Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mèo hoang

Phiên bản Dịch · 1953 chữ

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

Triệu Diệu nhìn hơn mười con mèo hoang vô cùng đáng thương nhưng lại một mặt đề phòng, sờ lên cằm nghĩ:

“Bằng vào trình độ kinh tế hiện tại của ta, phải nuôi sống mười mấy con mèo cũng không phải vấn đề, nhưng vấn đề là cái gọi là tiêu chuẩn thu xếp của Elizabeth là gì.”

Lại nghĩ đến thời gian nhiệm vụ:

“Ngày mai sẽ là hạn chót nhiệm vụ, hiện tại là hơn 10 giờ tối, nói cách khác từ giờ trở đi đến 0 giờ ngày mai, ta còn có hơn 25 tiếng đồng hồ.”

“Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ không cách nào thu hoạch được kinh nghiệm trong nửa năm.”

“Nhất định phải nắm chặt.”

Nghĩ tới đây, Triệu Diệu cũng có chút khẩn trương trong lòng.

Hắn nhìn về phía Elizabeth hỏi: “Vậy cái gọi là thu xếp của mày, có yêu cầu gì không?”

Elizabeth cúi đầu xuống nói: “Hoặc là anh nuôi sống bọn nó, mỗi ngày để bọn nó ăn uống no đủ, hoặc là anh có thể giúp bọn bọn nó tìm tới chủ nhân nguyện ý nuôi bọn nó.”

“Tao hiểu được, điều kiện này tao có thể đáp ứng.”

Triệu Diệu nhẹ gật đầu nói: “Trước tao sẽ nuôi bọn nó ở trong nhà của tao, còn điều kiện thứ 2 là gì?”

Một bên Mạt Trà nghe đến đó thì xù lông, cả giận ở trong đầu Triệu Diệu:

“Nói đùa gì vậy, Triệu Diệu, cậu muốn để những thối điếu ti(1) này vào nhà tôi ở?”

(1)Là từ châm chọc, chỉ những người nghèo; nhà, xe là mộng xa không thể với tới với họ…

Triệu Diệu lập tức phản ứng lại, mèo loại sinh vật này, rất để ý vấn đề địa bàn, cho dù là mèo nhà cũng giống như vậy.

Trừ phi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không thì tất cả mèo nhà đối với thành viên mới gia nhập, đều sẽ sinh ra địch ý hết sức cường liệt.

Có sẽ gào thét, truy đánh mèo mới tới, có sẽ không ăn không uống, trốn ở nơi hẻo lánh không nhúc nhích, trở nên vô cùng u buồn.

Một thành viên mới gia nhập đều sẽ có mâu thuẫn nghiêm trọng, huống chi là một hơi mười con mèo.

Triệu Diệu chỉ có thể trấn an nói:

“Mày yên tâm, bọn nó chỉ ở tạm thời, mà lại chỉ chiếm dụng một gian phòng. Tao sẽ giúp bọn nó tìm tới chủ nhân.”

Hắn chỉ còn lại hơn 25 tiếng đồng hồ để hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại đương nhiên chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Elizabeth.

Mạt Trà vẫn muôn phần khó chịu:

“Vậy bọn nó loạn đi ị loạn đi đái làm sao bây giờ? Đến lúc đó toàn bộ trong phòng đều là mùi thối còn có lông mèo của bọn nó.”

“Yên tâm đi, đến lúc đó sẽ nhốt bọn nó ở trong phòng.”

Triệu Diệu nhìn ba con mèo con vây quanh chân mình, trong đó một con là màu xám lông ngắn Anh, một thân lông tơ màu xám để nó rất đặc biệt trong đông đảo mèo, lúc này đang lườm một đôi mắt to căng tròn, tò mò nhìn Triệu Diệu.

Lông ngắn Anh cũng xem như là một chủng mèo khá nổi danh, giá cả ở trong nước từ mấy ngàn đến mấy vạn không giống nhau.

Nhìn mèo lông ngắn Anh và Elizabeth một chút, Triệu Diệu cảm thán:

“Đầu năm nay, ngay cả mèo lông ngắn Anh và mèo Ragdoll đều thành mèo hoang, xem ra chủ nhân của chúng mày rất nhiều tiền.”

Elizabeth nói: “Tôi là tự mình trốn ra, còn Mang Quả.”

Trong ánh mắt nó nhìn về phía mèo con lông ngắn anh tràn đầy ôn nhu:

“Cái đứa nhỏ ngốc này chỉ sợ là chính mình chạy lung tung ra, lại không biết làm thế nào để trở về…”

Nói nói, nó lại thổi phù một tiếng phun ra một ngụm máu.

