Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ĐÂY CÓ LẼ LÀ ĐỊNH MỆNH

Phiên bản Dịch · 1191 chữ

Sau khi vào phòng, Thành Minh bị sốc khi nhìn thấy tay chân của Nguyệt Nhi đầy băng gạc, anh kinh ngạc ra dáng vừa đùa vừa quan tâm hỏi: “Tiểu Nhi à, không phải chứ !? Chỉ là gặp tớ thôi mà, có cần thiết phải trọng thương đầy người thế không vậy?”.

Bảo Châu cũng quên mất hỏi cô lý do vì sao cô lại bị thế này, liền hỏi nhanh: “Đúng rồi…Nhi cô cô, cậu cũng chưa nói tớ vì sao cậu lại bị như thế đấy!? Mau thành thật kể bọn tớ nghe nào…”.

Nguyệt Nhi rũ mắt nhìn bọn họ, bất chợt thoáng trong đầu lại hiện lên dáng vẻ anh chàng đã cứu mình. Tim cô lại đập nhanh một hồi. Cô chậm rãi uống một ngụm nước lọc trên bàn rồi bắt đầu kể: “ Chuyện cũng không có gì… Chỉ là khi đến đây, do có hơi sớm nên tớ đã đi dạo quanh gần cầu Tùng Dương một chút thì bất ngờ gặp phải một bọn giang hồ. Người cầm đao, người cầm gậy đánh nhau liên hồi. Tớ có một chút hiếu kì, muốn viết một bài báo cho ngày mai nên tới đó xem bị bọn chút phát hiện đuổi theo đánh tớ…”.

Chưa kịp kết thúc xong câu chuyện, cả bọn Bảo Châu và Thành Minh miệng thành chữ O đầy kinh ngạc, mặt trắng bệch bắt đầu giảng đạo lý. Bảo Châu lên tiếng nhắc nhở: “Nhi cô cô của tôi ơi, có phải cậu không vậy. Cậu không biết cả khu phố này bọn giang hồ đến đây để bảo kê à… Dù có luật pháp nhưng căn bản là bọn chúng chẳng sợ ai. Cậu không phải là đang muốn chết đó chứ ?”.

Thành Minh nghe Bảo Châu nói vậy liền trừng mắt liếc nhìn cô, anh cũng quan tâm Nguyệt Nhi nên khéo léo đề nghị: “ Tiểu Nhi à! Bọn mình tôn trọng ngành nghề yêu thích của cậu, nhưng quả thật nó khá nguy hiểm. Chưa kể cậu thường ra ngoài tác nghiệp một mình, những bọn người bị cậu kéo xuống đài lúc trước chưa chắc đã buông tha cho cậu. Như thế này đi, công ty bên tớ còn đang thiếu vị trí trợ lý giám đốc. Nếu cậu không chê thì có thể về làm cho công ty của nhà tớ được không? Lương trả cậu mỗi tháng, tớ đảm bảo sẽ cao gấp mười lần chỗ tòa soạn của cậu. Cậu thấy thế nào?”.

Nguyệt Nhi khẽ cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Nhưng cô cũng không muốn làm phiền đến người khác, càng không muốn chạy theo những công việc mà mình không yêu thích. Cô uyển chuyển từ chối lời mời của Thành Minh: “ Xin lỗi đã làm các cậu lo lắng. Nhưng từ lúc đầu mình chọn lựa cái nghề này, mình đã chấp nhận sống cùng nguy hiểm. Mình tự có chừng mực và mình cũng sẽ tự biết bảo vệ mình. Chẳng phải bây giờ mình vẫn ổn đó sao, các cậu không cần quá lo lắng”. Cô híp mắt, nở nụ cười trìu mến nhìn bọn họ. Mọi người rất thích nhìn cô khi cô cười, nụ cười của cô như tỏa nắng khiến người nhìn cảm thấy ấm áp, lòng có buồn cũng trở nên vui vẻ.

Biết không thể lay động được ý định của cô, nhưng mọi người cũng không ngừng khuyên ngăn. Bảo Châu lại lên tiếng: “Nhi cô cô à! Tớ thấy Thành Minh nói cũng không sai, cậu có thể suy nghĩ đến việc này, nói không chừng cậu có thể tìm được chàng kỵ sỹ ở công ty Thành Minh thì sao… haha”.

