Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[cao Gia Phong Vân] Phong Lưu Họa Sư Phúc Diện Sửu Nam - Chương 5

Phiên bản Dịch · 3965 chữ

Lần thứ hai y mút cắn cổ của Lam Diệc Yên, mạnh một chút hơn lúc nãy, Lam Diệc Yên có chút đau cất tiếng kêu, tiếng kêu càng hấp dẫn người hơn vừa rồi. Cao Dật Ngọc khống chế không được chính mình, đành phải tức giận mắng tội khôi họa thủ (kẻ gây tội lỗi) khiến cho thân thể y phản ứng, “Ngươi kêu dễ nghe như thế làm gì?”

Tuy y mắng như vậy, thế nhưng lại lần thứ hai ngăn chặn môi của Lam Diệc Yên, liếm đôi môi mềm mại thơm mát, căn bản không cho Lam Diệc Yên có cơ hội cự lại. Chỉ thấy càng hôn càng nhiệt, da thịt toàn thân Lam Diệc Yên dường như tán phát ra hương khí, nhất là môi của hắn, mềm mại thế kia, thơm ngon thế kia, khiến cho ngươi ta hôn một lần, hôn lần thứ hai, lại còn muốn hôn thứ ba, thứ tư, cho dù hôn nghìn lần vẫn sợ là không đủ. Nhiệt huyết toàn thân Cao Dật Ngọc dâng lên, cơ hồ muốn mất lý trí. Lam Diệc Yên khó chịu đột nhiên rên một tiếng. “Đau quá.”

Tiếng kêu đau này, khiến cho Cao Dật Ngọc từ trong nhiệt tình có chút hơi thanh tỉnh. Sau khi Cao Dật Ngọc tỉnh lại, chỉ cảm thấy vừa giận vừa hận. Mình đang bị gì thế này? Lại đi hôn nam nhân xấu xí vô cùng này, lại còn hôn đến xuất thần. Y giận chính mình, càng giận Lam Diệc Yên, mở miệng thì nói lời không hay. “Bị thương một chút thì đau cái gì chứ?”

Lam Diệc Yên cũng không phản bác, thậm chí còn gật đầu, giống như cố gắng hiểu lời của y nói. “Đúng vậy, vết thương này nếu ngươi không đè nó, cũng không phải rất đau. Đúng rồi, vừa rồi đại phu có nói với ta chỉ là vết thương bị nhiễm, cho nên mới phát sốt nhẹ, thoa dược cũng đã đỡ nhiều rồi.”

Vốn Cao Dật Ngọc không muốn cùng hắn nói những lời vô nghĩa, trộm ngân lượng của hắn, sẽ bỏ đi, nếu không phải vì muốn nhìn cái mặt xấu xí của hắn, đã sớm chuồn cho lẹ. Cũng không khéo mà hắn vừa vặn tỉnh lại, vận khí thật sự đã bay mất. Lam Diệc Yên làm sao hiểu được ý tứ xấu xa của Cao Dật Ngọc, võ công của hắn tuy cao cường, nhưng đánh không lại lòng người ác độc. Y dùng tay lau môi, không hiểu hàng động của Cao Dật Ngọc vừa rồi, khờ dại đơn thuần hỏi: “Ngươi dùng chiêu này với ta, có gì tốt sao?”

“Chiêu này có thể quán chú khí tức vào trong cơ thể ngươi, cho thân thể của ngươi nhanh chóng hồi phục hơn, ngươi vận khí thử xem, khí có vận hành thuận hơn không?”

Lam Diệc Yên vận nội khí, nhưng trong cơ thể khí lưu chuyển không khác biệt với bình thường là mấy. Nhưng Cao Dật Ngọc nói cứ như thật không chút vòng vo, còn Lam Diệc Yên cũng bởi quá cảm động, nói như có chuyện lạ: “Khí trong cơ thể dường như thật sự càng thuận.”

Hắn ngước đầu nhìn Cao Dật Ngọc, ánh mắt của hắn vô cùng thành khẩn, cảm động, cơ hồ muốn rơi lệ. Hắn nức nở nói: “Cao Dật Ngọc, ngươi là người đối với ta tốt nhất thế gian, thật hy vọng ta có thể làm cái gì báo đáp cho ngươi, chỉ tiếc ta cái gì cũng không có, nhưng chỉ cần đến ta, ta đều nguyện ý làm cho ngươi.”

