Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

BIẾN THÁI LÀ MỘT LỜI KHEN

Phiên bản Dịch · 1332 chữ

Sau khi đã đạt được thỏa hiệp, anh cười tươi đầy sung sướng nhưng niềm vui này của anh cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng. Khuôn mặt lúc nào cũng tỏ vẻ đơ cảm xúc nhưng là người hướng nội nên anh rất dễ che giấu cảm xúc thật của mình: “Được, như ý em” anh buông lỏng cổ tay của cô ra, nhìn cô xoa xoa cổ tay mình. Có lẽ vừa rồi anh siết hơi mạnh tay quá chăng? Anh nghiên đầu nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Đau à?”.

Được sự quan tâm của anh nhưng cô cũng chẳng thấy vui, ngược lại còn thêm oán trách: “Anh nghĩ tôi là anh chắc!? Mình đồng da sắt, đao thương bất nhập hay sao?” trừng mắt nhìn anh rồi cúi đầu xuống nhìn vào cổ tay đang ửng đỏ của mình. Tay cô rất nhỏ, nếu bóp mặt thật sự sẽ gãy vụn luôn rồi.

Anh không nói gì, chỉ đưa khuỷu tay vừa được cô băng bó xong giơ lại trước mắt cho cô xem như đang ủy khuất: “Đây được em gọi là đao thương bất nhập? Nếu tôi được như thế thì tôi đã không còn ở đây nữa rồi”.

Cô ngạc nhiên vì câu nói đùa của anh cứ tưởng là thật: “Không ở đây thì ở đâu?”.

Anh nhếch miệng cười chỉ trêu cô mà cô cũng ngây thơ thật, anh chỉ chỉ ngón tay lên trên nóc nhà, cô cũng nhìn theo hướng ngón tay anh mà nhìn theo: “Siêu nhân chỉ ở trên kia thôi, dưới đất không có”.

- “Ha…được lắm. Anh dám trêu tôi sao? Anh đúng là đồ biến thái”.

Đột nhiên bị cô mắng là đồ biến thái, sắc mặt anh trầm xuống thay đổi180 độ, anh lườm nhìn cô, đôi mắt sắt bén như đại bàng sắp vồ lấy con mồi chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cô: “Hửm… em nói gì?”.

Nhận thấy như đã dùng sai từ, cô cố gắng vặn vẹo lại từ ngữ văn chương của mình. Cô không muốn đụng tới tên đại ác vương như anh đâu: “Mmm… thật ra biến thái là khen anh đó” nụ cười gian xảo nhìn anh che đậy sự chột dạ trong lòng sợ anh thật sự ăn tươi nuốt sống mình.

- “Em là nhà báo, miệng lưỡi giảo hoạt hơn tôi. Tôi không so đo em nhưng lần đầu tiên tôi nghe… biến thái là một lời khen” anh khoanh tay nhíu mày nhìn cô đầy chất vấn.

- “Anh không phải nhà văn, nhà báo tất nhiên vốn từ ngữ của anh cũng sẽ không nhiều như tôi rồi. Anh đã không muốn so đo với tôi rồi thì không cần phải nói nữa. Nếu anh không sao thì tôi cũng nên đi rồi” lãng tránh câu nói của anh, cô phải tìm cách vọt khỏi nơi này càng sớm càng tốt không thì sẽ banh xác mất.

Nói rồi cô xách balo đứng dậy rời nhanh khỏi tầm với của anh, nhưng nghĩ đến việc anh đã về rồi nên phải sắp xếp buổi phóng vấn cô cũng hỏi thăm: “Cái đó… Nếu anh đã về rồi thì ngày mai có thể sắp xếp cho tôi một cuộc phỏng vấn ở nhà anh được không? Chúng tôi cần quay một đoạn clip ngắn về cuộc sống thường ngày ở nhà anh. Anh sẽ không phiền chứ?” vừa đeo balo vừa hỏi ý như đang trưng cầu mong muốn, nếu anh có thể chấp nhận thì cô sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ, thoát khỏi anh nhanh hơn rồi.

- “Đã nghe Đỗ Bân nói, về sẽ sắp xếp cho em. Mai em có thể đến nhà tôi” giọng anh trầm thấp không nặng không nhẹ, những lời anh nói ra vẫn toát lên một chút hương vị lạnh lùng nhưng cũng có phần quan tâm.

Cô vui mừng thầm cười trong bụng: “Vậy… làm phiền anh rồi. Cảm ơn anh. Tôi có việc phải đi trước, hẹn gặp anh sau vậy”.

