Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khi Những Sợi Chỉ Giao Thoa

Tiểu thuyết gốc · 4966 chữ

“Có gì để mà chờ đợi ở đó chứ, chẳng phải thầy nói là đừng có chờ thầy ư!” Tự lầm bầm trách móc sự yếu mềm của bản thân, Nico hướng đôi mắt đang ngấn nước của mình về bức tường đá hùng vĩ ôm lấy toàn bộ thành Cổ Đế nhưng lại không hề than trách số phận một chút nào.

Nico ngồi trên chiếc xe ngựa chất đầy nhu yếu phẩm, men theo đường mòn cho đến khi gặp phải lính gác cổng. Cô bị buộc phải cởi mũ trùm đầu ra, để lộ một nước da trắng bất thường và mái tóc nhuốm màu đỏ hung, dựa theo dáng vẻ đặc trưng của người phương bắc ấy khiến cho người ta nghi ngờ. Chúng muốn dò xét kỹ lưỡng cả người cả ngựa để xem có phải là kẻ ngoại lai cố ý trà trộn vào trong thành hay không.

Tất nhiên đây còn chẳng phải là vấn đề với Nico, sau khi đon đả nói vài lời với tay lính gác, cô móc ra một tờ giấy loằng ngoằng chữ, tên lính đọc được thì hơi nhíu mày bất ngờ khi nhìn vào vóc dáng mảnh mai, yểu điệu thục nữ của Nico nhưng ngay lập tức lấy lại nét mặt bình tĩnh rồi nhanh tay cấp ra giấy phép để vào thành!

Cổ thành vẫn phồn vinh, tráng lệ và hoa mỹ như lúc nào. Nhưng thành phố vẫn có cái gì đó xơ xác, tiêu điều khó nói nên lời. Không biết có phải do ảnh hưởng của những tranh đấu gần với nước láng giềng, dù số thiệt hại ít ỏi từ chiến tranh không thực sự gây nên điều gì khủng khiếp, nhưng mà cư dân ở đây chẳng có ai thực sự cười nói vui vẻ như trước đó cả. Chỉ có những lo sợ, nghi kỵ và nép mình lại như thể một con hổ rụt rè và bệnh tật, đánh mất đi cái uy phong của một vị chúa tể.

Nhưng đó không phải là thứ mà Nico nên tập trung vào bây giờ, mặc dù cô có thi thoảng ghé qua những sạp bán sản phẩm từ thú hoang của các thợ săn nhưng mà là để nghe ngóng một số tin đồn. Hầu hết chúng đề là những thứ vô nghĩa hay thiếu căn cứ, cùng với vài mẩu tin về người đột ngột mất tích, nhưng chủ yếu là hành động thăm dò này khiến cô định hình được những gì đang xảy ra ở đây. Ít nhất thì có một số người đã nhắc đến những thông tin giá trị như một trường dạy nhạc nhỏ có thể đang dùng máu thịt của con người để làm các nghi tức tà đạo, hay hang Dạ Sinh ở cánh rừng phía đông đã phát hiện được một ít dấu vết của thượng sư Cain…

Khi vó ngựa đã dừng lại trước một ngôi nhà cổ kính, trời đã chuyển tối mất rồi. Nico đăm chiêu nhìn cái biển hiệu được vẽ trên đó hình dạng của một cái cân đã cũ sờn được vài phút thì có chút chạnh lòng. Cô tần ngần một lúc định gõ cửa thì liền có một cái giọng trầm đục vang lên ngay sau lưng.

“Chào em Nico, đã rất lâu rồi chúng ta chưa thấy em về đây. Có lẽ chuyến du lịch đến cây sinh mệnh của lũ da xanh đã khiến em gần như quên mất người bạn học cũ này rồi. Thế nào, có mang quà gì về để tạ lỗi hay không! Mà thôi để ta ôm em một cái nào!” Một lão béo niềm nở chạy đến chào đón Nico, lão to và bặm trợn đến mức trông như thể là một con gấu đen đang lao đến vậy.

