Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CUỘC HẸN CÙNG LÃ THÀNH MINH

Phiên bản Dịch · 1022 chữ

- “Alo ! Nguyệt Nhi à ! có việc gì sao !?”.

Nghe được giọng anh ta giống như cô không có việc gì là không thể gọi cho cậu ta được ấy. Hai người chơi cùng nhau cũng được xem là một đôi thanh mai trúc mã, gia đình của cậu ta cũng là một nhà tài phiệt không kém gì gia đình của cô ở thành phố X này. Do quá hiểu tính nhau nên cô và anh cũng không bận tâm gì đến cách nói chuyện của nhau, ngược lại còn rất thân thiết. Cô cười vui vẻ đáp…

- “Tớ đang rảnh. Cậu đã quên nói gì với tớ à ?”.

Lã Thành Minh cười trào phúng: “Haha…không phải đã hẹn cậu khi nào rảnh thì cùng nhau đi ăn sao? Nhà hàng chỗ bạn tới mới mở, cũng ngon phết đấy. Mấy giờ cậu tan làm? chúng ta cùng tới đó ăn đi !?”.

Nguyệt Nhi cười đáp lại: “Tớ đang trên đường về, gửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ gọi Bảo Châu cùng đến”.

Lã Thành Minh cười rộ: “ Okay, có Bảo Châu nữa à !? Gặp cậu ta chắc tớ sẽ bầm dập nhanh thôi haha…Mmm…chỗ đó gần cầu Tùng Dương, bên trái. Nhà hàng Bách Niên Ocean Food, đến đấy thì gọi cho tớ”.

Nguyệt Nhi vui vẻ khẽ đáp: “Cậu và Bảo Châu vẫn y như vậy sao? Xem ra tớ vẫn nên bảo vệ cậu rồi haha…”

Lã Thành Minh nghe thế cười điên đảo: “Tớ mà cần cậu bảo vệ sao !? Tớ bảo vệ cậu thì có hahaha…Không nói với cậu nữa, tớ sắp có cuộc họp. Nửa tiếng sau tớ gặp các cậu”.

Nguyệt Nhi cười: “Được! Lát gặp”.

Nói xong cô cúp máy, quay đầu xe hướng về phố Tùng Dương. Mười lăm phút sau khi vừa đến cầu Tùng Dương, cô chợt nhận được một tin nhắn của Lã Thành Minh: “Tớ có hẹn đột xuất sau cuộc họp, cậu và Bảo Châu tới trước, tớ sẽ tranh thủ qua ngay”.

Cô thở dài ngán ngẫm, tên Lã Thành Minh này thế mà ngày đầu hẹn hò lại cho bà cô này leo cây rồi. Không vui không buồn cô nhắn lại một câu: “Một tiếng sau không tới, thì cũng không cần tới nữa” rồi gửi cho Lã Thành Minh.

Nhắn xong cô lái xe vào bãi đậu xe, do bệnh viện của Bảo Châu ở gần phố Tùng Dương nên cô tới đây liền gọi nhanh cho cô bạn thân của mình. Đầu dây bên kia vừa nối máy thì đã nghe tiếng tút..tút..Nghĩ bạn mình đang có ca phẫu thuật hay bận gì đó nên cô không gọi nữa, chỉ gửi một tin nhắn thông báo: “Tớ đang ở phố Tùng Dương, Lã Thành Minh hẹn chúng ta ăn cơm tối ở quán Bạch Niên Ocean Food. Khi nào cậu tới thì gọi cho mình”.

Nhắn tin xong, một mình lang thang dạo trên phố Tùng Dương, đi khắp các con phố đông đúc người qua kẻ lại, kẻ buôn người bán tấp nập trên các vỉa hè làm cho nơi đây sầm uất, nhộn nhịp hẳn lên. Ánh chiều tà đang len lỏi trên cầu Tùng Dương, phản chiếu ánh nắng ban chiều của hoàng hôn bất giác hiện lên một phong cảnh hữu tình đầy mơ mộng.

Cô mông lung bước nhanh về phía chân cầu, bên phải chân cầu có một cây cổ thụ ước chừng cũng phải hơn một trăm tuổi, bên cạnh cây còn có một tảng đá to khắc tên “Cây nguyện ước”, bên dưới là để lịch sử hình thành của cây cổ thụ này. Rất nhiều đôi nam nữ yêu nhau thường hay đến đây để cầu nguyện. Trên thân cây có quấn những tấm vải đỏ hoặc là treo những tấm gỗ nhỏ do mình tự viết những ý nguyện rồi treo lên cành cây.

Cô lại gần, cầm một tấm gỗ nhỏ hình chữ nhật, cẩn thận viết từng chữ vào tấm gỗ... “Con vẫn ổn, nhớ mẹ thật nhiều” rồi treo lên cây nguyện ước. Cô mỉm cười, từng bước đi về phía giữa cầu rồi nhìn về phía xa xa trong hư vô, ánh mắt đảo nhanh về phía các ngư phủ đang kéo chài, vẻ mặt tươi vui, mừng rỡ khi các chú kéo lên một lưới to đầy ấp cá. Cô cũng vui vẻ khẽ cười nhìn theo bọn họ.

Bất chợt cô nghe tiếng động phía bên kia cầu, có một đám người đang tụm lại đánh nhau liên hồi. Tiếng mã tấu chạm vào nhau nghe chói tai, tiếng chửi rủa xúc phạm lẫn nhau vì tranh giành địa bàn của đám người chốn giang hồ phả vào nhau liên tục. Định bụng nghĩ rằng ngày mai cô sẽ có vài bài viết hay trên mạng nên tới đó muốn chụp vài tấm ảnh. Cô không dám tiến lại gần, chỉ núp sau những tán cây bằng lăng tím gần đó hóng chuyện.

Sau khi chụp được vài tấm hình, cô thấy tình hình không ổn lắm nên xoay đầu định chạy đi thì chân cô vô tình giẫm phải một cành cây khô kêu lên một tiếng “rắc”. Đám giang hồ kia dừng lại, quay đầu nhìn về hướng cô. Cô đứng im, hơi thở nặng nề, chân cô khẽ rung không dám nhúc nhích, chỉ lẩm bẩm lần này coi như xong rồi.

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu sau đó co chân bỏ chạy bán sống bán chết. Bọn giang hồ thấy cô bỏ chạy liền đuổi theo, nhóm người bị vây đánh kia thấy thế liền bỏ chạy không dám quay đầu. Tới chân cầu, cô trượt chân té ngã. Đám giang hồ kia lần lượt kéo tới chỉ cách cô hơn mười mét thì bỗng nghe tiếng môtô từ xa đang chạy tới phía chỗ họ, bọn chúng đứng lại nhìn vào bóng đen đang lướt nhanh qua mặt mình rồi dừng xe chặn lại trước mặt Thẩm Nguyệt Nhi.

Bạn đang đọc CẦU VỒNG NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG của Forgotten_Angel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Forgotten_Angle
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.