Tuy rằng Cao Dật Ngọc hận chết tên Lam Diệc Yên xấu xí này, ngầm cố ý ngược đãi hắn, lại khiến hắn đi hái mận, mà làm cho hắn vì vậy mà bị thương. Vốn dĩ chính mình muốn hại hắn, lại không thành công, khiến cho tâm tình của y không được sảng khoái. Nhưng tại đây dưới ánh mắt vừa thành khẩn lại cảm động này, Cao Dật Ngọc lại chột dạ mà không mở to con mắt. Lời nói của Lam Diệc Yên rất thành khẩn, rất chân thành, khiến cho Cao Dật Ngọc toát cả mồ hôi. Nam nhân này xấu lại xấu, dốt lại dốt, nhưng chính mình luôn bắt nạt hắn, tựa hồ cũng có chút xấu xa, hơn nữa hắn còn nói lời cảm tạ với mình! Cao Dật Ngọc càng thêm chột dạ, nhìn Lam Diệc Yên nằm ở trên giường, y xúc động nói: “Ngươi còn chưa ăn cơm, ta nấu cơm cho ngươi ăn.”

Lam Diệc Yên vô cùng cảm động Cao Dật Ngọc đối với hắn thật tốt, hắn lắc lắc tay. “Trong túi ta còn bánh, có thể giữ lại từ từ ăn, đúng rồi, ngươi nhất định còn không có ăn cái gì, trong túi còn có ngân lượng, ngươi cầm ngân lượng đi mua đồ ăn đi.”

Nói thế, hắn liền sờ soạng tìm ngân lượng. Cao Dật Ngọc sợ đến trên mặt lấm tấm mồ hôi, ngân lượng sớm đã ở trên người của y, Lam Diệc Yên sao có thể tìm được, nếu Lam Diệc Yên tìm không thấy, chính mình phải giải thích làm sao với hắn, y vội vàng ngăn cản, “Ta không đói bụng, ta ăn bánh cùng ngươi.”

“Không phải ngươi không thích ăn bánh sao?”

“Ta thích ăn, ăn cùng với ngươi, cái gì khó ăn đều trở nên ngon cả.”

(Ta ói á. Gớm quá, đúng là lưỡi không xương.) Cao Dật Ngọc ở lâu với đám nữ nhân, sớm luyện được công phu ‘thiệt xán liên hoa’ (miệng lưỡi khôn khéo), lên tiếng ngon ngọt thao thao bất tuyệt, hơn nữa lại xứng với bề ngoài anh tuấn của y, khả năng không bị y làm cho điên đảo rất ít bình thường y đối với nữ nhân chính giọng điệu này, khẩn cấp tức thời, trong lời nói ngọt đến chết người. Lam Diệc Yên đơn thuần, sao hiểu được Cao Dật Ngọc cùng mỗi một nữ nhân đều dùng cách nói chuyện này. Cao Dật Ngọc nói đến động lòng người như thế, thân hình hắn có chút run lên, nếu không phải có mặt nạ, khẳng định nhất định mặt hắn đỏ bừng, hắn gục đầu xuống, e lệ nói: “Ta cũng vậy, cùng ăn cái gì với ngươi, dường như mọi thứ đều trở nên đặc biệt ngon, ta vẫn tưởng đó là ảo giác của chính mình, hóa ra ngươi cũng có cảm giác này.”

Cao Dật Ngọc hận chết chính mình, quỷ xấu xí ngu ngốc này chắc chắn là không ai tốt với hắn, chính mình giả ý đối tốt với hắn, hắn liền tưởng thật, nhìn hắn bẻ bẻ nặn nặn cái bánh từ trong túi, còn đưa cho y miếng bánh lớn, Cao Dật Ngọc hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mình thật dốt nát, cái gì không nói, lại đi nói lời ngon tiếng ngọt với quỷ xấu xí. (Cái miệng hại cái thân. Đáng đơi. Hứ) Hơn nữa nhìn bộ dạng xấu hổ của hắn, chắc chắn là yêu y rồi. Tuy rằng y có thể không trả thù quỷ xấu xí này, nhưng bảo y nói lời yêu thương với quỷ xấu xí, chi bằng kêu y đi tìm cái chết. Y chỉ yêu nữ nhân, đối với nam nhân không có hứng thú, huống chi nam nhân này vừa dốt lại vừa ngu! Cao Dật Ngọc khó mà nuốt trôi cái bánh, kế hoạch đêm nay không đi là không được, nếu không đi, vạn nhất sửu nam này nói rõ cùng y, chỉ sợ y sẽ ói mửa tại chỗ. Lam Diệc Yên ăn bánh, mắt lén nhìn Cao Dật Ngọc. Cao Dật Ngọc cũng biết hắn nhìn lén mình, y quay đầu không để ý đến hắn, nhanh chóng nuốt bánh vào bụng, thầm nghĩ mau mau ăn nhanh, để tìm cái cớ bỏ chạy. Lam Diệc Yên vừa nhai bánh vừa nói nhỏ: “Nhanh đến chủ nhân gia, chủ nhân nói có thể để cho ngươi họa tranh đều là mỹ nữ đẹp nhất, phải không?”

