Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để Ta Cho Ngươi Thấy

Tiểu thuyết gốc · 6591 chữ

“Này, mọi người ơi!”

“Vẫn còn có người sống này!”

“Có ai không, có ai không”

“Đừng để tôi một mình chứ” Trong rừng già có tiếng kêu vang vọng lại, nhưng trái với mong đợi của nó chẳng có ai trả lời cả. Chỉ có một bóng người cô độc là chủ nhân của tiếng kêu. Y không muốn từ bỏ, dành cả buổi trời chỉ để tìm kiếm cho đến khi khản cả giọng. Bóng người cứ đi mãi, đôi lúc chợt có biểu hiện của hy vọng thì nó lại dễ dàng tắt ngúm. Thay vì những con người thì chỉ toàn là tiếng thú kêu, lại còn là ác thú, khiến người đấy chạy trối chết.

Dẫu thân xác đã rã rời, tâm trí cũng dần bất ổn, khát vọng tìm kiếm đồng bạn của một kẻ lưu lạc rất mãnh liệt. Bóng người đấy muốn bám lấy một hy vọng, muốn gặp lại bạn bè mình để trút bầu tâm sự. Bóng người hoàn toàn không muốn chấp nhận khả năng là có thể họ đã chết, nhưng ít nhất chết cũng thấy xác chứ, thậm chí y còn tự hỏi rằng mình có nên chết theo hay không. Từ trong tiếng kêu ngày càng yếu ớt, có thể thấy nỗi sợ chất chứa trong đấy ngày càng lớn dần.

“Chẳng lẽ chỉ còn mình mình ở chốn này ư!” Bóng người thê lương cất tiếng, như muốn chối bỏ sự thật. Đến lúc bóng người dường như từ bỏ thì nghe thấy tiếng bước chân có vẻ quen thuộc, biểu hiện mừng rỡ như thể một người sắp chết khát giữa sa mạc tìm được ốc đảo, lập tức lao đến.

“Huyền, có phải Huyền không?”...

Cùng lúc đó, ở dưới hang Dạ Sinh Cửu Huyền ngây ngốc ngồi đấy mà không biết rằng ở đâu đó đang có người tìm kiếm mình, đôi mắt vô hồn của hắn phản chiếu lại ngọn lửa đỏ. Hắn thêm củi vào cho lửa cháy to hơn, nhìn theo từng que gỗ đang cháy nổ tí tách, những hình ảnh đẫm máu ấy hiện lên khiến từng nếp nhăn trên trán hắn xô vào nhau. Con người là vậy đấy, khi họ đối diện với một cú sốc lớn, đôi khi họ sẽ lờ nó đi và cố gắng sống tiếp. Nhưng một khi có cơ hội, khi tâm trí chịu kích thích, thì những thứ khủng khiếp nhất sẽ lại ùa về, ám ảnh không dứt.

Tiếng hét, tiếng cầu xin, tiếng từng sinh mạng kết thúc biến thành một bóng ma không thể xóa nhòa. Chúng nó liên chất vấn hắn, tại sao thấy chết mà không cứu. Cửu Huyền biết rõ mình không thể làm gì, nhưng hắn thấy tội lỗi.

Đáng lẽ ra Cửu Huyền sẽ nói ra một vài câu vớ vẩn nào đấy, tự trấn an bản thân. Nhưng kỳ lạ, hắn trầm lặng hơn rất nhiều, không còn cố tỏ ra vô lo nữa. Kể từ khi con rồng đấy không biết tại sao mới nhìn thấy mình lại quật nát những cột đá khiến đá đổ sụp xuống, chặn đường lũ quái vật đuổi theo hắn rồi bỏ đi. Kể từ lúc đấy cũng đã mấy tuần rồi. Lời của con rồng vẫn văng vẳng bên tai, như thể áng mây mù che mờ tâm trí hắn. Trước khi đi mất, nó nói bằng giọng điệu chế nhạo và khó hiểu: “Ngu ngốc và thảm hại. Đúng là một kẻ hèn nhát, đáng lẽ ra ngươi đã giúp được bọn chúng nhưng ngươi không làm. Tại sao chứ?”

“Tại sao chứ?”

Cửu Huyền hiểu được lời nó nhưng vẫn không rõ tại sao nó nói vậy, càng không muốn biết tại sao nó lại biết đã thế còn giúp mình. Hắn bây giờ không muốn nghe đến cái gì nữa, chỉ muốn về nhà mà thôi. Hy vọng có lẽ mong manh, nếu như muốn sống thì phải thay đổi cách hành động lỗ mãng của mình. Do quá chủ quan, trước đó hắn đã bị một bầy troll đuổi theo rồi. Lần đó nhất quyết không thể để bị lặp lại.

Nhờ mấy tin nhắn mà Cửu Huyền mới nghĩ rằng mình đang ở một cái hang tên là Dạ Sinh. Hắn đã cố liên lạc với bất cứ ai trong tuyệt vọng, nhưng trừ con rồng đấy ra dường như chẳng có ai biết ngôn ngữ của hắn, bởi vì từ đầu tới cuối chỉ có thể gọi vào những số đã có sẵn mà thôi. Nữ thần vẫn im lặng, không hề hồi âm.