“Chào Blake!” Nico nói một câu trống không dường như chẳng có cảm xúc gì với màn hội ngộ này!” Như để chặn thêm bất cứ câu nói nào thốt ra từ Blake, Nico lại tiếp tục “Em sẽ để đồ lại đây một đêm, giải quyết xong nhiệm vụ thì em sẽ đi.”

“Thật tình, cái con nhỏ này. Suốt ngày chỉ biết có nhiệm vụ, nhiệm vụ, nếu thầy mà gặp được em thì người sẽ nói sao đây.” Như bị đánh cho mất hứng, Blake đưa cánh tay béo núc ních lên vuốt cái đầu trụi lủi của mình.

“Đừng. Có. Nhắc. Đến. Thầy!” Nico giẫm mạnh một cái xuống đất, hai mắt lại đỏ hoe nhưng rồi lại lí nhí thêm vài chữ. “Ít nhất là cho tới khi em tìm ra ông ấy!” Từ trong cử chỉ của cô, Blake thấy được một quyết tâm không chịu khuất phục giống như một con cá hồi không ngần ngại bơi ngược với dòng chảy, đấu tranh lại sức đẩy của thác nước để đạt được mục tiêu. Điều đó làm Blake nhớ đến những ngày đầu mà Nico mới bập bõm học những nguyên lý cơ bản nhất của phép thuật. Còn về cái kiểu nói chuyện cộc lốc của Nico, những năm bị cô lập bởi dòng máu ngoại lai đã khiến cô quá chai sạn, Blake cũng chả thèm để ý. Dù sao thì Nico cũng không dùng cái thái độ niềm nở giả tạo trong công việc với người quen và đó là một điều đáng quý.

Blake húng hắng một tiếng, cười trừ rồi đổi chủ đề: “Vậy thì thưa nữ pháp sư tôn quý, người có thể vào trong rồi nói tiếp được không? Này lũ kia, đem đồ vào dọn ngay, không thì không có lương bổng gì hết.” Phong cách của câu trước lại trái ngược với câu sau, cơ mà từ nãy đến giờ Blake cũng không có đi một mình. Ông ta đi mua sắm đồ lặt vặt nên mấy người giúp việc tên nào tên nấy đi đằng sau cũng lưng đeo cồng kềnh. Quát tháo mấy tên giúp việc xong rồi Blake còn làm một bộ dáng tiêu sái mà đi, đúng là một người kỳ quặc.

Qua mấy lần tắm táp cho mệt nhọc từ cả chuyến hành trình vơi bớt, Nico nói chuyện với Blake thêm một lúc rồi mới lặng lẽ đi mất. Ngoài ra Nico cũng không phải nhận thêm một lời nghi vấn nào từ ông anh phì nộm đấy cả, vì không nói thì cũng đã lộ rồi. Blake không phải là một pháp sư giỏi, chỉ hơi có tài làm thương nhân, cũng không mạnh mẽ, đến cả thông minh cũng là một từ sai để hình dung ông ta. Nhưng Blake biết rất nhiều, đó là sức mạnh đến từ địa vị, thân thế của Blake không phải là một thứ mà Nico có thể hình dung được khi mà cả thầy cũng không muốn nhắc đến, song việc cái tên gian thương cứ có chiến tranh là mập thêm mấy cân ấy là một chỗ dựa tốt thì không thể chối cãi được.

“Áo choàng của kẻ trộm. Bóng ma!” Lặng lẽ niệm một câu pháp chú bằng cổ tự, một cái bóng hiện ra bao trùm lấy toàn bộ thân thể mảnh khảnh của Nico và rồi khiến nó hòa vào trong bóng tối mờ ảo. Trong lúc đang lách mình vào những con hẻm nhỏ hẹp được sinh ra từ những tòa nhà mọc san sát vào nhau như đường răng kéo dài trên khóa kéo. Nico nhớ lại những thứ mình biết về thứ ma thuật cấm mà cô được cử đi để ngăn chặn.

