Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 40

Phiên bản Dịch · 1618 chữ

Những hạt nước trong veo còn đọng lại trên vòm lá, chút dịu dàng của mùa thu đã đi qua, mùa đông đến thật rồi, lạnh hơn, cũng buồn hơn.Lớp Toán đi qua kí túc xá, khuôn mặt vẫn chẳng hơn mọi ngày là mấy. Chưa có tin tức gì về cô Hàn Thủy, hai đêm nay Cát Anh đã thức trắng, hai mắt nhỏ sưng húp lên, mặt mũi bơ phờ không còn một chút sức lực nào cả.

- Cậu không thể cứ như vậy mãi được, cô Thủy sẽ về thôi mà.

Khánh Đăng nhìn nhỏ đầy lo lắng, cậu thở dài, nhỏ nhìn vậy nhưng rất bướng, một khi đã muốn làm gì là làm cho bằng được, đố ai ngăn cản nổi, ngay lúc này đây, nếu như chưa tìm thấy cô Hàn Thủy thì nhỏ cũng sẽ không chịu ***ng đến bát cơm.

- Tớ không sao.

Nhỏ mím môi, trả lời cậu, giọng nhẹ tênh nhưng lại chứa cả một trời bi thương, Đăng lắc đầu ngán ngẩm,cả lớp đang ngồi ở căn teen trường, nhưng cũng chẳng có đứa nào chịu ăn uống, tụi con trai đã thế, tụi con gái lấy sức đâu ra cơ chứ.

- Dù sao đi nữa các cậu cũng phải ăn một chút đi chứ, thế này mãi sao?

- Bọn tớ làm sao mà nuốt nổi đây, chưa biết cô Thủy đang ở đâu.Làm sao mà bọn tớ an tâm được

Ngọc Vi nổi cộ lên, nhỏ nhìn sang Đăng, đôi mắt bực dọc. Hà Mi kéo nhỏ ngồi xuống, khẽ cúi đầu xin lỗi Đăng thay bạn, không khí trở nên âm u, một màu ảm đạm bao trùm lên tất cả

- Nhưng nếu cứ thế này thì các cậu sẽ ốm mất.

Đăng nhìn các bạn, lòng chua xót, bây giờ cậu mới biết sự quan tâm đến mọi người là ra sao. Sống và học tập cùng lớp Toán đã giúp cậu có một tình bạn thật đẹp, nó giúp cậu mở cánh cửa trái tim ra khỏi những rào cản và cái vỏ bọc khép kín trước đây. Bây giờ khi chứng kiến cảnh các bạn như thế, ruột gan tâm can cậu cũng không được bình yên.

- Đăng nói đúng, các cậu nên ăn một chút gì đi, trông các cậu yếu lắm rồi đấy.

Lần này là Kiệt lên tiếng, trong đôi mắt tinh nghịch thường ngày in đậm một nỗi buồn không tên nào đó, chăm chăm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nơi nhìn chiếc lá cuối cùng còn bám gốc mẹ đang từ từ lìa xa thân rơi xuống đất. Cánh tượng ấy đẹp như một bức tranh sinh động, sắc nét, nhưng lại khiến tâm trạng của cậu, buồn lại càng buồn hơn.

- Chẳng vừa miệng đâu, bọn tớ không ăn nổi.

Vi kết lại một câu rồi lại hướng ánh nhìn mông lung, đến một nơi nào đó, xa xăm.

Không khí trầm mặc lạ thường, cái vui vẻ náo nhiệt thường ngày bỗng chốc tan biến, trong lòng ai cũng có tâm sự. Thở dài, dáo dác đưa đôi mắt cố tìm kiếm một hình bóng thân quen nào đó. Nhưng rồi tất cả lại chìm trong vô vọng. Cô ấy đi thật rồi.Để lại nỗi đau đớn hình thành, cứa sâu vào trái tim non trẻ của những cô cậu học trò. Đau rất nhiều.

Nam nhìn quanh tổng thể sau đó, cậu thì thầm vào tai Thái Huy điều gì đó, mắt Huy sáng bừng lên, cậu cùng bí thư bước vào trong, theo sau là mấy bạn nam còn lại trong lớp. Tụi con gái cũng chẳng để ý nhiều, mắt tụi nó đã ráo hoảnh vì khóc, chưa bao giờ tụi nó cảm thấy mình bất lực như thế này .Hàn Tuyết nhìn sang, nhỏ thấy lòng mình như bị một mũi dao đâm thẳng. Sao nó đau đến thế? Nhỏ không ngờ có một ngày, khi cứng kiến cảnh lớp Toán mòn mỏi đợi chờ nhỏ lại thấy mình có nhiều tội lỗi như vậy. Con tim run lên từng nhịp đập. Run sợ, ám ảnh mọi thứ đều luẩn quẩn trong đầu Tuyết, khiến nhỏ trở nên bối rối. Phải làm sao đây?

Mùi hương ngào ngạt bay ra, xộc vào mũi, tụi con gái giật mình quay lại, Đám con trai từ trong khu bếp của căn teen bước ra, trên tay cầm mỗi đứa một tô cháo ,khói bay nghi ngút. Cát Anh nhíu mày, nhỏ đăm đăm nhìn theo cái tô trên tay Nam,hỏi nhẹ:

- Cái này, là sao.

Nhật Nam khẽ nở một nụ cười dịu dàng, cậu nháy mắt:

- Cơm căn teen ăn không được thì ăn cháo của con trai lớp Toán chứ sao, các cậu mà nhịn đói hoài nhan sắc xuống trầm trọng đấy.

Cát Anh bật cười, nhỏ lắc đầu nhè nhẹ:

- Thật hết nói nổi các cậu.