- “Được” chỉ một từ anh đáp lại rồi đi theo cô ra ngoài, trên tay vẫn cầm theo cuốn sách của cô. Tới chỗ quầy thu tiền anh bỗng kêu cô lại: “Đợi một chút !”.

Cô ngoáy đầu ra sau nhìn anh, vẻ mặt không hiểu: “Có chuyện gì nữa sao?”.

Ngay lập tức đưa nhanh cái áo khoác trên tay anh cho cô: “Cầm giúp tôi”.

Cô chỉ biết nhìn anh ngơ ngác nhìn anh hỏi: “Anh đưa tôi áo anh làm gì ?”.

Anh không nói gì chỉ nhanh chóng rút ví tiền trong túi ra và đưa quyển sách cho ông chủ: “Tính tiền !”.

Ông chủ nhìn anh vẻ mặt đầy lạnh lùng như mãnh thú đang chuẩn bị đi săn mồi, mặt ông hiện lên tia sợ hãi: “Của cậu 88.000 đồng”.

Anh rút ra tờ 100.000 đồng đưa cho ông chủ rồi nhanh tay lấy quyển sách lại: “Không cần thối”.

Anh đưa tiếp quyển sách cho cô rồi giựt ngay cái áo khoác về khoác liền vào người: “Của cô. Chúng ta về!” lời nói như ra lệnh, anh liền đi một mạch ra cửa.

Ông chủ nhìn cô lắc đầu, cô cũng nhìn ông cười khổ không biết phải nói gì về người đàn ông này. Nhìn quyển sách trên tay, quyển sách này là hai người đã giằng co tranh giành khi nãy. Cô cũng rất ngạc nhiên về tính khí của anh ta, mặc dù có hơi cổ quái nhưng sự quan tâm của anh thì vô cùng ấm áp. Cô mỉm cười an ủi nhanh chóng bước ra ngoài.

Anh vẫn chưa đi mà đứng dưới mái hiên trước cửa hiệu sách đợi cô, vẻ mặt anh trầm ngâm lặng nhìn bóng dáng cô đang bước ra. Cô ngạc nhiên nhìn anh ta hỏi: “Sao anh vẫn chưa đi ?”.

Anh lạnh lùng, chau mày lại nhìn cô: “Em muốn tôi đi nhanh thế sao ?”.

Lúng túng vì câu hỏi vừa rồi của anh, chẳng phải vừa rồi anh nói chúng ta về sao? Hỏi thế anh cũng không vui nữa à? Thay mặt cho quyển sách anh cho cô, cô cũng hạ mình nói như an ủi: “Vừa rồi anh kêu chúng ta về mà. Tôi tưởng anh đi rồi nên mới hỏi, tôi không có ác ý”.

Lúc này anh mới thả lỏng người, hàng mi tâm liền kéo giãn ra nhìn cô đầy trìu mến. Đôi mắt của anh rất đẹp, đẹp đến mê người. Nếu như anh luôn cười, không cau màu ủ rũ thì anh sẽ rất đẹp, đẹp hơn cả ánh hào quang đang chói lọi ngoài kia. Nhưng đó là phong cách của anh, cô cũng không thể thay đổi được anh: “Tôi đợi em…” ngưng vài giây anh trầm ngâm nhìn vào cửa hiệu tiếp lời: “Nơi đầu tiên của chúng ta [hôn nhau]” cũng có phần xấu hổ nên chữ “hôn nhau” này của anh nói rất nhỏ nên cô cũng không nghe thấy.

Nhưng nói đến nơi đầu tiên của chúng ta thì cô đã biết anh nói đến chuyện gì rồi. Cô rất xấu hổ khi nghĩ đến chuyện này, mặt cô đã phiếm hồng, tai ửng đỏ hết cả lên rồi, cố ý lảng sang chuyện khác: “Quyển sách này anh mua cho tôi sao?”

- “Ừm” chỉ trả lời một từ thôi mà mặt đã lạnh như băng rồi.

- “Vậy cảm ơn anh. Chúng ta nên đi thôi”.

- “Ừm” cũng chỉ một từ rồi anh đi theo cô ra chỗ đậu xe phía trước lấy mũ bảo hiểm rồi phóng lên xe lao đi như gió.

Nhìn anh khuất xa dần, cô chỉ biết lắc đầu cười khổ nói thầm: “Người gì tính khí như trẻ con hay hờn dỗi thế không biết”.

Yên vị trên xe xong cô cũng hướng thẳng đến khu trung tâm mua sắm.

Bạn đang đọc CẦU VỒNG NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG của Forgotten_Angel

Truyện CẦU VỒNG NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Forgotten_Angle
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.