Cửu Huyền đủ tỉnh táo để xác nhận rằng mình không còn ở trái đất. Trái đất không hề có những thứ này, cho dù có bị giấu đi nữa thì cũng không thể che đậy hoàn toàn được. Chưa kể do bị dịch chuyển đến đây, nên hắn có mấy phần tin tưởng những gì được ghi trong đấy hơn. Vì mấy từ như "thế giới của ta" và "thế giới của ngươi" được dùng khá thường xuyên, nên suy đoán bậy bạ ấy có lẽ đúng khá nhiều.

Cửu Huyền thầm nghĩ rằng nếu như đây giống như một hợp đồng đánh thuê, thì liệu nếu như hắn giải quyết vấn đề hắn sẽ về được nhà chằng? Vì hắn biết được cha ở nhà từng làm cho bà ta, thế liệu hắn có đủ sức để làm không. Bà ta dường như không thèm trả lời cả tin nhắn, hoàn toàn ngó lơ hắn.

Cuối cùng do không biết nói gì thêm, hắn chỉ biết ngồi khum người lại, cảm nhận hơi ấm đang len lỏi vào cơ thể mình, ngửi mùi nhựa cây cháy xèo xèo mà thở dài đến não lòng.

Ngọn lửa bập bùng cháy. Trong cái điều kiện khắc nghiệt tại nơi đây thì nó là thứ duy nhất đem lại cho hắn cảm giác thân quen của đời sống tiện nghi của đô thị. Dưới ánh lửa không ngừng biến đổi, cái bóng của cây cối xung quanh không ngừng nhảy múa. Trông như hình ảnh của vô số con người đang vui vẻ tung tăng. Nỗi nhớ của Cửu Huyền càng thêm nồng đậm, khiến hắn đập mạnh xuống nền đất một cái đầy phẫn uất.

Uỳnh một cái như thể có bom nổ. Mặt đất lõm hẳn xuống một cái lỗ nhỏ hình nắm tay sâu tận hai bốn tất. Tay của Cửu Huyền không mảy may có cảm giác đau đớn gì, trái lại cái hàm dưới của hắn như muốn rớt ra rồi, không thể tin vào mắt mình Cửu Huyền nện xuống thêm vài cái. Từ dưới đất có thể cảm nhận những xung động nhỏ, tay hắn như thiểm điện cả đá cũng không ngán, nghiền tất thành phấn vụn.

“Không thể nào!” Cửu Huyền bất giác thốt lên, hắn nghiên đầu nhìn hai bàn tay mình một cách bối rối. Liền đưa chân gạt mạnh xuống mấy thân cây gần đấy, thân cây đổ rạp xuống. Chặt tay xuống một vách hang, liền vẽ ra một đường vân nóng cháy. Lao mình theo kiểu bò tót, khiến vách đá tan vỡ như lớp băng mỏng. Quá mạnh. Cuối cùng thì hắn cũng đã nhận ra, như thể có sấm đánh trong đầu. Cửu Huyền đã rõ con rồng đã nói những gì, hắn cũng hiểu tại sao mình vẫn có thể sống được. Khiến hắn phải kiềm chế xúc động muốn tìm cái gì đó nện vào đầu, để xem đầu vỡ ra có gì mà lại ngu độn đến thế.

Song dù Cửu Huyền có muốn cười vẫn không thể cười nổi. Vì bất chợt hắn cảm thấy choáng ngợp. Nó khiến hắn ngã khuỵu xuống, vò đầu bứt tóc. Trong cơn vật lộn điên cuồng với bản ngã, một tiếng gào thét đầy phẫn nộ phát ra. Có tự trách mình. Cũng có không thể tin được. Cửu Huyền trong lúc vô tình, đã thu hút vô số sự chú ý về mình. 

Khoảng vài giờ sau, ngay tại chỗ này diễn ra một trận chiến kịch liệt.  Hiển nhiên là bọn quái vật bị thu hút đến đây, kéo bè kéo lũ đến để xin miếng huyết nhưng có vẻ kết cục của chúng sẽ không được tốt lắm. Khung cảnh lúc này, chỉ cần nhìn thôi mà cũng tạo thành cái cảm giác không lạnh mà run rồi.

Máu, thịt như thể những viên ngọc phát lên ánh sáng lấp lánh tung bay đầy trời. Chúng di chuyển theo một quy luật, theo một điệu múa cuồng nhiệt. Từng con thú giống sói bị xẻ ra trong khi chưa kịp gào thét, chỉ thấy hai nửa dễ dàng tách ra xếp thành cánh bướm. Những con còn lại phát hoảng, muốn chạy đi nhưng liền bị đấm cho nổ tung thành màn sương máu. Còn có con bị nắm lấy hai chân sau, bị đập xuống liên hồi cho đến khi không còn gì ngoài một mớ bầy nhầy.

Lũ troll con nào con nấy nhìn thấy khung cảnh thảm thiết phía trước thì tay chân bủn rủn, mũi lao trong tay phóng cáng bớt nhiệt tình hơn. Nhưng thân ảnh con người phía trước liên tục né với tốc độ kinh hồn, tuy cử động cử kẻ đấy còn vụng về nhưng dường như sức mạnh cơ bản của hắn đã lấp đầy hết mọi chỗ trống. Kẻ đó sững lại một lúc, cho đến khi hắn nhận ra những mũi lao cũng chẳng ăn nhằm mấy với mình thì lại cất lên một tiếng cười ngạo nghễ. Xiềng xích của hắn, nỗi sợ hằn sâu trong tâm trí hắn giờ giống như một trái bong bóng, tiếng nổ dù to đến mấy cũng không thể đem lại tổn thương.