Một bên Triệu Diệu bối rối nói:

“Này, mày như vậy thật sự không ổn đâu, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian đi bệnh viện sủng vật trước được không? Tao cảm thấy mày tùy thời tùy chỗ sẽ chết đấy.”

“Không có việc gì.”

Elizabeth vừa mới nói xong, lại phun ra một ngụm máu, thấy vậy Triệu Diệu thật sự sợ nó lập tức sẽ chết:

“Trước tiên thu nhận bọn nó đi, cậu hẳn cũng muốn dẫn bọn nó đi bệnh viện sủng vật chứ?”

“Được được được, tao đã biết.”

Triệu Diệu nhẹ gật đầu, gọi xe chuẩn bị đón mèo, có điều ngay cả taxi cũng không nguyện ý bị nhiều mèo hoang như vậy lên xe.

Chớp mắt lại qua hơn nửa giờ, nhìn xem thời gian hoàn thành nhiệm vụ càng ngày càng ít, Triệu Diệu cũng không nhịn được mà bắt đầu lo lắng.

Mãi đến chiếc thứ tư, Triệu Diệu trực tiếp nói với tài xế:

“Tôi cho anh một ngàn khối, anh giúp tôi đưa mười mấy con mèo hoang này đi bệnh viện sủng vật.”

Tăng thêm một ngàn khối tiền như thế, lái xe mới đồng ý nhóm mèo hoang lên xe.

Ba con mèo con, 15 con mèo thành niên, tăng thêm Elizabeth và Mạt Trà, tổng cộng 20 con mèo toàn bộ được Triệu Diệu dẫn tới Tinh Tinh Sủng Vật bệnh viện.

Y tá trực ban nhìn thấy nhiều mèo meo meo gọi bậy như vậy, giật mình nói:

“Tiên sinh, cái này… Làm cái gì vậy? Chúng tôi bên này không thu dưỡng mèo hoang.”

Triệu Diệu nói thẳng:

“Không phải muốn các cô thu dưỡng, là tôi muốn thu nuôi bọn chúng, cô cho bọn chúng kiểm tra thân thể đi, nên uống thuốc thì uống thuốc, nên tiêm vắc xin thì tiêm vắc xin.”

“Nhiều như vậy?”

Tiểu y ta cả kinh nói: “Nhưng chúng tôi không đủ nhân thủ, bác sĩ đã tan ca.”

“Vậy gọi họ đến.”

Triệu Diệu bá khí vung tay lên: “Tiền không thành vấn đề, tôi có thể cho bọn họ tiền làm thêm giờ.”

Tiểu y tá ngẩn người, nói: “Không phải vấn đề tiền…”

“Chính là vấn đề tiền.”

Triệu Diệu nhìn đồng hồ một chút, đã bắt đầu đi tới 11 giờ, trong lòng càng thêm lo lắng, trực tiếp nhét 500 khối vào trong tay tiểu y tá:

“Đây là một chút tâm ý, kiểm tra toàn bộ, nói cho bác sĩ, nếu như họ tới, tôi có thể cho họ 2 vạn tiền làm thêm giờ.”

Tiểu y tá giật mình mở ra miệng anh đào nhỏ nhắn: “Anh nói thật.”

“Thật không thể thật hơn. Cô không tin, tôi có thể đặt cọc trước 5 ngàn khối cho các cô.”

Thế là nửa giờ sau, hai bác sĩ trẻ tuổi một nam một nữ vội vã chạy đến bệnh viện, trong đó một nữ bác sĩ khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn, làm Triệu Diệu cảm thấy người này không giống như bác sĩ thú ý, càng giống người mẫu hơn.

Đặc biệt là dưới một thân áo trắng, còn mặc vào một đôi tất chân màu đen, để Triệu Diệu nhịn không được nhìn nhiều mấy lần.

Nữ bác sĩ đi đến trước mặt Triệu Diệu, nói:

“Tôi là bác sĩ nơi này, họ Liễu, gọi chúng tôi tới chính là anh?”

“Ách, đúng thế.”

Triệu Diệu nhẹ gật đầu: “Những mèo hoang này tôi vừa tìm tới, muốn thu dưỡng bọn nó…”

“Anh muốn gì tôi không quan tâm, cũng không có hứng thú biết.”

Liễu bác sĩ khoát tay áo, trực tiếp nói:

“Anh nói anh cho chúng tôi mỗi người 2 vạn làm thêm giờ đúng không.”

