Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sấm Sét Giữa Đêm

Tiểu thuyết gốc · 1854 chữ

Đại học Bách Khoa, Kinh Thành.

Chủ nhật, 22h tối ngày 5/5/2030.

Đại học Bách Khoa là ngôi trường được sáng lập năm 2020, nó được chính phủ liên hiệp địa cầu và hàng loạt nhà tư bản, doanh nhân, thế gia đầu tư vào.

Gọi là trường học nhưng ở đây thứ gì cũng có, từ sân bóng đá, bể bơi đến trực thăng, khu vực đỗ sân bay, rạp chiếu phim hay thậm chí còn có khu "giải trí" với hàng loạt dịch vụ ngầm như quán bar, vũ trường, cờ bạc, phố đèn đỏ….

Nó như một xã hội thu nhỏ vậy, ngay từ khi ngôi trường này được chính phủ liên hiệp quyết định thành lập đã gây ra hàng loạt vụ tranh cãi dữ dội, hàng ngàn cuộc tranh luận thậm chí biểu tình phản đối.

Hàng năm, GDP của địa cầu chảy vào Đại Học Bách Khoa lên đến 20%, một con số khủng khiếp.

Diện tích cả trường rộng hàng ngàn km, số lượng sinh viên lên tới hàng triệu người.

Đúng như cái tên của nó, Đại Học Bách Khoa chỉ nghiên cứu khoa học kỹ thuật, hàng năm có hàng ngàn sinh viên tri thức được đào tạo ra trường phục vụ chính phủ liên bang.

Nó rộng đến mức đi từ điểm đầu đến điểm cuối mất cả tuần nếu đi bộ, vì vậy khắp đâu đâu trên sân trường cũng có những chiếc xe bus phục vụ sinh viên đi lại.

Hôm nay là chủ nhật, vừa đúng ngày nghỉ của trường, sinh viên hầu hết đều về nhà hoặc đi đến khu giải trí trong trường, dãy phòng học thì đóng kín cửa.

Khu giải trí trong trường rất được hoan nghênh, nó luôn là điểm đến của sinh viên khi rảnh rỗi hoặc đau đầu nghiên cứu đang cần nghỉ ngơi.

Trần Tiến là bảo vệ trong trường, hắn từ lớp 12 đã bỏ học, trong lúc đang phân vân có nên học tiếp lên đại học hay đi học nghề thì một người chủ của hắn giới thiệu hắn vào đây làm bảo vệ.

Tuy chỉ là bảo vệ nhưng đãi ngộ của trường rất phong phú bao ăn ở, tiền lương một tháng lên tới 5000 đô, quả là trông mà thèm.

1 đô đủ ăn một bữa cơm trắng, gà, nước ngọt, khoai tây.

Nhiêu đó đủ thấy đãi ngộ phong phú tới cỡ nào, một tháng lương của hắn đủ mua một con xe hơi 4 chỗ.

Trần Tiến rất hài lòng công việc hiện tại, hắn quyết định nghỉ học hẳn chuyển bị tranh chức phó trưởng phòng bảo vệ.

Chức phó trưởng phòng bảo vệ là một chức vụ quản lý cả một tổ, một tổ gồm 50 bảo vệ.

Mức lương cực kỳ cao, lên tới 15000 đô mỗi tháng.

Hôm nay đến lượt Trần Tiến trực, hắn khẽ ngâm nga điệu hát dân gian, đi dọc theo hành lang.

Bất ngờ một tiếng sấm nổi lên.

"Ầm".

"Cái gì đấy???". Trần Tiến vội vàng lùi vào vách tường kế bên, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tia chớp sáng lóe cả một góc trời.

Hắn run rẩy, bàn tay đang nắm chặt đèn pin hơi tuột.

"Trường có cột thu lôi cơ mà? Sao tia chớp lại ở đây?". Trần Tiến tự hỏi, hắn hơi híp mắt, nội tâm đang không ngừng đấu tranh.