Thành Minh bực mình, trừng mắt liếc nhìn Bảo Châu: “ Ngoài việc háo sắc ra thì cậu không còn gì để nói à. Tớ thấy người muốn tìm kỵ sỹ là cậu thì có… Hmm”.

Bảo Châu cũng quạu theo: “ Ơ… cái tên Minh đầu heo thối tha này, tớ là đang giúp cậu khuyên Nguyệt Nhi về công ty của cậu, cậu đang muốn lấy oán trả ơn à ?”.

Thành Minh hứ một cái: “Tớ đây mà cần cậu giúp sao…? Không nói cậu nữa” nói rồi anh nhìn sang Nguyệt Nhi hỏi tiếp: “Sau đó thì sao… Kể tiếp tớ nghe nào!?”.

Bảo Châu lườm Thành Minh rồi chống hai tay lên càm nhìn Nguyệt Nhi chăm chú, mắt sáng long lanh chớp chớp cười giễu: “Có phải hai anh chàng đẹp trai đó đã cứu cậu phải không?”.

Thành Minh ngạc nhiên, nghe nói đến có hai chàng đẹp trai giúp đỡ Nguyệt Nhi, lòng anh rạo rực hỏi tiếp: “Sao lại có hai anh chàng nào đây nữa, không phải các cậu đã bị lừa rồi đấy chứ? Thời nay Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, là thân con gái các cậu phải biết chú ý đây !?”

Nhìn Bảo Châu, biết tính cô luôn thẳng thắn, thích náo nhiệt, lại rất quan tâm người khác. Cô khẽ cười xoa xoa đầu của Bảo Châu, rồi nhìn Thành Minh nói tiếp: “Các cậu quá lo rồi. Các cậu không thấy tớ luôn có quý nhân phù độ, gặp nguy hóa an sao? Một năm trước khi ở Mỹ, cũng có người đã ra tay cứu tớ. Lần này về đây, cũng có người đã ra tay cứu tớ. Tuy không gặp mặt được người này, nhưng tớ lại có một cảm giác rất thân quen. Đây có lẽ là định mệnh! Hy vọng một ngày nào đó có thể gặp lại. Tớ vẫn chưa nói được lời cảm ơn tử tế…hihi”.

Nghe giọng điệu này Thành Minh chẳng mấy vui vẻ. Bảo Châu thì cao hứng, giọng cười đầy trào phúng: “Hai người như vậy cậu có nên chia sẽ bớt một người cho tớ không đấy…haha. Dù không muốn, nhưng tớ cũng sẽ gượng ép chấp nhận thay cậu… haha”.

Nguyệt Nhi cũng không nhịn được cười, liền cười theo: “Cậu hãy tự lo lấy thân mình đi. Tớ thấy Thành Minh cũng được đấy, hay là hãy thử với cậu ấy đi..hihi”.

Bạch Châu gượng đỏ mặt cố uống sạch cốc nước trên bàn để che giấu cảm xúc, Thành Minh thì tức giận. Hai người đồng thanh hô to: “Cậu nói cái quái gì vậy?”.

Nguyệt Nhi giật nảy mình cười giễu: “Haha… đấy! Hai cậu xem…có phải hai người rất hợp nhau không? Ngay cả nói, cũng nói giống nhau…haha”.

Không muốn tiếp tục với trò đùa này, Thành Minh chỉ hừ một tiếng: “Chúng ta mau ăn đi, thức ăn đã nguội hết rồi này”.

Mọi người rơi vào trầm lặng trong giây lát, không ai nói gì. Một lát sau Bạch Châu lại khuấy động chọc vui cả phòng. Nhờ cô ấy mà cả bọn kết thúc bữa ăn trong vui vẻ. Kết thúc bữa ăn, do đang bị thương nên cũng chẳng có tâm trạng, mọi người chia tay nhau đi về…

Bạn đang đọc CẦU VỒNG NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG của Forgotten_Angel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Forgotten_Angle
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.