Những bậc hiền triết đã từng nói rằng, tà thuật không phải nguồn gốc của bệnh tật như mọi người thường nói. Nhưng bản thân của nó cũng giống một loại bệnh, nó gây hại và bóp méo linh hồn của kẻ nào cả gan chạm vào những gì sâu thẳm nhất của ma thuật.

Thực ra thì bất cứ phép thuật nào cũng có một cái giá nhất định cả, thánh thuật cũng không ngoại lệ, chỉ là tà thuật đòi hỏi nhiều hơn và thứ nó đem đến thì vượt trội hơn ma thuật bình thường rất nhiều. Như người những di chỉ của vương quốc Eddar cổ xưa, nơi mà được xem là cái nôi của ma pháp và văn minh. Tà thuật từng được xem như thứ mà các vị thần ban cho con người khi mà hiến tế vẫn được xem là hợp pháp, người ta sẽ hiến dâng thân mình cho thần thánh để đem lại mùa màng bội thu.

Song, với đà phát triển của xã hội, cuộc sống của một người dần mang tính cá nhân hơn và đầy đủ hơn, tính chất tàn bạo của phép thuật cổ xưa được xem là nguy hại đến luân thường đạo lý nên không thể tiếp tục tồn tại được…

Đó là những dòng đầu trong cuốn “Dẫn Luận Về Pháp Thuật” mà bất cứ ma pháp sư nào cũng phải đọc qua.

“Chắc là một giáo phái tàn dư vẫn còn thực tập nó…” Nico để hết nghi vấn lại trong lòng, căn cứ tình nghi của kẻ địch đã ngay trước mắt. Chỗ này chính là trường dạy nhạc mà các thợ săn đã nói đến trước đó, bên ngoài thì trông thật là bình thường, một chút ma lực toát ra cũng không có, vẫn có người ra vào liên tục. Lính bảo an cũng sẽ không tự dưng chạy vào đây để thẩm tra. Dù sao thì những thứ này không phải là điều mà con người bình thường có thể dây vào mà không nghĩ tới hậu quả. Phép thuật của Nico chắc chắn là sẽ bị phát hiện nếu như cứ thong dong mà tiến vào nên cô cần có biện pháp dự phòng.

May mà cấp trên đã giao cho cô một ma pháp cụ mới được phát triển gần đây, vật phẩm này trông giống như con quay đồ chơi của lũ trẻ con. Chỉ cần đặt xuống đất thì nó sẽ tự quay theo dòng chảy ma thuật có trong tự nhiên, chỉ cần một biến động dị thường rất nhỏ mà thôi mà tà thuật gây ra mà kể cả ma pháp sư cũng không thể biết được, thì cũng đủ để khiến cho đường quay ngừng lại.

Ẩn nấp ở một góc tối, nhìn thứ đồ nhỏ nhắn đang quay bên dưới, dường như cả thế giới của Nico chỉ còn gói gọn bên trong nó, một khả năng tập trung hiếm thấy. Con quay cứ xoay vòng cho đến khi nó bắt đầu có những rung động nhỏ bé xuất hiện, lúc đầu nó chỉ như những gợn sóng lăn tăn, chập chờn và cứ thế mà duy trì một cách ổn định. Thế nhưng, lại chẳng có gì thực sự xảy ra cả, chẳng lẽ những tư liệu đã có sai sót hay chăng, Nico nhíu mày.

Song, chưa kịp thu con quay vào trong túi thì nó đột ngột đổ sụp xuống khiến sắc mặt nico trầm lại, rồi từ trong ngôi trường nổi lên một trận gào rú thống khổ cuốn hút hết sự chú ý của mọi người xung quanh. Gần đó ngẫu nhiên có một tiếng hỏi ngây thơ vang lên:

“Có ai đó đang bị đau kìa mẹ ơi!”

