Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 220

Phiên bản Dịch · 967 chữ

Thượng Quan Hắc Bạch gần như đã tức đến mức hộc máu, giận dữ đưa u Dương Tu Kiệt rời đi, mấy hội viên còn lại của hiệp hội chỉ có thể ngạc nhiên nhìn Hàn Tam Thiên.

Vậy mà anh lại dám nói thẳng trước mặt Thượng Quan Hắc Bạch là anh chẳng xem u Dương Tu Kiệt ra gì.

Hơn nữa, lại còn thể hiện ra khả năng tài giỏi như thế, chỉ vì yêu thích mà thôi!

"Ông trời của tôi ơi, người này rốt cuộc là ai thế, sao mà lại kiêu ngạo đến vậy cơ chứ." 1 13:25 215 207 - Trang 1

"Trước đây chưa từng thấy người này bao giờ, đến ngay cả Thượng Quan Hắc Bạch mà cũng dám coi thường."

"Anh ta cũng không phải là quá kiêu ngạo, có thể ép Thượng Quan Hắc Bạch tới bước này thì không phải ai cũng có thể làm được đâu."

"Mẹ ơi, không ngờ thành phố Thiên Vân cũng có người giỏi tới mức này. Thật sự khiến giới cờ vây ở thành phố Thiên Vân như chúng ta được nở mày nở mặt."

Hàn Tam Thiên nhìn mấy người rục rịch muốn bắt chuyện với anh thì nhanh chóng nói với Vương Mậu: "Ông Vương, cháu còn có chút việc, xin phép đi trước ạ."

Nói xong, chân Hàn Tam Thiên như được bôi dầu, Thiên Linh Nhi phản ứng cũng nhanh, vội vàng đuổi theo Hàn Tam Thiên.

Thiên Vương Thịnh đi tới trước mặt Vương Mậu, bất mãn nói: "Cái lão già nhà ông lại dám lợi dụng tôi."

"Tôi lợi dụng cái gì của ông cơ?" Vương Mậu khó hiểu.

Vốn dĩ Thiên Vương Thịnh không muốn nói chuyện nhận thấy cho người khác biết. Dù sao cũng đã ngần này tuổi, nói ra rất mất mặt.

Nhưng tình hình hiện tại đã khác, Hàn Tam Thiên đã ép Thượng Quan Hắc Bạch tới tận bước này rồi, chỉ thua người kia mười điểm chênh lệch nhỏ xíu, người tài giỏi như thế mà làm thầy của ông thì cũng không mất mặt gì cả.

"Tôi là học trò của cậu ấy, đây không phải là ông lợi dụng tôi, biến tôi thành đồ tôn

của ông ư?" Thiên Vương Thịnh nói

Vương Mậu nghẹn họng nhìn trân trối, Thiên Vương Thịnh nhận người kia làm thầy? Cái lão già này không phải kiểu dễ dàng tin phục người khác đâu. Hai người bọn họ đấu với nhau nhiều năm như thế, tuy là mấy năm gần đây đã biến chiến tranh thành hòa bình rồi nhưng Thiên Xương Thịnh cũng chưa từng phục ông, hiện giờ... hiện giờ thì ông lại thành học trò của cái cậu nhóc kia!

Vị thế của cậu trai trẻ này trong lòng Thiên Xương Thịnh cũng cao quá rồi đấy!

"Ông... ông..." Vương Mậu ấp úng, nói không ra lời.

"Tôi cái gì mà tôi, lần này tôi giúp ông một việc lớn như vậy, ông tốt nhất nên nghĩ xem phải cảm ơn tôi như thế nào đi." Thiên Vương Thịnh đắc ý nói.

Chuyện này quả thực không phải nhỏ, nếu không hôm nay Vương Mậu nhất định sẽ mất mặt, hiện giờ không chỉ không mất mặt mà lại còn khiến cho Thượng Quan Hắc Bạch phải chịu thua, đây là chuyện mà Vương Mậu đến nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ.

"Được được được, tôi nhất định sẽ cảm ơn ông."

Sau khi rời khỏi hiệp hội cờ vây, vẻ mặt Thiên Linh Nhi tươi cười đi theo bên cạnh Hàn Tam Thiên. Chỉ cần như vậy, dù cho không nói gì cô, tâm trạng của cô cũng vô cùng tốt, đúng lúc đánh cờ cùng Thượng Quan Hắc Bạch, Hàn Tam Thiên thật sự rất nhập tâm, nhìn tới mức Thiên Linh Nhi như say như si, càng tiếp xúc thì cô lại càng cảm thấy Hàn Tam Thiên rất quyến

"Cô cười cái gì vậy?" Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi.

Thiên Linh Nhi ngửa đầu nói: "Không có gì, chỉ là muốn cười thôi, không được

sao?"

"Được chứ, cô là cô lớn nhà họ Thiên. Muốn làm gì ở thành phố Thiên Vân mà chẳng được, ai mà có tư cách ngăn cản cô chứ." Hàn Tam Thiên nói.

"Hôm nay anh rảnh không?" Thiên Linh Nhi hỏi.

Chuyện này chắc chắn là không trốn được rồi, chi bằng làm sớm một chút cho xong, Hàn Tam Thiên nói: "Đi thôi, cô muốn đi dạo ở đâu, nhưng mà tôi không có bao nhiêu thời gian đâu, nhiều nhất chỉ được một tiếng thôi."

"Anh cho rằng tôi đi dạo cũng tốn nhiều thời gian như mấy người phụ nữ khác sao? Tôi cũng không phải là bọn họ." Lúc nói mấy lời trái lương tâm này, Thiên Linh Nhi dường như đã hoàn toàn quên mất tiêu sức chiến đấu của bản thân khi có thể cùng bạn thân đi dạo phố cả một ngày dài.

Hai người đến trung tâm thương mại, trong mắt người khác thì rất giống một đôi tình nhân, khiến cho người ta cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Thiên Linh Nhi không có đến mấy cửa hàng mà mình đã từng đến trước đó mà tìm một cửa tiệm bình thường, giày bên trong cửa tiệm chắc là dao động khoảng tầm từ ba trăm đến một nghìn, đối với gia đình bình thường mà nói thì cũng đã đắt rồi, nhưng đối với cô cả nhà họ Thiên như cô mà nói thì trước kia cô tuyệt đối sẽ không ghé vào cửa tiệm như thế này.

Thiên Linh Nhi chọn mấy đôi giày cao gót, thử từng đôi cho Hàn Tam Thiên xem.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.