Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc gọi lúc nửa đêm

Phiên bản Dịch · 1089 chữ

Ai da~ nghe như truyện ma ý nhở? Nhưng hơm phải đâu...rất là hay nha~ không phải truyện ma vì đây là ngôn tình mờ~ aidaa nhảm quá =__= thui mọi người đọc truyện nha

••••••••

~~•••••••••••

Sau một ngày đi học mệt mỏi ra rời. Tú vào bar chơi, cậu rủ nó nhưng nó từ chối và cho hai tên ám vệ đi theo Tú. Ăn xong bữa tối, nó lên giường nằm, tay bấm bấm cái ip. Một lúc sau, chán và buồn ngủ, nó đánh răng rồi nằm phịch xuống giường. Ánh trăng yếu ớt tràn vào căn phòng ngủ. Nó trùm cái chăn màu xám lên đầu, rồi hai hàng mi khẽ khép lại.

Một người đàn ông to lớn, râu ria lởm chởm, nó không thể nhìn rõ mặt. Rồi cả đống tên vệ sĩ áo đen đánh liên tiếp lên người bà nó, nó co rúm một góc gào thét. Và rồi mùi máu xông vào mũi nó, nó nôn thốc nôn tháo....

Khôngggg... Nó hét lên rồi bật dậy, lại là giấc mơ đó, nó ám ảnh nó rất nhiều lần. Nhíu mày lại, nó co rúm một góc trên cái giường rộng lớn. Tay run run lấy cái điện thoại, nó sợ nó cần ai đó. Theo phản xạ, sợ sẽ gọi cho người mà mình cho là an toàn khi ở bên, nó nhấn số 1 ...tút...tút...tút...

< alo sao vậy? Sao em lại gọi cho anh?>_ tiếng hắn nheo nhéo.

< đến đây...sợ...hức hức...cứu...biệt thự Kull...>

Chỉ thế, nó buông thõng tay, cái điện thoại rơi xuống đất keng. Hắn lo lắng khi thấy nó khóc như vậy nên lấy moto lao từ bar đến biệt thự.

Đến nơi, hắn thấy nó ngồi ở cổng biệt thự run bần bập. Tim hắn bị bóp nghẹt. Bỏ cái mũ bảo hiểm, hắn bế nó lên.

- Nhi Nhi? Em làm sao vậy?

- hức hức...sợ Dạ...sợ lắm...nó...máu..

- Nhi Nhi anh không hiểu?

- máu...

Rồi nó rúc sâu vào lòng hắn, nó sợ kinh khủng cái giấc mơ ấy. Hắn cũng không truy hỏi nữa, bao giờ muốn nó sẽ tự động nói với hắn. Hắn bế nó đi qua đám vệ sĩ, bác quản gia bị dựng dậy ra đongs cổng. Bế nó lên phòng, nó vẫn run sợ trong lòng hắn. Đặt nhẹ nó lên giường, hắn định xuống bếp nhưng nó níu lại bằng tiếng khóc. Ôm chặt cơ thể mình lại, nó bó gối ngồi ở góc giường... Hắn xót xa đến gần nó, vuốt mái tóc hung đỏ bị mồ hôi làm cho hơi bết lại.

- anh đưa em đi tắm nhé!! Mồ hôi ra nhiều sẽ cảm mất...

-....

Nó ôm lấy hắn, thật nhanh, bây giờ nó cần nhất là một vòng tay ấm áp,an toàn. Bất ngờ nhưng hắn cũng ôm nó vào lòng rồi cả hai nằm xuống. Nó vẫn như chú mèo con, rúc vào lòng hắn, tay đặt ngang eo hắn, chân gác lên chân hắn. Chìm vào giấc ngủ. Tĩnh lặng, chỉ còn tiếng kêu của điều hoà.

Lúc này tại biệt thự Nhất Bảo...