“Suỵt! Đi lẹ lên đi con, đừng nói gì cả!” Sắc mặt bà mẹ tái mét lại vì sợ, có lẽ bà ta cũng đã nghe qua những tin đồn gần đây.

Khi mọi người lũ lượt rời đi, tiếng rít gào ngày càng khủng khiếp. Dưới nền đất thô cứng, người ta có thể cảm nhận được một sự rung động khó hiểu.

“Thần Odym tối cao. Con nguyện dân cho người những trận chiến mà người luôn mong mỏi. Xin hãy ban cho con một chỗ trên bàn tiệc của những vị thần!” Lời cầu nguyện như tiếng sấm nổ ngang tai, như muốn xé toạc màn nhĩ của người nghe. Chất giọng ấy khản đặc như thể xuất phát từ một người đã đến tuổi thất thập cổ lai hi, vậy mà lại mang một thứ hào khí khó có được. Lời nói hòa quyện với thứ âm thanh khổ sở ngày càng khủng bố, tạo thành một bài thánh ca méo mó, chất chứa sự sùng kính không thể chối cãi trong từng câu từng chữ được thốt ra. Màn tấu nhạc rợn người choáng đi cái không khí sầm uất buổi đêm của toàn bộ cổ thành truyền đến một cảm giác lạnh thấu tâm can và dường như có thể được nghe thấy cho dù có cách xa cả trăm dặm đi nữa.

Trên bầu trời mặt trăng như thể vỡ vụn ra, mây trời vần vũ, cuộn lại trông giống một hố xoáy nối thẳng đến thiên đàng. Đất trời như thể đang ai oán, nền móng của ngôi trường bị kéo toạc ra khỏi mặc đất khi một cơn lốc xoáy hình thành. Bên dưới sàn lộ ra những thân thể người méo mó, biến dạng khắp nơi, được khâu vào nhau thành một chuỗi xích có hằng trăm mắc nối đỏ rực dần được hút lên.

Duy chỉ có một người đàn ông đứng đó, toàn thân ánh lên một màu máu, khoác trên người thứ pháp bào đen óng đặc thù mà chỉ có những bậc thượng sư mới có thể chạm vào. Ông ta trông không già chút nào ấy thế mà lại có thể là chủ nhân của những lời nguyện cầu. Sự kỳ dị còn tiếp tục tăng lên khi mà những vòng tròn ma pháp bắt đầy xoay vòng quanh ông ta và thả ra những tạo vật khủng khiếp trông như được tạo ra từ việc loạn luân quá độ giữa người và người với nhau suốt cả trăm đời.

“Không thể nào, tại sao nó lại có thể lớn đến như vậy được!” Nico tá hỏa, ngỡ ngàng trước sự khủng bố không lường được. Mục tiêu hàng đầu bây giờ là chạy đến tìm Blake, đây không phải là thứ mà Nico có thể đối đầu, không đúng, phải là không ai mà Nico biết có thể đối đầu được ngoại trừ thầy Cain mới đúng. Ý nghĩ không ngừng luân chuyển như tia điện động trong đầu Nico.

Làm sao mà với số lượng người chết lớn như vậy mà chưa có ai phát hiện ra; làm sao mà lại có thượng cấp pháp sư ở đây…

Hoàn toàn không chờ đợi kẻ xâm nhập có thời gian suy nghĩ, người đàn ông kia vốn đã nhận thấy được sự hiện diện của một pháp sư khác từ lâu. Ông ta không cảm thấy phiền, thậm chí còn nhoẻn miệng cười tiếp tục thét vang lên, sợ rằng trời cao không nghe thấu.“Và đến lễ vật đầu tiên này, cô ta sẽ vui sướng khi được phục vụ dưới trướng của các thần!” Trong khi những con quái vật xuất hiện ngày càng nhiều xung quanh kéo đến binh lính từ khắp nơi đổ dồn vào, đến nước này thì cả người thường cũng phải nhúng tay vào rồi.

