Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13

Phiên bản Dịch · 1356 chữ

Qua hai ngày luyện tập không ngừng nghỉ thì cuối cùng cái thời khắc quyết định đã tới.

"Trí!!! Đã bảo là đừng ôm bóng mà!"

"Kiệt đỡ bóng đi đừng né nữa!"

"Giời ạ mấy người có biết đánh không vậy?"

Và cuối cùng thì cũng có kết quả nhóm chúng tôi thua ngay từ vòng loại, đúng là không có hy vọng gì ở cái môn mà nhóm tôi chơi tệ nhất! T_T

"Các cậu chơi cái kiểu khỉ gì thế?"

Vương hằn học trách móc cả bọn.

"Tớ đã bảo là không biết rồi mà!"

Trí thì thản nhiên uống chai nước ngọt chẳng quan tâm đến lời của Vương. Bọn họ cứ cãi nhau miết thôi! Thế là tuột mất hai cơ hội rồi, không biết còn có vé vào vòng hai không nữa?

"Thôi về thôi! Cãi nhau thì được lợi ích gì?"

Cả bọn như mèo cụp đuôi chán nản nhà ai nấy về trong không khí sầu thảm. Thôi mai cố gắng là xong thôi mới có thua hai môn mà nản thì sao có tinh thần cho ngày mai.

oOo

"Hú le!"

Lại cái điệu cười toe toét như mọi lần của Vương, nể cậu ta thật mới hôm qua còn buồn rười rượi mà hôm nay lại hớn hở được rồi.

"Này Trúc Linh cậu có tập luyện cầu lông không đó?"

"Tớ..."

Trúc Linh có vẻ hơi lúng túng khi nghe Trí hỏi. Lạ thật cứ mỗi lần nói chuyện với Trí là y như rằng lắp ba lắp bắp không nói câu nào ra hồn. Trí có hay bắt nạt Linh đâu nhỉ?

"Cậu mà thua là tớ đuổi cậu ra khỏi nhóm đấy"

Vương giả vờ dọa với vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.

"Nếu cứ thua thế này thì có vào được vòng trong thì cũng không thắng nổi mấy nhóm khác đâu!"

Trí tính điểm mấy nhóm khác rồi thở dài. Đến cả Trí cũng thở dài là biết ngay chẳng thể nào có hy vọng đoạt giải.

"Trí ơi tớ mới mua áo sơ mi màu hồng nè đẹp không?"

Bó tay tên Kiệt hấp này lun đến lúc này còn khoe áo nữa chứ.

"Dẹp ngay cái áo lòe loẹt như trẻ con ấy đi!"

"Kệ người ta!"

Thế là Vương và Kiệt lại cãi nhau ỏm tỏi rồi. Chỉ còn ba người chúng tôi im lặng đứng nhìn nhau rồi thở dài.

"Các vận động viên tham gia thi cầu lông nhanh chóng tập trung tại nhà thi đấu!"

Tiếng loa phát thanh của trường làm gián đoạn cuộc đấu khẩu hùng hồn của Vương và Kiệt.

NHÀ THI ĐẤU

"Cố lên Băng Vy!"

"Tùng...Tùng... Tùng..."

"Cố lên!"

"Cheeng... Cheeng... Cheeng..."

Hoành tráng thật thuê cả một đội cổ động viên luôn cơ đấy! Họ mang tất cả những gì có thể gõ ra tiếng lớn để áp đảo tinh thần đối phương.

"Hoan hô! Băng Vy thắng rồi!"

Con nhỏ đó đánh cũng không tệ!Từ nãy đến giờ loại không biết bao nhiêu đối thủ rồi. Xem ra nhóm mình lại chuẩn bị tinh thần cho thất bại nữa rồi!

"Trúc Linh đến lượt cậu rồi!"

"Hả? Sao nhanh thế?"

"Cố lên chỉ cần đánh bại 6 người là vô chung kết rồi!"

Các vận động viên thi đấu theo sơ đồ cũng may là chưa gặp Băng Vy ở nhóm kia nên còn hy vọng được giải nhì hoặc ba.

"Trúc Linh của nhóm 25 thắng!"

"Ồh!"(tập 1)

"Trúc Linh của nhóm 25 thắng!"

"Ồh!"(tập 2)

oO @@

Wow! Thật không ngờ đằng sau cái thân hình nhỏ tý thế kia lại ẩn chứa sự khéo léo dẻo dai đến lạ thường! Cả bọn chúng tôi há hốc mồm nhìn Trúc Linh quất từng đường cầu đến chóng mặt!

"Trúc Linh Thắng!"

Thật bất ngờ! Trúc Linh Lọt vào chung kết và đấu với đối thủ cuối cùng là Băng Vy!

Sau khi nghỉ giải lao 15 phút thì lại chuẩn bị tiếp tục trận đấu gay cấn nhất. Tuy tôi không phải là người tham gia nhưng tham vọng thắng rất lớn!