Nam bĩu môi, tỏ vẻ giận dỗi, cậu đứng dậy, hai tay chống hông, mặt làm điệu bộ hình sự:

- Thế rốt cuộc các cô nương có định ăn không ?

- Đã nói là không ăn rồi mà.

Ngọc Vi nhăn mặt, nhỏ chán chường nhìn Nam, cậu khoanh tay trước ngực, suy ngẫm một điều gì đó rồi khẽ cười:

- Ồ, chê cháo tụi này nấu cơ đấy.

Cát Anh nheo mắt khó xử, nhỏ rít rít cái tay:

- Nam à, thật sự bọn tớ, ừm..ừm.....khoan đã....ừm..

Nhỏ chưa nói hết cậu đã bị thìa cháo trong tay Nam ngăn lại, nuốt trôi, nhỏ xua xua cái tay,ghì chặt tay cậu xuống.

- cậu...cậu

Nam tiếp tục đưa một thìa cháo nữa lên, ánh mắt cương quyết nhìn nhỏ. Mi mắt Cát Anh cụp xuống, bỏ đi cái bướng bỉnh của mình, nhỏ gật gật:

- Thôi được rồi, để tớ tự ăn.

Làm ra cái điệu bộ ngạc nhiên vô cùng Nam đứng dậy cười đắc chí, mắt quét sang chỗ mười đứa con gái còn lại. Ngọc Vi giật mình. Nhỏ tặc lưỡi ,nhìn mấy tô cháo trên bàn,mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt:

-Ấy ấy. Ừ thì ăn, ông đừng có mà ngó tôi kiểu như vậy.

- Biết điều là tốt._ Nam gật gù, trong lòng không khỏi sung sướng.

Thế Bảo nhảy xen vào, cậu ngồi thẳng đối diện với Ngọc Vi, hai mắt chớp chớp liên hồi:

- Để tôi đút cho bà nhé.

Vi hứ dài, nhỏ giật lấy tô cháo trên bàn, ngoảnh mặt đi hướng khác:

- Không thèm.

Hà Mi bật cười ha hả, nét muộn phiền trên khuôn mặt nhỏ nhanh chóng tan đi mất, trở lại cái đáng yêu vốn có thường ngày, nhỏ phụng phịu, hai má căng lên, nhìn Nam ái ngại:

- Mà cậu có cho gì vào không vậy?

Nam há hốc mồm, xem kìa, Hà Mi bữa nay to gan dám ăn nói với cậu như thế nữa đấy, nở một nụ cười ma mãnh, Nam nhe răng :

- Tớ cho thuốc độc vào đấy.

- Ồ, thế ăn có bị sao không.

Mi khờ đúng là mi khờ, cho thuốc độc vào mà hỏi ăn có bị sao không, thế giới đi tìm đúng là chỉ có mình nhỏ. Nam định lên tiếng phản bác thì không ngờ cái giọng vành khuyên của Bảo lại vang lên, khai hỏa cho một trận điên không báo trước:

- Thì bà sẽ trở thành người của Nhật Nam chứ sao. Á, thế tớ không ăn đâu.

Bốp

Nam phát thẳng lên đầu Bảo một cái thật mạnh, cậu quoắc mắt một lượt, miệng nhếch lên

- Gan nhỉ, hôm nay Tiểu Bảo bối dám ăn nói như vậy với tao cơ đấy,,mày không muốn sống nữa rồi hả. Ăn nói tào lao.

Thế Bảo ôm đầu, cái mũi chun lên, cậu cười hề hề nhìn Nam đầy ái ngại, Ngọc Vi còn thủ sẵn một nắm đấm, cứ như muốn cho thẳng vào mặt Bảo luôn vậy. Cậu quay sang nhìn nhỏ, cố nở một nụ cười méo mó, Vi lè lưỡi chọc quê, Bảo thụt người về, mặt bí xị.

- Thôi các cậu ăn đi kẻo nguội.

Thái Huy đưa bát cháo về trước mặt Ngọc vi yêu cầu, mấy đứa con gái gật nhẹ đầu, tụi nó đưa tô cháo lên và bắt đầu ăn nhưng thìa thứ nhất. Nhật Nam mỉm cười, cậu xoay người nhìn Cát Anh.

" Cậu phải mạnh mẽ lên, cả lớp cần cậu làm bờ vai vững chắc nhất"

Cậu nhắm nghiền mắt, mọi mệt mỏi trong cơ thể dần tan biến, nụ cười trong veo của tụi con gái đã trở lại, nó khiến cho tâm hồn cậu thanh thản hơn nhiều.

Hơi ấm từ tô cháo phả vào mặt, một giọt nước mắt lăn dài xuống. tan . Hàn tuyết nhẹ nhàng lấy khăn dấu nó đi. Bây giờ nhỏ mới biết được một thứ tình bạn thực sự. Nó cao đẹp thế này sao? Nó khiến cho trái tim nguội lạnh của nhỏ bắt đầu có cảm xúc, nó khiến cho nhỏ biết đánh vần hai từ lội lỗi. Nhưng nhỏ vẫn chưa đủ can đảm để nói ra tất cả. Có lẽ nhỏ cần có thêm thời gian.

Trời về chiều, ánh nắng yếu ớt chiếu thẳng xuống nền đất, màu nắng vàng nhạt, đi dạo giữa sân học viện, mắt tụi nó đượm buồn. Một khoảng lặng. Để suy ngầm mọi chuyện. Để biết rằng, những trái tim yêu thương đang sít lại gần nhau hơn.

Bạn đang đọc Cao Thủ Học Đường của Chibin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.