Trận chiến biến thành thảm sát một chiều, kẻ địch có đông đến mấy cũng không thể so bì. Từng tiếng xương gãy giòn tan bên tai là một chút nhuệ khí của đối thủ tan biến. Chúng nó là quái vật, dù cũng chỉ là hạng cấp thấp nhưng lại đông đến hàng trăm. Vậy mà đứng trước từng đòn tấn công sấm sét, có muốn hàng cũng không kịp.

Chưa được mấy giây, toàn bộ Dạ Lang chiến thú bị làm gỏi sạch sẽ. Đó chỉ mới là màn dạo chơi mà thôi. Cơn khát máu tươi vẫn không dứt, thân hình kẻ đó biến thành một vệt sáng màu máu lao đến. Con troll có vẻ mạnh chỉ sau thủ lĩnh bị hất ra liền lập tức kêu thảm, biến thành một cái cầu vồng màu đỏ bay tứ tán.

Đến khi gần hơn, khuôn mặt ấy mới hiện rõ ra, là Cửu Huyền đang hừng hực sát khí. Ngón trỏ và ngón giữa hắn hợp lại thành mũi thương, chọc xuyên vào óc của một con troll cấp thấp khác khiến chất trắng phun ra trông như bỏng ngô. Nó hét lên, hai mắt trợn tròn. Ngay lập tức vết thương co lại, nó vẫn có có thể hồi phục được. Nhưng làm gì có ai cho phép con troll đấy làm vậy, lập tức cánh tay hắn xoáy một phát, tách đôi hộp sọ nó ra hoàn toàn.

Vừa vứt cái xác xuống đất, lông mày Cửu Huyền nhíu lại hắn lộn ngược ra đằng sau. Mấy lưỡi đao gió liên tục phi thẳng đến hắn, bên trong đó có nhiệt độ khủng khiến đến mức khiến hắn run rẩy. Mấy cái xác nằm la liệt đấy bị trúng đòn, lập tức cháy thành tro bụi.

"Cuồng Phong Nhận." Con thủ lĩnh trong bầy, Om, múa rìu loạn xạ. Nó tự biến mình thành một cơn lốc chết chóc đầy những lưỡi đao gió sắt bén. Giờ đây lũ troll xung quanh cũng bị dính chưởng, có con bị mất chân, con thì bị tách đôi ra, từ vết thương mọc ra vô số xúc tu rồi hồi phục lại như ban đầu. Sức hồi phục quái dị của chúng nó đều thể hiện ra cả nhưng vì sợ nếu còn ở lại sẽ chết thật, chúng nó lo sợ nhìn thủ lĩnh rồi cả Cửu Huyền rồi chạy đi mất xác. Khu vực xung quanh bị nó san bằng thành bình địa, cho tới khi chỉ còn mình nó thì mới dám thả lỏng.

Song, trên mặt Om vừa hiện ra vẻ đắc ý thì lập tức bị thay thế bởi một nỗi kinh hoàng. Vì tên con người đứng ngay sau lưng nó, quần áo bị đốt cháy ở vài chỗ nhưng khó tin thay là cơ thể hắn không hề bị trầy xước. Om bây giờ hối hận, nó đuổi theo con mồi mấy ngày liền nên biết rằng Cửu Huyền chẳng bao giờ phản công lại nên nó đâm ra ảo tưởng rằng nó còn mạnh hơn cả hắn nữa. Bây giờ thì đã quá muộn rồi, trong bộ não đơn giản của nó, chỉ còn một nỗi sợ khôn tả.

Đã quen với sức mạnh mới này Cửu Huyền trở nên bất bại. Thậm chí hắn còn không thể bị thương, trước đó Om còn có thể làm hắn bỏng bây giờ thì không. Võ thuật trên người trở nên thuần thục hơn. Còn tâm trí, dường như có một sự thay đổi kỳ lạ. Hắn ít nhân từ hơn, cũng không còn sợ sệt như lúc trước.

“Do mày tự gây nghiệt thôi đồ khốn” Cửu Huyền nói câu cuối trước khi siêu độ cho nó, trong mắt lộ ra sự tàn nhẫn. Tay phải hắn nắm chặt vào cái rìu rồi bóp nát nó, tay trái đưa trên cổ định lôi hẳn cuốn họng của Om ra. Hắn không câu giờ, không còn sợ hãi, chỉ có một ham muốn giết chóc mãnh liệt. Xung quanh bốc cháy lên, hắn chính thức hóa thân thành ác quỷ của địa ngục. Sức nóng khủng khiếp từ xung quanh tỏa ra, khiến Om giãy dụa vì không thể chịu nổi. Song, ngọn lửa không phải do một trong hai.

Nhờ phản ứng cực nhanh, Cửu Huyền vừa nhận thấy không đúng liền bật người ra đằng sau. Trong không trung không biết từ khi nào có vố số đóa hoa cúc đang cháy hừng hực khẽ phiêu bồng. Chúng nở ra rồi lại tàn lụi, từng cánh hoa rơi xuống tạo thành một vòng xoáy lửa đỏ.

“Địa Ngục Hỏa Hoa. Thiêu rụi” Đứng cách đó tầm vài chục mét, có một lão già đang thi triển ma pháp chú.