Bất chợt Nico điếng người, một sức mạnh vô hình không biết từ khi nào khóa chặt toàn bộ cơ thể cô đến từng ngóc ngách. Không để sự vùng vẫy chống trả kéo dài lâu, luồng sức mạnh đó đánh thẳng vào sự tỉnh táo của Nico, cho đến khi đầu óc cô mụ mị đến mức chỉ có thể nghe được tiếng mình bị kéo lê đi và âm thanh va đập inh ỏi của giáp nặng và cung tiễn, rồi tiếp đó là một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc liền kề nhau trước khi Nico lang thang vào những giấc mơ huyền ảo.

Cùng lúc này, một khu vực hoang vắng nào đó ngoài rừng đông, có một cái lỗ không biết từ lúc nào đã được khoét ra, xuyên đến một thứ nguyên gần nhất. Không biết là bởi vì nghi lễ gây ra hay còn là do một thứ khác nữa. Nhưng đó chẳng còn là chuyện để cho người ta quan tâm, bởi vì kể từ nay cả lục địa chỉ để ý đến một điều, đó chính là Cổ Đế thành của vương quốc Salamander nay đã là một tử địa.

Thông qua lỗ hổng, một ít chấn động cũng lan rộng đến thế giới mà nó liên kết…

Trời lúc này đã đến ban trưa.

Cửu Huyền đang say giấc nồng thì chợt ú ớ tỉnh lại, trên đầu hắn nhẵn bóng mồ hôi vì ác mộng. Đôi mắt thâm quần mở toang ra nhìn vào cái màn hình máy tính có hiện rõ ba chữ “Bài thuyết trình. ” sờ sờ trước mặt, ly cà phê nghi ngút khói cạnh đó không biết đã nguội lạnh từ lúc nào.

Thế quái nào lại mơ về người chết chứ, chắc do dạo gần đây học nhiều quá nên lú rồi. Vẫn còn hơi hốt hoảng khi thoát khỏi cơn chiêm bao bất chợt, Cửu Huyền rung rung khi miệng khẽ hớp miếng nước lạnh. Mùi hương dìu dịu từ khóm hoa nhài trắng muốt ở ngoài vườn được cuốn theo làn gió thổi hiu hiu khiến hắn dần hồi tỉnh hoàn toàn. Cửu Huyền bật lên một bài nhạc rock có vẻ hùng tráng để tiếp tục làm bài. Nhìn qua đầu tóc được búi lên có vể nhếch nhác, cái vẻ mặt bơ phờ, điểm thêm vài quần thâm như gấu trúc lại còn được áo lên một lớp hằn của bàn phím thì có thể thấy nhiều ngày rồi hắn chưa ngủ.

Đánh thêm được nửa câu lý luận triết học có vẻ cao siêu thì Cửu Huyền không những mệt, mà còn cảm thấy quá đói lắm rồi. “Hình như trên truyền hình người ta có nói là nếu nhịn đói lâu quá bao tử sẽ tự tiêu hóa chính nó, thế này là không được rồi, phải mau kiếm tiền cho bằng được thôi tiền trọ tháng này còn chưa đóng. Trời ơi, chết tôi mất!!!!!!!!!!!!!!” Rên rỉ thành tiếng, Cửu Huyền vươn cái cơ thể rắn chắc tạo thành những âm thanh răn rắc rồi đứng dậy khỏi cái đống rác bẩn chất đầy xung quanh.

“Để xem còn có gì để ăn không?” Hắn vừa lục lọi trong cái hộc bàn toàn là những thứ linh tinh vừa cảm tưởng rằng mình đang chơi trò săn kho báu, chỉ tiếc là đảo qua đảo lại một hồi thì cũng chẳng có cái gì cả. Cơ mà Cửu Huyền moi móc ra được cái hộp gỗ xấu xí trông có vẻ cổ khi mà chỉ cần ngửi nhẹ cũng cảm thấy cái mùi mốc cay cay xông thẳng lên óc, rõ là do không được chăm sóc kỹ lưỡng.

