi, lúc trở về khách sạn Tô Nghênh Hạ hoàn toàn không còn chút sức lực nào, Hàn Tam Thiên đành công cô về.

Suy nghĩ trong lòng Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, tùy theo ý cô vậy.

Vào ngày hội đấu giá, Hàn Tam Thiên mặc trang phục quý phái tham dự, Tô Nghênh Hạ cũng thay u phục. Hai người trai tài gái sắc trông giống như phong cảnh tuyệt đẹp đang di chuyển.

Ở của hội trường đấu giá, Mã Ngạn và Phan Vân Vân cố ý đến rất sớm, nhưng mà không có vào bàn ngồi. Cần chi một triệu tiền đặt cọc mới lấy được vị trí khu số 4, nếu không thể ngồi cùng bàn với Hàn Tam Thiên vậy đúng là thua lỗ lớn rồi. Dù sao cũng phải ở trước mặt Hàn Tam Thiên khoe khoang một chút mới được.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.