Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Phiên bản Dịch · 1516 chữ

Tôi nghỉ mất mất ngày để hồi phục cả về tinh thần lẫn thể xác, những ngày qua như một cơn ác mộng vậy. Đối với tôi những ngày đó thật đáng sợ, tôi rất sợ phải đến trường.

"Mai chủ nhật đi xem phim nhé!"

Trí đưa miếng táo vừa gọt xong cho tôi.

"Thôi tớ mệt lắm! Tớ không muốn ra ngoài đâu"

Tôi mệt mỏi trả lời Trí. Mấy ngày tôi nằm viện ngoài ba tôi thì chỉ có cậu ấy và Vương đến thăm. Tuy tôi không có lý do gì để nghi ngờ Vương nhưng cũng không thể tin cậu ta hết được.

"Cậu cứ như vậy sẽ thành bệnh tự kỉ đó"

Trí nhăn mặt dọa tôi. Tôi không sợ đâu, biết đâu khi bị như thế tôi thấy thoải mái hơn thì sao?

"Cậu nghe bài này đi"

Trí lấy tai nghe gắn vào tai tôi. Câu ấy mở một bài rất...xưa có lẽ là vậy.

.Khẽ rơi bên đồi vắng

Giọt sương mai còn vương lá cành

Gió ơi xin nhẹ lướt

Để thơm mãi nụ hoa

Vẫn trôi bên dòng sông

Thuyền ai hững hờ

Ta còn thương tiếc loài hoa đã ép trong tim

Thuyền ai đi tìm về bến mới...

Lệ giấu trong tim vương hình bóng người

Đành sang ngang về lối sau

Để vui cùng duyên ấy

Thời gian trôi đành lòng giấu kín

Từng nỗi cô đơn khi mùa đông về

Người ra đi để xót xa kỉ niệm trong đời

(Người ra đi để xót xa...ah..ha...có nhau...người ơi)

(Người ra đi để xót xa...tháng ngày...bên người...)

Mỗi năm thu chờ mãi

Nào ai hay dòng sông đã cạn

Áng mây thôi dừng bước

Mà ta vẫn ngồi đây

Cánh chim phương trời xa

Còn thương nhớ mình

Ta còn thương tiếc loài hoa đã ép trong tim

(Tình buồn chôn giấu)

Tôi nghe hết bài hát rồi rút ra một kết luận: Đã buồn lại còn buồn hơn!

"Bài này buồn thế? Mà cũng lâu lắm rồi mà!"

"Ừm tớ nghe khi còn nhỏ xíu cơ! Tuy lâu nhưng tớ thích!"

"Nghe cũng được nhưng buồn quá cậu làm tớ buồn thêm đấy!"

"Đúng thật... hì hì tớ chẳng biết cậu nghe lại buồn, nhưng mỗi khi buồn thì tớ lại nghe bài này"

"Hì hì đúng là đồ ngốc!"

"Cậu cười rồi nhé! Đừng buồn nữa nha cậu đã từng nói không gì có thể làm khó được Đào Đan Đan mà nhớ không?"

Không có gì làm khó được ta hết! Đúng rồi mình phải mạnh mẽ lên chứ mới có tí chuyện mà đã nản rồi là không được.

"Ừm...không thèm buồn nữa!"

"Thế mai đi nha?"

Trí cưới tít mắt hỏi lại.

"Hù! Định đi xem phim mảnh hả?"

Vương xách theo một giỏ trái cây đi thẳng vào rồi ngồi lên giường luôn, thật là bất lịch sự.

"Tôi và Trí đi xem phim thì có liên quan quái gì đến cậu?"

"Ồ! Khỏe rồi à! Mấy hôm nay nằm bẹp giờ hổ cái mới sống lại đây mà!"

"Cẩn thận cái đầu của cậu! Trong tay tôi đang có dao đấy!"

"Ấy đừng tớ xin lỗi mà! Cậu không coi tớ như bạn được à?"

Bạn! Đã lâu lắm rồi tôi chưa có ai nói muốn làm bạn với tôi. Tôi chỉ có mỗi Trí là bạn thôi, nếu có thêm bạn thỉ chắc vui lắm nhỉ?

"Đúng đấy hai cậu làm bạn đi! Đừng có lúc nào cũng đấu khẩu với nhau"

"Ừ...tớ đồng ý!"

Híc! Tôi trả lời cứ như là đồng ý kết hôn vậy ngại quá. Nhưng dù sao thì cũng có thêm một người bạn nghĩ cũng vui vui.

"Mai đi xem phim nha! Tớ sẽ chọn phim rồi mua vé cho các cậu luôn!"

"Ok! Đừng có xem phim ma nha! Đan sợ ma lắm đấy!"

Trí cười mủm mỉm nói với Vương.

"Sợ ma...haha"

Vương bật cười khoái trí xong lại nghĩ ngợi gì đó rồi lại cười một cách bí hiểm.

.......................

RẠP CHIẾU PHIM

"Ê! Bên này!"

Tôi và Trí vừa đến nơi thì Vương ló mặt ra từ xa gọi í ới.

"Phim gì thế?"

"Vào xem rồi biết!"

"Ẹc! Lại còn bày đặt tỏ ra bí mật nữa chứ"

Tôi cau mặt lại còn Vương thì cứ nhăn mặt cười khì khì, rõ là điên!

Á!!!!!!!!!!!!!! Phim ma! tôi nhìn thấy chữ Oan Hồn báo thù to tướng trên màn hình. Không được tôi về đây! Xem gì không xem lại xem phim ma chẳng khác nào đang chơi đểu tôi.