"Có nên ra ngoài xem thử hay không? Hôm nay rõ ràng dự báo thời tiết không có mưa, nhưng mà vừa rồi nó xẹt ngay bên cạnh cửa sổ, nếu không đi lỡ như nó đánh trúng dãy phòng học thì thiệt hại nặng… nhưng nếu đi thì có khi nào nó đánh trúng mình không? Mình mới 20 tuổi, đang còn độ tuổi thanh xuân, còn ba mẹ, em gái….. lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Mình còn chưa sống đủ! nhưng nếu thiệt hại thì là mình phải chịu trách nhiệm, lấy tình cảnh của mình hiện giờ bồi thường là chắc chắn không bồi nổi, nhưng nếu phát hiện sự việc rồi báo lên cấp trên thì lúc đó mình hẳn không phải chịu trách nhiệm...nhưng giờ ra dò xét thì nguy hiểm quá, phải làm sao đây???".

Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Tiến do dự mãi không quyết, hắn đành ra cửa sổ nhìn một chút xem sao….đúng, chỉ là một chút thôi, nếu quá nguy hiểm thì lùi lại ngay.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Trần Tiến chậm chạp bước chân tới, dưới ánh trăng lập loè gương mặt hắn kiên định, mắt mở to, tinh thần căng cứng.

Bàn tay đang nắm chặt đèn pin đã sớm ướt sững, hắn có bệnh hay đổ mồ hôi tay khi căng thẳng.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Đến bước thứ tư, hắn đã nhìn mập mờ được bầu trời, hắn lập tức trừng mắt sửng sốt như không thể tin nổi.

Bầu trời vẫn thuần một màu tối đen như kịt, chỉ khác là trên dãy phòng học chứa đầy những tia sét.

Có lớn có nhỏ, thi thoảng luồng điện từ chúng loé lên lập loè rồi biến mất, chính giữa đang dần hội tụ thành một vùng hỗn loạn.

Trong đó có tia sét….không, không phải tia sét, nó lớn như một con trâu, hình dạng lúc thì mờ ảo lúc thì ngưng thật, đáng sợ là tia sét nó thả ra nhanh đến nổi chỉ thấy loé lên rồi biến mất, mà điểm tập kết của tia sét ấy là trên tầng thượng của tòa nhà.

Đột nhiên có tiếng hét thảm vang lên, tiếng vang đó là từ sân thượng, đó là tiếng kêu của một nữ nhân.

Trần Tiến rùng mình một cái, hắn vội vàng chạy lên cầu thang bộ đi thẳng lên sân thượng.

Hắn không biết chuyện gì xảy ra nhưng nhìn đám sét vừa rồi đủ đánh chết bất cứ người nào trong phạm vi của nó.

Nhưng đám sét lơ lửng giữa bầu trời là ý gì?

Hắn không hiểu, cũng không muốn biết, hắn chỉ biết là có người đang cần hắn cứu, chỉ vậy thôi.

Nếu trong ca trực của hắn mà chết người….

Hắn rùng mình một cái, thậm chí chẳng dám nghĩ, hắn vội vàng chạy một mạch lên cầu thang bộ.

Rất nhanh đã thấy được cửa sắt, nó bị khoá từ bên trong.

Nữ nhân đó làm sao lên được?

Hắn chẳng biết, vội lấy ra chùm chìa khoá, gắn vào ổ, mở.

"Cạch" Trần Tiến vội đẩy cửa ra, một hình ảnh kinh dị đập vào mắt hắn.

Một nữ nhân khoảng 20 tuổi, tay cầm trường kiếm màu trắng, mặc một bộ đồng phục sinh viên đang nhìn chằm chằm đám sét lơ lửng phía trên.

Nàng cao khoảng 1m72, dáng người thon gầy, hai mắt đen nhánh, da trắng như tuyết dáng người lồi lõm, đặc biệt là phần dưới….

Khóe miệng nàng chảy xuống vài giọt máu, dưới đất đã thuần một màu đỏ, sắc mặt nàng trắng bệch, phun ra một ngụm máu.

Trần Tiến đứng sững người nhìn cảnh tượng trước mắt, cảnh tượng này sao mà giống tu tiên thế nhỉ?

Thể loại tu tiên hấp dẫn không biết bao nhiêu người, nó thống trị văn học mạng suốt từ đầu năm 2000 đến tận nay.

Nếu mà ta cũng có thể tu tiên….