“Này đợi đã! Tôi cũng là con người mà!” Cửu Huyền thấy vậy liền áp sát đến, cố gắng giải thích. Nhưng những đóa hoa cứ nở rộ không ngừng, vây hãm lấy hắn vào trong. Lửa dù nóng đến đâu cũng không khiến Cửu Huyền chùn bước hay e ngại, nó đơn giản là vô hiệu với hắn. Chỉ có điều cánh hoa rơi lả thả, mọi thứ đều hóa thành tha dưới cái nhiệt độ khủng khiếp đấy. Không khí thì vặn vẹo lại trông mười phần đáng sợ, biến thành một mảng đỏ rực che đi khung cảnh trước mắt.

Thấy ma pháp của mình không làm gì được đối phương, gân xanh trên trán của lão pháp sư nổi lên. Không chỉ niệm một mà là hai loại ma pháp khác nhau cùng một lúc, vô số vòng trong ma thuật hiện lên. Từ trong những vòng tròn đủ màu sắc, trồi lên mấy kẻ thổi sáo. Đó là một ma pháp triệu hồi kết hợp với thao túng tâm trí, lần lượt nương theo tiếng sáo lũ quái vật ở xung quanh bị dẫn dắt đến. Đúng là một ngày may mắn với lão pháp sư, cả một quân đoàn quái vật cấp thấp hoàn toàn bị lão điều khiển. Có lẽ chúng nó đến đây vì Cửu Huyền nhưng lại bị điều khiển như con rối rồi. Đúng là một loại phép thuật đáng sợ, tiếc là nó chỉ hoạt động trên những đầu óc đơn giản.

Dần dần lũ quái vật bị thao túng tụ lại như kiến, phần lớn đều là những sinh vật giống người tương tự như lũ troll, mấy loài quen thuộc khác trong các tiểu thuyết viễn tưởng như orc hay quái vật đầu trâu cũng xuất hiện và rất nhiều loài không thể xác định khác. Bọn chúng được trang bị đầy đủ, phối hợp với nhau theo kiểu hoàn mĩ nhất. Tiếng kèn xung trận vang lên, quái vật gào thét như sấm vang.

“Tấn công hắn!” Lão pháp sư chỉ ngón tay già nua về bóng hình Cửu Huyền lao vút ra từ vụ nổ của hàng trăm bông hoa lửa.

“Đợi đã! Tôi có thiện ý!” Bất lực trước việc thuyết phục lão già, Cửu Huyền định vô hiệu hóa lão. Nhưng hắn có lắc não đến cực hạn cũng không ngờ rằng lão có thể làm cả vậy nữa. Khi hắn vừa đến gần thì một cái chày gỗ to bằng ba người kết hợp lại nện xuống, khiến hắn phải né ra.

Cửu Huyền liền nhảy lên trên đó luôn rồi tiến đến gần con nhân ngưu, bẻ gãy đôi sừng của nó khiến nó rú thảm thiết. Chày gỗ trong tay nhân ngưu vẫn không dừng lại, Cửu Huyền quá linh hoạt so với nó nên nó đập lên trên đầu mình rồi tử vong tại chỗ. Trong một khoảnh khắc thôi mà con nhân ngưu khác lại thế chỗ vào, dẫm lên cái xác tàn trước đó cố gắng khóa chặt Cửu Huyền nhưng kết cục tứ chí của nó lại bị xé toạc ra.

“Hội tụ sức mạnh. Cường hóa tốc độ. Cường hóa sinh mệnh. Cường hóa phản xạ. Cường hóa cơ bắp. Cường hóa phòng thủ. Giảm ma sát. Giảm thương tổn. Giảm trí năng…” Bằng cách bắn ra hàng loạt những câu thần chú hỗ trợ Lão pháp sư già cũng không để dành sức, dù đội quân tạm thời của lão dần không thể áp đảo nổi tên quái thai trước mặt, nhịp điệu của tiếng sáo cũng càng gây cấn hơn. Nó vẫn đủ để lão có thể bắt lấy và thí nghiệm kẻ trước mắt này, dưới đôi mắt của một pháp sư. Lão thấy tên nhóc trước mắt chính là một cột sáng làm từ năng lượng, nhưng thiếu ổn định.

Dính một đống hiệu ứng bất lợi khiến tâm trí Cửu Huyền mất đi sự minh mẫn, phép giảm trí năng là một thứ tồi tệ. Hắn không còn nhớ được những chiêu thức nữa, đòn tấn công cũng ít gọn gàng hơn mà dần giống như dã thú. Thậm chí tiếng nói cũng chuyển thành tiếng rú. Xé tan mọi kẻ thù bằng sức lực thuần túy, thậm chí nhai nát sọ, nghiền nát xương theo cách manh rợ nhất. Đến cả đồ vật vô tri cũng bị vạ lây cảnh vật trở thành một bãi phế liệu ngổn ngang. Cho đến khi thứ chiến đấu ở đây không phải một con người nữa mà là một con thú thô kệch và cuồng bạo. So với mấy sinh vật đến cả vũ khí của mình cũng không biết cách vung đàng hoàng thì còn tệ hơn nữa.