Hình như trước kia khi hắn lên thành phố học thì lão già ở nhà kêu mang nó đi vứt ở góc nào đấy, tất nhiên là Cửu Huyền không nghe mà đem lên đây luôn. Tiếc là dù hắn có thử mở bằng cách nào đi nữa thì cái hộp cũng không chịu bung ra, thế là nó bị vứt xó đó luôn.

Cửu Huyền tò mò thử lại một lần nữa, cái hộp không có cái gì có thể lay chuyển trước kia lại có thể bật nắp một cách dễ dàng. Tuy có hơi lạ nhưng vấn đề này cũng chả đáng quan tâm lắm, có thể là do cũ quá rồi nó bị mục nát nên lơi ra, dù sao thì đồ gỗ để lâu toàn là thế mà.

Chắc là hình người tình cũ của lão cũng nên.  Cửu Huyền thử đoán trong khi nở một nụ cười thâm hiểm ở trên môi rồi mở cái hộp cũ ra. 

Bên trong hộp là một vật được quấn bởi một tấm lụa mỏng thanh tao, toàn thân óng lên ánh bạc tinh khiết. Bên trên bề mặt vật đó được khắc mấy ký tự tối nghĩa và từ nó phát ra một tiếng chuông giòn giã, vui tai.

“Ơ, một cái điện thoại phím! Một cái điện thoại phím bấm được mạ bạc!” Cửu Huyền ngỡ ngàng, hắn muốn hỏi tại sao nhưng lại không biết thế nào. Đã bao lâu rồi mà nó vẫn còn pin, lại còn có cả người gọi vào thì Cửu Huyền cũng chỉ có thể thầm than là điện thoại gì mà trâu đến thế, chưa kể lão già cũng chịu chơi, thứ này cũng khá nặng đấy.

Phân vân không biết có nên nhấc máy hay không, chắc có lẽ là do sự tò mò nên Cửu Huyền không mất mấy nano giây để nói là có. Dựa trên những gì hiện trên màn hình, thì người gọi có tên là Nữ Thần, lại có thêm một lý do nữa để Cửu Huyền nghi lão già ở nhà có ăn chả qua rồi.

“Này, lại có việc cần ông đến giúp rồi đây Cửu Mạnh. Vẫn còn có nợ chưa trả đấy, đừng tưởng trốn đến đó mà thoát được!” Một giọng nữ lanh lảnh nhưng lại có vẻ cục súc lên tiếng ở đường giây bên kia, không cả nể ai mà gọi thẳng thừng tên lão già ở nhà Cửu Huyền khiến hắn nổi cáu.

“Cho hỏi, cô là ai thế?” Nhưng dường như không nghe thấy những lời của Cửu Huyền đầu dây bên kia nói tiếp, “Ba tiếng nữa ok! Lo mà chuẩn bị đồ đi.” rồi tắt máy cái rụp.

“Đúng là đồ điên, tí phải hỏi cho ra lẽ mới được.” Chứa trong mình một bụng tức, cái đói trước đó của hắn đã vơi đi từ lúc nào không hay. Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, một giờ đã gần điểm rồi, chiều nay hắn có tiết nên phải nhanh chóng mặc đồ cho chỉnh chu không thì lại trễ nên cất thẳng cái điện thoại vào túi luôn. Vừa định hỏi xem tên bạn thân có chuẩn bị đi chưa thì ngoài cửa đã có một con nghiện hình người đứng gõ cộc cộc rồi. Dáng người tên đấy dong dỏng như cây sào, đáng lo hơn là dù có xem lại mấy lần thì cả người trên dưới đều vẫn y hệt cây sào biết đi vậy, thực ra nếu nói thì trông giống con bọ que hơn nhưng Cửu Huyền đã quen liên tưởng theo kiểu đó rồi.