Càng nghĩ càng hưng phấn, hắn vội tiến lên nói:"Cô gái, cô cần giúp đỡ không vậy?".

Thiếu nữ quay đầu nhìn hắn, quát to:"Mau cút xuống, chỗ này không có chuyện của ngươi".

Vừa dứt lời, một tia sét từ đám sét lao xuống hướng thẳng về phía Trần Tiến.

Trần Tiến hốt hoảng, hắn kinh hô một tiếng, vội xoay người bỏ chạy nhưng tiếc đã trễ.

Tia sét nhanh như chớp thoáng chốc đã tiến tới gần hắn.

Mắt thấy hắn sắp bị tia sét đánh chết, thiếu nữ sắc mặt tiếc nuối, rồi nàng hạ quyết tâm điều gì đó, vung tay điểm một chỉ về phía tia sét.

Tia sét lập tức chia năm xẻ bảy, tán loạn.

Nhưng cũng cùng lúc đó, đám sét rục rịch muốn lao tới.

Thiếu nữ thở dài, nàng ngồi xuống tại chỗ.

Đám sét bỗng chốc tán loạn, lượng sét kinh khủng mà nó hội tụ cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.

"Oa". Thiếu nữ phun ra một ngụm máu, sắc mặt nàng trắng như giấy, hai tay run rẩy.

Nàng thi pháp ngăn chặn thương thế, bỗng một bình sứ xuất hiện trong tay nàng, nàng vội nuốt thứ gì đó, nhìn kỹ mới thấy là những viên đan dược tròn trịa.

Trần Tiến ngồi bệt xuống tại chỗ, mặt hắn cũng trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ như suối, sắc mặt tái nhợt.

Vừa rồi kém chút hắn đã chết.

Là chết thật sự.

Tia sét kia quá đáng sợ, hắn rợn cả tóc gáy khi nó tới gần, không biết vì sao hắn được an toàn nhưng như vậy đã đủ rồi.

Hắn biết thiếu nữ đã cứu hắn một mạng, hắn nợ thiếu nữ một ân tình lớn, lớn đến nỗi không biết hắn có trả hết không.

Hắn lờ mờ suy đoán nàng bỏ ra cái giá đắt vì hành động vừa nãy, mặc dù trong lòng đã hơi có suy đoán nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi:"Cảm ơn cô đã cứu tôi…..vừa rồi….thật may quá….".

Thiếu nữ không nói một lời, biết nàng đang chữa thương thế nên hắn cũng không làm phiền.

Không ngờ lần này vừa đợi chính là 1 tiếng.

Thiếu nữ lúc này mới mở mắt, quanh người nàng tản ra khí thế.

Đó là gì Trần Tiến cũng không biết, hắn chỉ cảm thấy hô hấp khó thở, toàn thân căng cứng ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được.

Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn.

4 mắt nhìn nhau.

Từ mắt thiếu nữ hắn có thể cảm nhận tức giận, chán nản, tiếc nuối….

Cảm xúc rất phức tạp!

Nhưng hắn biết là hắn làm sai trước, hắn cười khan nói:"Cô gái…..à….bạn ơi….cho tôi xin lỗi nhé….vừa nãy tôi nghe tiếng kêu của cô nên cứ tưởng cô gặp rắc rối….dù sao thì cho tôi xin lỗi".

Hắn cúi đầu nói.

Thiếu nữ trừng mắt nhìn hắn, nói:"Ngươi có biết là ngươi vừa phá hỏng quá trình Kết Đan của ta không?".

Kết Đan?

Đó chẳng phải là cảnh giới sau Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ sao?

Vẻ mặt Trần Tiến hiện lên vẻ kinh hãi.

Ai đọc tiểu thuyết cũng biết Kết Đan là ý vị gì, đó là cảnh giới trung tầng, có thể làm trưởng lão ở các môn phái.

Vậy chẳng phải…

Nghĩ đến đây Trần Tiến nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ trước mắt chẳng qua chỉ khoảng 20 tuổi mà thôi….bậc tu vi này….chỉ có thể nói là thiên phú quá cao.

Bạn đang đọc Cầu Tiên Lộ sáng tác bởi daihuynhjuka
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daihuynhjuka
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.