Xác chết liên tục chất chồng lên thành núi. Cửu Huyền cô độc đứng đấy, khuôn mặt ẩn hoàn toàn trong bóng tối, dù có ánh sáng len lỏi qua, chỉ làm hiện lên cơ thể phủ trong máu và ruột. Hai mắt tỏa sáng như lửa, giết chóc càng nhiều càng khiến hắn mạnh. Càng bị hạn chế thì bản thân hắn càng bùng phát. Gần như là việc ngăn cản hắn là bất khả thi.

Đến đây thì tâm trí của Cửu Huyền đã trở lại gần hết rồi, thứ đánh cho hắn tỉnh là một con ma sói thứ cấp. Trên người nó không có thứ gì đặc biệt ngoài một sợi dây chuyền hồng ngọc có trạm trổ thêm rồng bằng bạch kim rất bắt mắt, tương phản rõ ràng với đống giáp rách mà nó mặc, rõ ràng đây là hàng thó được từ kẻ khác. Thứ đó có thể khiến cho nó tạo ra vô số ảo thuật đánh lừa thị giác, thao túng tâm thức kể cả ý ức cũng bị nó chơi đùa. Điều đáng tiếc là khả năng của kẻ sử dụng không được cao lắm, chỉ mất vài phút để Cửu Huyền thoát khỏi sự khống chế. Nhưng hắn đã toát hết mồ hôi lạnh, tim đập chân rung. Hắn đủ khôn để biết do trình độ của người dùng có liên quan, sau khi làm cho đầu của thứ cấp ma sói nổ tung ra hắn liền đoạt lấy sợi dây chuyền.

Tiếng sáo chợt tắt ngúm.

“Không thể tin được!” Lão pháp sư không còn tư thái bình tĩnh như trước đó, mà lại rúng động. Lão đã từng thấy những cuồng chiến sĩ chiến đấu theo cách này, đổi lại bọn họ rất yếu trước những đòn tâm trí. Trong khi kẻ trước mắt chỉ đơn giản chuyển đổi phong cách chiến đấu dựa theo tình huống, và phép thuật hạn chế của lão lại được dùng làm đòn bẩy, phép thuật không còn có thể ảnh hưởng thêm được sau chỉ một lần. Việc đối phương đang lấy lại tỉnh táo đủ rõ ràng để trong thấy, một khả năng thích nghi khủng khiếp.

“Kẻ thích nghi tốt nhất là kẻ sống sót cuối cùng. Không nhất thiết phải là mạnh nhất, nhanh nhất hay là thông minh nhất!” Nhớ lại câu nói trước kia của một vị anh hùng, lão pháp sư run rẩy nói, đưa tay vuốt vuốt bộ râu trong căng thẳng. Lão đã thấy đủ loại sức mạnh khủng khiếp nhất rồi, đây chẳng là cái quái gì cả. Chỉ là lão đang muốn thử nghiệm, thế nhưng nó khiến lão quá bất ngờ về khả năng thích nghi với ma thuật này. Thay vì những trang bị kháng ma thuật cầu kỳ hay là vật liệu đặc biệt, thì chính cơ thể của kẻ này thay đổi theo dòng chảy ở một tốc độ khủng khiếp. Hắn không bẩm sinh kháng một loại ma thuật nào, nhưng khi vừa tiếp xúc hắn đã tìm cách kháng được nó. Nói cách khác, hắn có khả năng chống lại mọi loại ma thuật trên đời nếu như được bồi dưỡng đúng cách.

Cửu Huyền nhận thấy lão pháp sư đứng trơ ra đó, hơi nước trong miệng tuôn ra một dải màu trắng. Với tư thế của loài thú bốn chân, Cửu Huyền hòa vào hư không, trong tích tắc xuất hiện trước mặt lão pháp sư. Trong mắt hắn thì lão ấy bỗng chốc quỳ rạp xuống, có vẻ thất thố, miệng sợ hãi lẩm bẩm thứ mà chẳng thể hiểu được do bất đồng ngôn ngữ. Nhưng hắn vẫn quá phẫn nộ để có thể động lòng trắc ẩn, hắn gào thét, rồi hăm dọa.

Không, mình đang làm gì thế này

Đáng lẽ ra hắn sẽ giết lão già này nhưng lương tâm của hắn chợt lên tiếng khẩn khoản cầu xin cho mạng của lão. Đòn đánh tiếp theo bị thay đổi quỹ đạo, liền hướng xuống đất, tạo thành một chấn động khủng khiếp khiến đá và bụi đất tung lên mù mịt, xé toạc mặt đất vốn đã tàn tạ nứt thêm cả đường dài.

Dường như chỉ chực chờ đến giờ phút này, lão già lật đật bò dậy.

“Phong ấn vườn địa đàng. Dưới luật của chúa trời.” Nện cây trượng cổ đồng màu xanh trông như nhánh cây của mình xuống dưới đất, lão pháp sư toàn thân nổi ánh sáng xanh từ đó xuất hiện ra mấy sợi xích đang quấn lấy quanh mình. Đầu xích như là rắn, cuộn lấy thân thể đang mất thăng bằng của Cửu Huyền. Xích sẽ cuộn lại cho đến khi mục tiêu từ bỏ, thoát ra là bất khả thi. Bản thân nó được tạo ra từ luật của thế giới, không thể bị cắt hay hoen gỉ, kể cả rồng cũng phải chịu thua. Sau khi niệm chú, thì lão ta mất hết sức lực, mặt tái nhợt, trông già đi vài tuổi.