"Cố lên Linh ơi!"

"Bình Tĩnh đánh bại nó nha!

Chúng tôi lên giây cót tinh thần cho Linh bằng một loạt những lời tung hô khản cả cổ họng.

"Linh!!! Cậu sao thế?"

Đột nhiên Trúc Linh khuỵu xuống làm chúng tôi thót cả tim. Không biết tại sao mặt cô ấy tái nhợt như chẳng còn chút sức lực gì nữa.

"Cậu còn thi được nữa không?"

"Được mà tớ không sao?"

Linh cố gắng nhe răng cười nói không sao nhưng tôi biết chắc chắn là có sao. Thậm chí cô ấy còn không thể đứng vững nữa chứ nói gì thi đấu.

"Thôi cậu đừng cố nữa lỡ có chuyện gì thì bọn tớ biết làm sao?"

Trí đưa tay sờ trán Linh rồi dịu dàng nói. Sao cậu ấy lại dịu dàng với cô ấy như thế? Tự nhiên thấy khó chịu quá!

"Tớ phải...tham gia!"

Linh cố gắng đứng dậy mặc cho chúng tôi ngăn cản. Cô ấy bước loạng choạng như kiểu sắp ngã xuống đất thật đúng là một sự quyết tâm đáng ngưỡng mộ.

"Vy ơi cố lên!"

"Đè bẹp con tép ấy đi!"

"Tùng... Tùng... Tùng..."

Tiếng gào thét cùng với tiếng trống như muốn nuốt gọn lấy Linh. Bọn họ đang muốn Linh mất bình tĩnh đây mà!

"5....1"

Từ nãy tới giờ toàn bị con nhỏ Vy đó dẫn trước, Linh không thể đỡ được những cú đánh như trời giáng đó.

"Các người thua rồi! hehehe"

"Coi chừng cắm mặt xuống đất đấy tép khô!"

Mấy bọn bên ngoài cứ mỉa mai Linh khiến cô ấy không thể tập trung được. Thật bực mình cái lũ lắm mồm này qúa! Tỉ số bây giờ là 10-2 nghiêng về mụ béo kia rồi.

"Linh ơi cố lên!"

Trí bỗng đứng bật dậy hét to khiến rất nhiều người chú ý! Tôi cũng đứng lên cổ vũ cho Linh, thấy vậy Vương cũng ngoác mồm ra gào lên!

"Linh ơi cố lên!"

"Linh ơi cố lên!"

"Linh ơi cố lên!"

Nhờ sự thu hút của hai chàng được xem như hot boy và cool boy của trường khiến một loạt cổ động viên cũng đứng lên hưởng ứng.

"3.......10"

"4.......10"

Linh như được tiếp thêm sức mạnh đang dần dần san bằng tỉ số với Vy. Đúng là sức mạnh của tinh thần thật vĩ đại!

"10....10"

Bằng nhau rồi sau khi gỡ hòa Linh tập trung hơn hẳn đã bắt đầu sử dụng sự khéo léo của mình để đỡ những loạt cầu của Vy.

"15....14"

Vy cũng không vừa, cả hai bên đều mạnh như nhau chỉ cần Linh dẫn trước một điểm là Vy lại lập tức san bằng ngay. Đúng là một trận đấu ngang tài ngang sức!

"20....19"

"Cố lên Linh ơi chỉ một điểm nữa thôi!"

Đòn quyết định đã được tung ra Trúc Linh đã giành chiến thắng.

"Trúc Linh nhóm 25 đã giành giải nhất!"

Trọng tài cầm tay của Trúc linh trước sự bực tức của Băng Vy. Đáng đời nhé ai bảo khinh thường người ta làm chi?

"Trúc Linh!!!"

Trúc Linh ngất xỉu trong lúc chúng tôi đang ăn mừng chiến thắng. Chắc do quá kiệt sức do phải đấu 6 trận liên tiếp khiến cô ấy không còn chút sức lực nào nữa.

"Để tớ!"

Trí bế Linh lên trước cả chục con mắt ngỡ ngàng! Tôi cũng ngỡ ngàng, sao không để Vương hay ai đó bế đi. Trí lướt qua tôi và chẳng thèm để ý đến sắc mặt của tôi luôn. Chắc cậu ấy chỉ lo cho Linh thôi! Cậu ấy lơ tôi luôn rồi huhuhu! Tôi bị sao thế này? Sao tự nhiên thấy hụt hẫng vậy trời cậu ấy chỉ bế đi xuống phòng y tế thôi mà!

"Cậu sao thế sao cậu lại khóc?"

Vương lo lắng nhìn tôi khiến tôi càng khóc dữ dội hơn! Có ai biết như thế này là sao không????????????

Bạn đang đọc Cậu Ở Trong Tim Tớ Nhưng Tớ Không Thừa Nhận của Suikunsal
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.