“Ý của tôi là hai người được… Được rồi, một người hai vạn vậy.”

Lúc nói tới câu này, nữ bác sĩ một mặt xụ mặt lộ ra nụ cười xán lạn:

“Tốt tốt tốt, anh yên tâm đi, chúng tôi lập tức bắt đầu. Tinh Tinh Sủng Vật bệnh viện chúng tôi bất luận là thiết bị, kỹ thuật, các loại dược vật đều là đứng đầu, anh tới nơi này chính là tìm đúng địa phương.”

Nói, cô hướng y tá một bên vẫy vẫy tay: “Tiểu Na, nhìn gì nữa, mau rót nước cho khách hàng.”

“Đúng rồi, giới thiệu cho khách hàng biết hội viên của bệnh viện chúng ta.”

Liễu bác sĩ vỗ vỗ bả vai Triệu Diệu, nói:

“Hiện tại có rất ít người có ái tâm như anh, muốn nuôi nhiều mèo như vậy, không bằng làm cái hội viên ở chỗ chúng tôi? Phí một ngàn đưa 200, phía 5 ngàn đưa 2 ngàn, nhiều mèo như vậy, về sau đều muốn tuyệt dục, tiêm vắc xin, khử trùng chứ? Hiện tại làm cái hội viên, về sau có thể tiết kiệm rất nhiều tiền.”

Triệu Diệu giật giật khóe miệng, chỉ cảm thấy trong hai mắt mỹ nữ trước mặt, hình như đang tỏa ánh sáng.

Lúc này Triệu Diệu trong mắt Liễu bác sĩ, đã thành một con dê siêu béo từ đầu đến đuôi.

Sau đó hai người bắt đầu kiểm tra từng con mèo, cân nặng, nhiệt độ cơ thể, thử máu…

Tổng cộng 18 con mèo hoang không ngừng bị dời đến dời đi, meo meo gọi bậy, còn tốt bệnh viện lại gọi thêm hai y tá đến tăng ca, lúc này mới ổn định toàn trường.

Triệu Diệu chỉ chỉ Elizabeth trong tay nói:

“Con mèo này luôn nôn máu, cũng giúp nó kiểm tra một chút đi.”

Mèo trong tay Triệu Diệu là mèo Ragdoll, bác sĩ khác đã sớm chú ý tới, nhìn đến đây, Liễu bác sĩ cũng không nhịn được nói:

“Anh dùng dây thừng trói như vậy không có vấn đề gì chứ?”

Triệu Diệu nói: “Mèo này tính tình không tốt, các người cứ trói kiểm tra đi.”

Âm thanh Elizabeth vang lên trong đầu Triệu Diệu: “Dừng tay, tôi không muốn kiểm tra, thân thể tôi rất tốt, không có vấn đề gì.”

“Mày cũng nôn máu rồi, còn tốt cái rắm, ngoan ngoãn kiểm tra, đừng có chết trong hai ngày này.”

“Không muốn, tôi…”

Nói nói, Elizabeth lại thổi phù một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn: “Tôi… tôi không sao.”

Triệu Diệu nhìn bãi máu trên đất, tựa hồ còn nhìn thấy một ít thịt nát:

“Con mẹ nó, không phải mày phun ra nội tạng đấy chứ.”

“Bác sĩ, nhanh giúp nó kiểm tra, mèo này có phải ngay cả phổi đều phun ra hay không.”

Một đám người nhanh tay kéo Elizabeth tới trên mặt bàn, dưới tiếng kêu thảm thiết của nó, một y tá đem nhiệt kế nhét vào bên trong.

“Meo~~~~~”

Mắt thấy trong đôi mắt to của Elizabeth bắn ra tức giận, Triệu Diệu tranh thủ thời gian nói:

“Đừng kích động, nếu mày làm loạn, tao cũng không nuôi bọn nó.”

Elizabeth bi phẫn nhìn Triệu Diệu, cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng chờ đợi.

Mạt Trà trên bờ vai Triệu Diệu thấy cảnh này cười ha hả.

Một bên y tá chỉ vào Mạt Trà trên bờ vai Triệu Diệu hỏi:

“Muốn kiểm tra sức khỏe con mèo này không?”

Triệu Diệu nhẹ gật đầu nói: “Đều tới đi, cùng một chỗ kiểm tra, vừa vặn mấy năm nay còn chưa tiêm vắc xin cho nó.”

“Triệu Diệu!!”

Bạn đang đọc Chẳng Lẽ Ta Là Thần (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cong96hm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.