“Nhóc. Ngươi không phải là con người. Chắc đến cả ngươi cũng không biết đúng không?” Đứng trước tên thanh niên đang dãy dụa và bối rối. Lão pháp sư già chỉ chăm chăm nhìn đến xem khả năng thích nghi với ma pháp này là từ đâu ra.

“Lão già kia. Thả tôi ra, cớ sao lại bắt tôi chứ?” Quằn quại dưới đất để cố thoát ra, Cửu Huyền ngước cái đầu lên phun hết mấy thứ tởm lợm trong miệng ra, giận dữ quát.

“Ngôn ngữ lạ à? Để ta giúp ngươi một chút nhá nhóc.” Chỉ có thể lờ mờ đoán những gì đối phương nói, khiến lão cảm thấy phiền phức. Nhẹ điểm lên trán của Cửu Huyền, bất chợt hắn trố mắt ra nhìn lão già, vẻ không thể tin được.

“Hiểu rồi nhỉ?”

“Cái * * * **” Cửu Huyền mừng ra mặt, rồi xổ một tràng vào mặt lão già trước mặt. Dù lão ấy đã hiểu được hắn nói gì, nhưng cũng phải bàng hoàng trước những câu chửi phức tạp đến độ đủ bao quát tổ tiên chín đời của lão.

“Ngậm miệng lại, thiếu tôn trọng người lớn tuổi!” Phẫn nộ đến ngập trời, pháp sư lấy cây trượng với động tác như đánh golf đập vào cái miệng thối trước mặt.

* *” Như đã đoán trước, lại một cái bốp vào miệng. Lúc đầu là bị tấn công vô cớ, bị tẩy não rồi lại bị bắt trói như thể một con hàng cho người ta chơi thì chơi. Cửu Huyền chưa bao giờ cảm thấy ê chề đến vậy, cứ tưởng gặp được con người đồng nghĩa với giải thoát. Nhưng nghĩ lại so với lão già hợm hĩnh này thì con Om nó còn tốt hơn nhiều. Sợi xích này há có thể cản được hắn chứ, độ khó chơi của nó ngày càng trở nên vô nghĩa với hắn. Theo hắn đoán, thì tầm nửa tiếng nữa nó cũng có thể bị bứt đứt một cách dễ dàng.

“Ngươi biết không, ta được kính trọng  rất nhiều ở nơi ấy đấy. Mà nơi nào ấy nhỉ. Thôi mặc kệ, để tí ta gọi người đến tống ngươi vào ngục.” Bây giờ thì lão dùng người thanh niên như là cái ghế, mồm mãi luyên thuyên về cuộc đời lão. Về việc được đức vua kính trọng như thế nào, cô học trò nhỏ đáng yêu ra sao. Tóm lại là không khác gì mấy ông già trong viện dưỡng lão kể chuyện cho con cháu quây quần bên nghe.

“Lão cứ đợi đấy”

Cứ ngỡ rằng khu vực này đã không còn con thú nào dám bén mảng đến thì lại có một đợt chấn động lần thứ ba liên tiếp. Nhưng lần này, có vẻ những sinh vật hoàn toàn khủng khiếp hơn rất nhiều. Chỉ có duy nhất một loài thôi, bò khắp trên tường, dưới đất, từ những cái hố sâu mà ra. Răng nhọn và trắng hếu. Không mắt. Không mũi. chỉ có tứ chi của con người và cực kỳ linh hoạt, có thể bám dính ở trên tường.

“Hừm! Bọn chúng đến nữa rồi kìa, chắc là do kinh động ta gây ra nhỉ! Kể từ lần ô nhiễm đấy, chúng nó hành động không khác gì thây ma cả!” Lão pháp sư ngáp mấy cái có vẻ chán nản.

“Này! NÀY! Thả tôi ra, chẳng nhẽ lão muốn chết à!” Biến thành một con giun Cửu Huyền tìm cách trườn đi, cái lũ nhìn như người chết trôi này trông dị hợm quá mức. Chưa kể cái mùi hương chúng nó phát ra còn tệ hơn cả thịt thối, tiếng rít thì chói tai lại còn rờn rợn. Đây là mấy cái con quái thường được thấy trong mấy phim kinh dị đình đám một thời, đủ để khiến những kẻ gan lì nhất phải sởn gai ốc.

Cái bóng của pháp sư bỗng cao vời vợi, đôi mắt có thần, tư thái hiên ngang. Phất áo choàng lên, cười một tiếng hào sảng rồi nói:

“Nhóc à! Để ta cho nhóc xem đâu mới là pháp sư chân chính.”

...

Khi dưới lòng đất đang đấu đá vì mấy điều không đâu thì ở phía trên, ngay tại đống tàn tích của Cổ Đế thành người ta bây giờ lại đang ráo riết tìm cách kết nối lại với nhau sau trận đại nạn vừa ập đến.

“Này còn có người sống.” Toán lính đánh thuê phía trước mở đèn hiệu. Bọn họ đang làm nhiệm vụ dò xét trong thành.

Kể từ sự kiện “Đêm Tế Thần” thì kẻ địch đột kích từ bên trong đã khiến cả thành sụp đổ, người dân phải tị nạn ở khắp nơi. Chỗ này biến thành thiên đường cho lũ quái vật sinh sôi, còn những kẻ đã khiến cho lực lượng quân đội ở nơi đây thất thủ trong một đêm bỗng chốc biến đi theo một tia sáng chói lòa. Nếu như những hiền giả phán đoán không sai, thì đó là một ma pháp dịch chuyển đỉnh cấp.