“Lại thức cả đêm để chơi game đấy à Huyền?” Nhìn thấy căn phòng nhếch nhác, bẩn tưởi không chịu được tên đấy huýt sáo một cái rồi trưng ra bộ mặt cười nham nhở khiến người ta rợn người.

“Tự nhìn lại mình đi Huy, thằng nghiện game như mày có tư cách để soi mói à. Cứ đà này kẻo ra ngoài đường có xỉu thì người ta lại nhầm tưởng mày với cây sào mắc áo, lúc đấy có muốn thanh minh đi nữa cũng không còn sức nữa rồi. Liệu mà ăn ngủ cho đàng hoàng, mẹ mày làm nông có mọc thêm hai cánh tay cũng đâu thể cứ lo cho mày thế được. Lo mà kiếm việc như tao này!” Vểnh cái mũi lên trời Cửu Huyền miệng phún ra cả hoa sen, không ngừng giảng đạo như thể mình là người hiểu chuyện.

“Thôi được rồi! Lạy mày, đến giờ rồi đấy. Môn này mà tạch nữa thì hai thằng bốc cám ăn, lần này để tao chở đi, kẻo mày lơ ngơ lại cho hai thằng nằm đường!”

Trường đại học cũng không có cách bao xa, mất khoảng gần mười lăm phút là đến nơi rồi. Ở xung quanh thì cũng không xô bồ lắm, thích hợp cho mấy tên dưới quê lên phố vào học. Chưa kể ở cái tuổi này, trai xinh gái đẹp dắt nhau đầy đường. Trước lúc vào học Cửu Huyền còn định ngồi một chút để ngắm thì bị lôi đi trong tiếc nuối, chỉ có thể thở dài ngồi vào lớp của mấy tên học ngu môn mà đa phần đều là con trai.

Nhìn bảng xanh chi chít chữ, không câu nào là không đau đầu nhức óc khi đọc vào. Cửu Huyền buồn chán tám chuyện với Huy, cho đến khi đến giờ giải lao thì có một người trong nhóm bất chợt hỏi:

“Huyền đã làm xong bài thuyết trình chưa, ngày mai là phải lên bảng rồi.”

“Thế thì ai thuyết trình?” Thở ra một câu cộc lốc, Cửu Huyền có chút chịu không nổi cái lũ vô ơn này, để hắn một mình làm bài rồi thế mà còn đòi hỏi.

“Thì là mày luôn rồi!” Cái tên lười biếng nhất trong nhóm là Hiếu ngả ngớn nói, tên này chẳng phải hạng tốt lành gì chỉ có ký sinh người khác là giỏi. Tức giận vì cái thái độ quá quắt đấy, gân máu của Cửu Huyền nổi lên nhưng chợt nín nhịn lại.

Thấy được lông mày Cửu Huyền nhíu lại thì tên Hiếu cười khằng khặc khoác lấy một bạn học bên cạnh rồi nói: “Đấy thấy không, nòi nhà võ đấy, đô con đấy nhưng nhát như thỏ đế!” Mấy người xung quanh cũng không cười theo nhưng chẳng có ai ngăn cản cả, nhưng tên hiếu lại cười như điên không kiểm soát. Riêng Huy thì lại biết tính Cửu Huyền cũng quen với mấy cái này rồi, ra mặt cũng chẳng giúp được gì cứ để hắn làm gì thì làm.

Cửu Huyền cũng chẳng thèm quan tâm nữa, thở vài hơi định thần, hắn bơ đi mấy thứ vớ vẩn này. Đây đâu phải là lần đầu, hắn là trẻ con à hay sao bị trêu dễ thế, chẳng qua do hơi thiếu ngủ thôi. Nhưng tại sao tên Hiếu lại làm trò đấy thì thật là khó hiểu, chẳng có lý do gì để hắn làm vậy cả. Nhưng biếng nhác móc cái điện thoại trước đó ra xem, Cửu Huyền bật chế độ bơ đi mà sống. 