Cậu đi bar với Tú, bỏ mặc Tử Tuyết ở nhà. Từ lúc bị lôi đến biệt thự, cô không nói gì cả, chỉ ăn chút thịt nguội. Cô chờ cậu đi rồi mới giám khám phá căn biệt thự. Nhìn đồng hồ đeo tay, 11h56p , Tử Tuyết đi vòng quanh lầu hai, đèn ở hành lang bật sáng choang, cô đi rất dễ dàng. Xem từng phòng, từng phòng nhưng chỉ còn một căn phòng cửa màu vàng là bị khoá. Tò mò nhưng thấy khoá nên Tử Tuyết đành đi xuống tầng tìm đồ ăn. Ngồi trên bàn ăn, là đùi gà chiên tẩm bột, mùi hương quyến rũ vị giác của cô. Cô cầm một cái lên ăn ngấu nghiến. Đang ăn cái thứ 2 thì Nhất Bảo say mèm đi vào bếp. Trên người cậu toàn mùi rượu, kinh khủng. Cậu nghĩ Tử Tuyết đã ngủ rồi nên mới vào bếp tìm nước giải rượu nhưng ai ngờ gặp cô. Cậu nhìn cô, đôi mắt đục ngầu. Cậu yêu cô!! Khẳng định điều đó nhưng cô không yêu cậu. Cậu mặc kệ cô đang làm gì, trái tim bắt cậu phải có cô. Nhất Bảo bế thốc Tử Tuyết, giật mình kêu la ầm ĩ nhưng không ai giúp cả. Cứ thế cậu bế cô lên phòng ngủ.

Vứt cô xuống giường, cậu chồm lên người cô. Đôi môi ấy thô bạo, điên cuồng mút, chiếm hữu môi cô. Chắc vì cô đang ăn gà nên trong khoang miệng mùi thức ăn còn vương lại. Nhưng Tử Tuyết thấy khó chịu, Nhất Bảo toàn là mùi rượu và cô ghét thứ đó.

Sau một hồi dây dưa, cậu trượt xuống cái cổ trắng nõn, hôn thật mạnh rồi để lại dấu ấn hồng nhạt trên đó. Lí trí cô không ngừng kêu la, cô cố vùng vẫy, quẫy đạp để thoát nhưng không thể. Đôi mắt tràn đầy dục vọng, cậu mạnh bạo xé cái áo của cô thành hai mảnh rồi quăng đi. Bộ ngực đẫy đà hiện ra, cậu hôn, mút cuồng dã. Cô rên rỉ từng tiếng, điều đó kích thích Nhất Bảo mạnh mẽ.

- nói!! Em yêu anh!!_ cậu vừa hôn vừa ra lệnh.

- ưm...buông...ra...

- nói mau!! Em yêu anh!!_ cậu gằn lên, nụ hôn làm cô đau.

- tôi hận anh...a...ưm...

Thấy câu trả lời không vừa ý, cậu giật bung cúc áo mình ra, vòng ngực sáu múi màu đồng nam tính. Cô sợ hãi, cậu giữ chặt hai tay cô, một tay giật cái váy xếp ra. Cậu trườn qua vùng bụng phẳng lì, tách hai chân trắng nõn của cô ra.

- nói em yêu anh!!_ cậu gằn lên

- a...không!!...thả tôi ra...

- hừ..._ cậu vuốt ve cái quần lót ren của cô, khiêu khích dục vọng của cô.

- aaa...không....

- có nói không?_ cậu lạnh lùng.

- em..yêu.....anh...

Cô cố nói ra ba từ đó, nghe câu trả lời vừa ý, cậu dừng lại, nằm sang bên cạnh. Cố kiềm chế dục vọng lại. Tử Tuyết sợ hãi thở hồng hộc. Định ngồi dậy nhưng cậu đã lôi cô vào lòng rồi ngủ....

Hết chap52

Như 18+ý ghê quá đỏ mặt Ngô phải nhờ bạn Ngô viết hộ đó nha...không thể không ghê được ...haizzz ai k thik cmt cho Ngô bít nhá

Bạn đang đọc Cậu Là Thiên Thần Phải Không của ngonuong601
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.