Nhưng chúng nó đi mất thì chỗ này vẫn bị ô nhiễm một loại chất độc gì đó, chỉ có một số khu vực nhất định có thể miễn nhiễm. Còn lại đều là đất chết, khoảng tầm hơn trăm năm nữa mới có thể định cư lại được. Điều này gây ra một tổn thất rất lớn cho đất nước Salamander vì Cổ Đế thành là một nơi giao thương lớn, nhất là đang trong chiến tranh. Nghe nói, nhị hoàng tử Alex cũng đã chết trong làn sóng quái vật đêm hôm đó.

“Đâu có phải em ấy không. Có phải Nico em ta không!” Blake đang thấp thỏm qua lại như gà mái mắc đẻ khi nghe thấy có người còn sống liền tức tốc đưa cái thân thể căng tròn của mình lao về phía trước.

“Không phải cô ta thưa ngài. Đó là một bà lão!” Tên lính đánh thuê có vẻ còi cọc chờ Blake đến để đáp lại. Trái với suy nghĩ của hắn rằng blake sẽ tỏ ra thái độ bàng quan, rồi mặc xác bà lão ấy luôn thì Blake tuy cực kỳ thất vọng nhưng liền phấy tay nói:

“Đứng ngây ra đó làm gì! Mọi mạng sống đều đáng cứu, giúp bà ta đi, cho thêm tiền nữa.”

“Tuân lệnh!” Tên còi cọc cảm thấy có phải mình đứng nắng quá lâu rồi hay không. Định sẽ hỏi lại thêm một lần nữa nhưng hắn tin tưởng vào giác quan của mình. Hắn bắt đầu có mấy câu hỏi về đạo đức mà trước đây hắn chưa từng hỏi.

Mẹ kiếp! Cái lão hách dịch này cũng có nhân tính à. Ta khinh!

“Gọi thêm cả quản gia của ta đến đây, nó là ta có chuyện cần nói với cha.”Blake nghiêm trang nói, nhắc đến từ cha khiến cho mỡ trên người lão rung lên, rõ ràng không dễ chịu mấy khi phải động chạm đến vấn đề này.

“Nico à! Rốt cuộc em ở đâu chứ, đừng có bỏ ta một mình nữa” Đây là một khoảnh khắc hiểm hoi mà Blake tỏ ra mềm yếu, rõ ràng trong đáy lòng lão béo này thật sự lo lắng cho Nico.

“Chẳng lẽ cả em và thầy đều không muốn tiếp tục thực hiện ước mơ nữa ư?” Lời này muốn nói ra nhưng bị nuốt vào họng, Blake lại làm ra vẻ hống hách thường ngày. Lão muốn lục tung cả cái khu phế tích này lên cho đến khi tìm được thì thôi. Có đôi khi Blake lại ngước lên bầu trời, lão hỏi lúc này các vị thần đang làm gì liệu họ có phù hộ cho người thân của lão an toàn hay không.

Nhưng các vị thần trên kia lại không hề đáp lại dù chỉ một chút. Kể cả người bảo hộ của nhân loại, nữ thần Maia đáng kính hiện tại ở trong cung điện của mình, bà ta cũng chỉ đang lưu luyến những hình ảnh trong quá khứ, chứ có thèm đoái hoài mấy đến nhân gian đang cận kề cơn sóng dữ chứ.

...

"Mặc kệ thế gian có hỗn loạn vì ta là thiên.

Mặc kệ chúng sinh có khóc than thì can hệ gì ta."

Một khung cảnh ảm đạm, lan tỏa ra một nỗi buồn man mác.

Người đàn ông ngơ ngác đứng giữa cánh đồng lúa phủ toàn tro, những mảnh giáp xung quanh nằm ngổn ngang đợi người mặc. Dáng hình dường như đã bị xóa mờ, chất giọng cũng đã trở nên mơ hồ. Có lẽ ông ta đang xưng tội, song lại chỉ đang nói một mình. Có lẽ người đàn ông đã biết trước điều này, nên ông ta cũng ngã quỵ xuống để đợi chờ cái chết cũng đến với mình.

Thể rồi, chẳng còn âm thanh nào ngoài sự yên lặng; chẳng còn gì ngoài sự cô độc. Người đàn ông cứ thế mà thiếp đi. Mọi chuyện một lần nữa, được lặp lại.

...

Nữ thần vẫn cứ dán mắt vào những hình ảnh trên mặt nước, cố để tái hiện lại khuôn mặt của người đàn ông trong trí nhớ mình nhưng thất bại, không biết bà ta đã ngồi trên miệng giếng này bao lâu rồi. Niềm mong mỏi ánh lên trong đôi mắt tím, rồi lại biến đi như chưa từng tồn tại. Đối với bà ta, thời gian phản phất như đã ngừng trôi. Dù Blake và hàng triệu sinh mạng khác có tiếp tục hỏi đến khản giọng đi nữa cũng chẳng khiến bà ta để ý đến chút nào.