"Tao nói mày đấy, hành xử kiểu chó gì vậy! Đừng có moi nó ra." Hiếu có chút sôi máu, cảm giác như là mình đấm vào gối vậy. 

Cửu Huyền vẫn hồn nhiên, vô thưởng vô phạt kéo xuống phần danh bạ, chỉ có đúng một cái tên Nữ Thần thôi nhưng ít nhất phải có vài ngàn tin nhắn chưa đọc. Mấy tin nhắn càng xưa cũ thì càng sến súa, nào thì "anh hùng của thiếp" đến "cứu công chúa đi" đúng thật là giống mấy câu chuyện anh hùng trong cổ tích, khiến cho Cửu Huyền co rúm người lại, không biết có phải do dạ dày yếu nên sắp nôn rồi không.

Nhưng thật may mắn, cách nói càng về sau càng bình thường, đôi khi là cục súc, nhưng vẫn sử dụng một kiểu nội dung, Nữ Thần liên tục nhắn tin để kêu lão già ở nhà cứu người rồi nói về các sự kiện thánh thần thiên địa, như "Thiên long đang nổi cuồng, cần đưa nó trở về long tộc ngay!", "Quỷ vương sắp sinh ra rồi!" và đủ thứ nội dung ba chấm khiến hắn càng nghi vấn vẩn vơ.

Lão già tham gia giáo phái tà đạo nào à?

"À có tin mới này!" Không muốn phải đọc hết một đống tin nhắn dài lê thê đầy nội dung ảo tưởng. Cửu Huyền xem đến tin nhắn gần đây nhất của Nữ Thần, giọng điệu của bà ta càng ngông cuồng:

"Lần này ta đổi địa điểm dịch chuyển rồi, lão ráng mà chịu đau khổ đi ha, ha!" 

Lại thêm một thứ điên khùng nữa, chắc là Cửu Huyền về nhà phải đi bệnh viện hỏi mới được, hoặc là báo công an. Trong khi trầm tư suy nghĩ, hắn gạt phăng đi mấy con muỗi phiền nhiễu đang vo ve xung quanh ra khỏi tai.

Như không thể chờ đợi thêm một chút nào nữa, một cánh tay lao đến túm vào áo Cửu Huyền. "Mày bị ngu nên không nghe à!!!."

"Ơ? Tao đã làm gì?" Ngơ ngác hỏi, Cửu Huyền nói ra một câu tự vả vào mặt.

"Vứt cái điện thoại đi!!! Nếu mà muốn thì tao với mày ra ngoài chơi!" Tên Hiếu gằn giọng, máu dồn hết cả lên mặt, cảm giác như mình bị khinh thường.

"Này, ai đó lôi nó ra đi. Hiếu, mày bị điên à!" Cửu Huyền mặt tái mét, hớt hãi đẩy tên Hiếu ra trong khi cầu cứu mọi người xung quanh.

Nhưng điều đó chẳng cần thiết.

Đôi khi người ta nói rằng trời không có mắt, và đúng là như vậy thật!

Bất chợt, cái điện thoại nhận thêm một tin nhắn nữa. Lần này là các ký tự khó hiểu trông như chữ tượng hình, rồi kèm thêm một cái emoticon đáng yêu "|;-;) Gặp lại sớm nhá!"

Uỳnh một tiếng đinh tai nhức óc, đồ vật trong phòng học rung lắc dữ dội. Tiếng kêu hốt hoảng của mọi người xung quanh nương theo một ánh sáng đột ngột xuất hiện, chẳng mấy chốc mọi thứ đều chuyển màu trắng xóa.

"Không, không!! Cứu tôi với... " Một trận kêu gào thê lương nổi lên được chỉ vài giây cho đến khi nó cũng bị cuốn theo ánh sáng trắng rồi cùng tất cả tan biến vào hư không.

Bạn đang đọc Chắc Tên Con Người Này Điên Mất Rồi sáng tác bởi Nhântổchihỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhântổchihỏa
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.