Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 232

Phiên bản Dịch · 959 chữ

Nhà lớn nhà họ Hàn.

Hàn Quân ngồi dưới tán cây lê, đây là vị trí Nam Cung Thiên Thu yêu thích nhất, trừ bỏ gã ra không ai dám ngồi đây.

Khi Nam Cung Thiên Thu xuất hiện, Hàn Quân vội vàng đứng lên, đi đến bên bà đỡ tay, nói: “Bà nội, hôm nay bà đi ra ngoài sao không nói cho cháu biết một tiếng, cháu đi cùng bà.”

Tâm trạng Nam Cung Thiên Thu thoải mái, bà rất hưởng thụ sự quan tâm của Hàn Quân, cũng chỉ có Hàn Quân thật lòng quan tâm bà.

“Cháu nghĩ bà nội này cũng không ra đường được sao?” Nam Cung Thiên Thu nói.

Đỡ Nam Cung Thiên Thu ngồi xuống, Hàn Quân mới nói: “Bà nội, cháu không có ý này, cháu chỉ muốn lúc nào cũng có thể chăm sóc bà thôi. Bà không biết thời gian

trong ngục cháu luôn nghĩ về bà, chỉ sợ bọn ô xin không chăm sóc được người.”

Ỗ“Trong khoảng thời gian này để cháu chịu khổ rồi, nhưng cũng để cho cháu biết, hiện tại cháu không thể tùy tiện ở tại Yến

Kinh, nói cách khác sẽ gây ra phiền phức lớn.” Nam Cung Thiên Thu nói.

Về điều này Hàn Quân rất rõ ràng, mặc dù Hàn Tam Thiên thay gã ngồi tù, nhưng gã

Yến Kinh thì quá mức phô trương, một khi có dấu vết gì lộ ra thì xong rồi.

Nhưng mà mỗi ngày đều ở trong nhà, Hàn Quân cũng không chịu được.

“Bà nội, xem cháu ở từ lâu như vậy, nếu không đi thả lỏng tâm trạng, cháu sẽ chán muốn chết mất.” Hàn Quân nói.

“Cháu muốn muốn đi du lịch, bà nội có thể

cho người đi cùng cháu, nhưng mọi việc phải cẩn thận, tốt nhất phải không có việc gì, bà nội không muốn cháu gây rắc rối.” Nam Cung Thiên Thu nói.

“Bà nội, cháu lớn như vậy rồi, bà còn không yên tâm sao? Hơn nữa chỗ cháu muốn đi cũng sẽ không gặp chuyện không may.” Hàn Quân cười nói.

“Chỗ nào?” Nam Cung Thiên Thu hỏi

“Thành phố Thiên Vân.”

“Thành phố Thiên Vân!”

Nam Cung Thiên Thu nhíu mày, Hàn Tam Thiên ở rể nhà họ Tô ở thành phố Thiên Vân, tại sao đứa nhỏ này lại muốn đến đấy? Đây cũng không phải nơi tốt lành gì, ngộ nhỡ những người đó xem Hàn Quân như tên vô dụng Hàn Tam Thiên, bắt nạt nó thì làm thế nào?”

“Bà nội, Hàn Tam Thiên ở thành phố Thiên Vân đều làm mất mặt nhà họ Hàn chúng ta, lần này cháu đi, coi như giúp nhà họ Hàn lấy lại mặt mũi, bà xem thế nào?” Hàn Quân nói.

Chỉ cần là chuyện làm Hàn Quân vui vẻ,

Nam Cung Thiên Thu sẽ không từ chối, hơn nữa Hàn Quân chịu khổ trong thời gian này, cũng là thời điểm bù đắp cho nó, Nam Cung Thiên Thu dặn dò: “Đi đi, chỉ cần cháu vui, nhưng bà nội cho vệ sĩ đi cùng, miễn cho cháu bị bắt nạt.”

“Vâng.” Hàn Quân vui vẻ nói.

Cùng ngày, Hàn Quân để vệ sĩ hộ tống đi tới thành phố Thiên Vân.

Lúc Thi Tinh về đến nhà, phát hiện Hàn Quân không ở nhà, sợ gã ra ngoài làm bậy, chạy nhanh tới tìm Nam Cung Thiên Thu.

“Mẹ, mẹ thấy Hàn Quân đâu không? Sao nó lại không ở nhà?” Thi Tinh vội vàng hỏi.

“Nó ra ngoài chơi rồi.” Nam Cung Thiên Thu nói.

“Đi chơi! Sao mẹ lại cho nó ra ngoài, nếu như có người phát hiện, bí mật của chúng ta sẽ bị cho ra ánh sáng.” Thi Tinh không thể nói gì hơn, bà biết Nam Cung Thiên Thu vô cùng chiều Hàn Quân, nhưng không thể để nó như vậy, một khi việc bại lộ, cả nhà họ Hàn sẽ mang tội.

“Yên tâm đi, nó đến thành phố Thiên Vân, nói đó không có khả năng bị phơi bày ra ánh sáng.” Nam Cung Thiên Thu nói.

“Cái gì!” Thi Tinh cảm giác như mình bị sét đánh.

Hàn Quân đến thành phố Thiên Vân! Nó thế nào lại đến thành phố Thiên Vân?

Ở đó có nhà Hàn Tam Thiên, còn có vợ Hàn Tam Thiên.

Nếu... nếu bọn họ cho rằng Hàn Quân là

Hàn Tam Thiên, có chuyện gì xảy ra, căn bản là không dám tưởng tượng!

“Mẹ, sao lại cho nó đến thành phố Thiên Vân, chẳng lẽ mẹ không biết Hàn Tam Thiên ở đó sao? Còn có vợ của Hàn Tam Thiên nữa.” Thi Tinh hoảng sợ nói, chuyện này nếu để Hàn Tam Thiên biết, sẽ tạo hậu quả gì?

“Có vợ thì thế nào, chẳng lẽ Hàn Quân còn coi trọng vợ của tên ấy? Hơn nữa dù có coi trọng, thì có quan hệ gì?” Nam Cung Thiên Thu thấy không sao cả.

“Mẹ...” Thi Tinh tức giận, cho dù coi trọng

thì thế nào? Bọn họ là anh em ruột thịt, sao có thể để chuyện này xảy ra.

“Mẹ cái gì mà mẹ?” Nam Cung Thiên Thu tức giận nói, âm thanh lạnh lùng: “Không có việc gì, nó muốn làm gì con không có tư cách khua tay múa chân.”

“Mẹ, chuyện khác con đều có thể nhịn, nhưng chuyện này tuyệt đối không được, nó làm sao có thể có quan hệ với vợ của em trai chứ.” Thi Tinh nói.

“Đó là vinh dự của cô ta, đồ bỏ đi Hàn Tam Thiên kia, như thế nào có thể cùng Hàn Quân so sánh”.

Vinh dự!

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.