"Tớ về đây! Tớ không xem!"

"Mới bắt đầu thôi mà ở lại xem đi!"

Trí níu tay tôi lại nài nỉ. Nhưng tôi sợ lắm tối nay tôi lại ở nhà một mình vì ba tôi bận đi công tác.

"Có người sợ quá không dám xem kìa!"

Vương thấy vậy liền mỉa mai.

"Ai bảo tôi không dám xem!"

Trời ơi tôi vừa nói gì thế không biết trong lúc này lại còn giữ thể diện nữa chứ.

"Ngồi xuống đi!"

Híc thế là phải cắn răng chịu đựng ngồi xem.

"Á... sợ quá không xem nữa!"

Mới xem được một nửa thôi thì Vương thét lên thay cho tôi. Cậu ta cũng sợ đến phát khóc cơ mà haha. Công nhận phim này kinh dị quá!

"Haha xem ra hai người sợ ma đến thế!"

Trí cố gắng nín cười nói với bọn tôi. Cậu ấy thật dũng cảm cái đoạn kinh khủng mà cậu ấy vẫn bình tĩnh xem như xem hài trong khi mọi người xung quanh la hét ầm ĩ(cả tôi và Vương nữa)

"Tớ có biết là ghê như thế đâu, chỉ định chọc Đan thôi mà!"

"Grừ! Được lắm dám chọc cả tôi nữa!"

Tôi lấy tay binh cho Vương mấy cái thật đau cậu ta chỉ biết rụt cổ chịu đựng sự hành hạ của tôi.

"Hey! Đi tô tượng đê!"

Vương nảy ra ý tưởng đi tô tượng ngay khi chúng tôi đang định về nhà. Dù sao thì về nhà cũng chỉ có một mình tôi ở nhà cũng buồn lắm, đi luôn!

......

"Cậu tô xấu quá! Tèm lem hết cả rồi kìa!"

Vương hấp tấp vụng về cặm cụi tô bức tượng nhoe nhoét nhìn kinh khủng quá đi mất. Chúng tôi mỗi người chọn một bức tượng y hệt nhau-tượng một cô bé và một cậu bé chu mỏ hôn nhau.

"Wow! Đẹp quá!"

Trí thật khéo tay cậu ấy tô rất cẩn thận và tỉ mỉ trông rất đẹp. Tô xong cậu ấy khắc tên tôi và cậu ấy lên bức tượng...cậu ấy hay đùa quá! Thấy vậy Vương cũng khắc tên tôi sau lưng cô bé và tên cậu ấy sau lưng cậu bé. Tôi cũng khắc luôn! Không hiểu tại sao đến lượt tôi khắc tên lên cậu bé thì hai người bọn họ đầu chăm chú chờ đợi. Ngại quá! Thôi không tên lên cậu bé nữa.

"Khắc đi nhanh lên!"

"Thôi! Không khắc nữa đâu! Về thôi!"

"Chài!!! Thì về!"

Hình như hai bọn họ đều muốn biết ai sẽ có tên trên bức tượng đó thì phải nhưng bí mật này không nói ra được hehe.

...........

10h54

Sợ quá tôi không thể nào nhắm mắt lại được, cứ nhắm lại thì cảnh tượng hãi hùng trong phim lại hiện ra trong đầu. Tôi nhắn tin cho Trí cầu mong cậu ấy chưa ngủ.

3 phút sau cậu ấy đã ở trong nhà tôi.

"Sao thế tớ đang ngủ ngon?"

"Tớ sợ lắm không ngủ được!"

"Thì cứ nhắm mắt lại mà ngủ đi. Tớ về đây,tớ buồn ngủ lắm rồi!"

"Đừng mà!huhu"

"Thôi được rồi cậu về phòng cậu ngủ tớ nằm phòng này chỉ cách nhau có một bức tường thôi,nếu có ma thì gọi tớ sang cứu"

May quá cậu ấy chịu ngủ lại ở phòng của ba tôi có lẽ sẽ bớt sợ hơn.

A!!!!!!!!!!!!! Trời ơi tôi không tài nào quên được cảnh tượng máu me đó được, nó ám ảnh cả vào trong giấc mơ của tôi nữa.

12h00

Cạch...cạch...

Tôi đẩy cửa qua bên phòng Trí đang ngủ ôm theo một cái gối ôm to đùng khẽ lay Trí dậy.

"Tớ sợ lắm!Cho tớ...ngủ với!"

"Hả?"

"Đi mà huhuhu!"

"Bó tay cậu luôn,cậu không sợ tớ làm gì cậu hả?"

"Làm gì?"

"Thôi ngủ đi phiền ghê á!"

Vậy là tôi nằm xuống cạnh cậu ấy và đặt cái gối ôm ở giữa nhưng đến sáng thay vì ôm cái gối thì thứ tôi đang ôm lại là Trí... Má ơi! Cũng may cậu ấy còn ngủ say nếu không thì tôi ngại chết mất. Bây giờ tôi mới được nhìn kĩ khuôn mặt của cậu ấy. WOW! Đẹp quá! Sống mũi cao chiếc cằm như điêu khắc tỉ mỉ đẹp đến lạ thường. Lông mi dài quá! Dài hơn cả tôi nữa, ghen tị quá! Còn đôi môi nữa chứ dễ thương thật! Tự nhiên muốn...kiss quá đi!

......................

Bạn đang đọc Cậu Ở Trong Tim Tớ Nhưng Tớ Không Thừa Nhận của Suikunsal
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.