“Từ búa và đe thành vạn vật. Từ máu và thịt mà hữu danh…” Nữ thần cất lên một đoạn điệp khúc, hai hàng lệ lăn dài trên má. Bà ta đưa tay quấy nhẹ vào mặt nước, hình ảnh người đàn ông hòa vào gợn sóng rồi tan biến. Tiếng hát không theo đó mà dừng lại, nó chỉ càng động lòng người hơn mà thôi.

Một phút, một giờ, một năm. Chẳng biết bà ta có thể giữ như thế bao lâu, khi chẳng có ai nỡ quấy nhiễu. Nhưng chợt có giọng nói hồn nhiên cất lên, cắt ngang mọi nỗi ưu tư. Nữ thần có chút bất ngờ, nhưng bà ta lại mỉm cười. Nụ cười khiến cho không biết bao nhiêu người phải thổn thức, bởi vì nó là nụ cười đẹp nhất trên thế gian.

Kẻ phá bĩnh là một nàng tiên bé nhỏ, cao chưa đến một gang tay. Đôi cánh nàng phát ra tiếng vo ve, tiến lại gần để gạt đi những giọt lệ trên má nữ thần. Nàng ta nói:

“Thưa nữ thần cao quý. Người không thể cứ mãi ảo não như thế được. Chúng em đã đợi người để xuống trần gian một chuyến, người ấy cứ càm ràm mãi về sai lầm của người phải được sửa chữa.”

“Ngươi thật ngốc nghếch, tại sao phải sữa chữa chứ. Người ta mới là kẻ mắc nợ mà, chưa kể ngươi xem, con hắn có chút chật vật nào không chứ?” Nữ thần che đi đôi môi mình, nhưng sao lại có thể che đi ánh sáng mà bà tỏa ra. Ánh mắt của cả hai hướng về miệng giếng một lần nữa, nơi đang chiếu lại hình ảnh của một trận giao tranh khốc liệt giữa con người và lũ quái vật.

Ở đó chỉ toàn khói và lửa, vô số mũi tên đáp xuống như mưa. Những lưỡi gươm bén nhọn không ngừng vung lên, như ánh sao lấp lánh cả vùng trời. Người người hiến dân mạng mình cho chiến trận, tử thi vô số chất thành núi non. Nhưng thế chẳng đáng vào đâu. Lũ quái vật vẫn công phá những thành lũy, nắm trong tay cục diện của tất cả. Bởi vì bọn chúng có một chỉ huy xuất sắc, kẻ hiểu rõ con người đến cực hạn. Đó là một gã thượng sư con người đang lạc lối, phải chăng chính lòng thù hận đã khiến gã làm vậy. Gã mở ra đường máu bằng thân xác giống loài mình, rồi ngạo nghễ bước đi trên chúng. Đến khi trận chiến đã ngã ngũ, đáng lẽ ra lão có thể diệt sạch tận gốc ấy vậy mà lão lại kêu gọi sức mạnh từ các cựu thần và tạo ra một vòng ánh sáng chói lòa để đưa lũ quái vật đi trong chớp mắt. Sau đó hình ảnh thay đổi thành một khung cảnh đầy tuyết trắng, rồi lại phóng lớn lên, tập trung vào cô gái xấu số đang bất tỉnh. Gã thượng sư không giết cô ta, nhưng lại nhốt cô ta trong một quả cầu kỳ lạ trôi nổi giữa không trung. Đến đây thì mặt nước đã đến giới hạn của mình, hình ảnh lại vỡ tan ra thành vô số gợn sóng li ti.

Thấy tình cảnh này của cô gái, nàng tiên bé nhỏ chợt phồng má lên, khoanh tay lại rồi nhìn nữ thần, nàng cự nự:

 “Người thật vô tâm. Rõ ràng là người ta đã nửa sống nửa chết thế kia mà người còn bảo là ổn. Chẳng lẽ cứ để cô ta như thế ư? Rồi chúng ta biết nói làm sao với cha cô ta đây, nếu như cô ta chết thì chẳng có phép màu gì có thể khiến linh hồn cô ta sống lại cả!”

Nữ thần búng nhẹ lên trán của nàng tiên, tạo thành một vết đỏ khiến nàng phải ré lên một cái, sau đó ôn tồn giảng giải lý do của mình: “Này, ngươi đang nghi ngờ nữ thần của mình à. Ta làm thế đều có nguyên do cả, dù sao tên đó cũng sẽ không giết con bé đâu. Nhà vô địch của ta đã được đưa đến thế giới này rồi, mặc dù ta sẽ không liên lạc được với ông ta ở cái hang quái quỷ ấy do tên chúa tể nhưng nếu như ông ta chịu nhấc máy chứng tỏ là ông ta vẫn còn coi trọng giao ước của cả hai. Mà cho dù ông ta có không đến đi nữa, ta tự có kế hoạch dự phòng để giải quyết. Dù sao thì cái ta muốn cũng chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi.”

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì chứ?” Nàng tiên vẫn còn chưa hiểu hết, ngơ ngác hỏi. Sau cả nửa ngày trời, nàng mới tỏ rõ là mình đã hiểu được phần nào.

“Đúng là quá lắm chuyện! Ngươi đến đây, tết lại tóc cho ta đi!” Nữ thần giả bộ giận dữ.

“Tuân lệnh!”

Bạn đang đọc Chắc Tên Con Người Này Điên Mất Rồi sáng tác bởi Nhântổchihỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhântổchihỏa
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.