Cao Dật Ngọc không muốn cùng hắn nói nhảm, chỉ lên tiếng đơn giản. “Chủ nhân gia của ta đây nhất định là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ.”

Câu nói kia khiến Cao Dật Ngọc chú ý, mấy ngày ở chung cùng Lam Diệc Yên, y biết Lam Diệc Yên sẽ không nói dối, nếu hắn không biết liền lặng im không nói, cho nên tuyệt đối không giống người bình thường thêm mắm thêm muối, Cao Dật Ngọc dò hỏi: “Sao ngươi biết chủ nhân nhà ngươi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ?”

“Bởi ta thấy bộ dạng nữ nhân ngươi họa kia thật khó coi, ngươi còn họa nàng cho thấy nàng là một trong những mỹ nữ tuyệt thế, nhưng chủ nhân nhà ta còn đẹp hơn nàng vài lần.”

“Ngươi nói Sử Thanh Y rất xấu?”

Cao Dật Ngọc không dám tin, tuy rằng Sử Thanh Y không tính là diễm quan quần phương, nhưng nàng còn được xếp vào một trong mười đại mỹ nữ, thậm chí có người còn xinh đẹp hơn vài lần. “Nàng không phải xấu, chỉ có điều không phải là đặc biệt xinh đẹp, chủ nhân nhà ta còn đẹp hơn rất nhiều.”

Lời này làm cho Cao Dật Ngọc phi thường cảm thấy thấy hứng thú, y lấy việc họa mỹ nhân đồ là chí hướng cả đời, vừa nghe đến nơi nào có mỹ nữ, liền nghĩ bất cứ giá nào cũng phải liếc mắt một cái. Y tự xưng là đã nhìn hết tất cả mỹ nữ trên thiên hạ, nhưng tuy nhiên nữ nhân xinh đẹp kia y còn chưa nhìn thấy, sao không khiến trong lòng Cao Dật Ngọc ngứa ngấy cho được. “Tại sao ta chưa nghe qua thanh danh của chủ nhân nhà ngươi?”

Lam Diệc Yên lắc lắc đâu. “Ta không biết, bởi ta luôn ở chỗ của ta. Chủ nhân bảo ta đi tìm ngươi, nàng nói đã đi tìm ngươi nhiều lần, nhưng ngươi không chịu đi, cho nên muốn ta nhất định phải mang ngươi về.”

Cao Dật Ngọc nhíu mày. “Mời ta? Hơn nữa lại còn thỉnh ta vài lần? Chủ nhân nhà ngươi họ gì? Tên gì?”

Lam Diệc Yên lại lắc lắc đầu. “Ta không biết, ta chỉ biết tên ta là Lam Diệc Yên, còn cái khác, cái gì ta cũng không biết.”

Cao Dật Ngọc hỏi vào trọng điểm, lại không thể tưởng tượng được cái gì Lam Diệc Yên cũng không biết. Y không có được đáp án, tâm tình không tốt, thóa mạ nói: “Ngươi là heo a! Vậy mà là chó của chủ nhân nhà ngươi nuôi? Sao cái gì cũng không biết? Chủ nhân nhà ngươi ngoại trừ cho ngươi ăn cơm, muốn ngươi luyện võ, thì cái gì cũng không nói cho ngươi biết?”

Y lại nói lời tổn thương, Lam Diệc Yên đành phải im lặng, Cao Dật Ngọc cũng hiểu chính mình nói có chút quá đáng (cái gì, gì mà có chút quá đáng, thật là vô cùng quá đáng ấy >”

<), Lam Diệc Yên lại nhẹ giọng nói: “Sư phụ rất ít nói chuyện, nhưng có một ngày hắn nói với ta, hắn nói ta không phải chó, không thể tiếp tục sống như vậy khi đó ta còn nhỏ, nghe không hiểu, sau đó sư phụ không còn đến nữa.”

Ngữ khí Lam Diệc Yên che dấu ưu sầu. “Ta rất hâm mộ ngươi, bộ dạng ngươi đẹp thế này, mọi người đều thích ngươi? Nhưng ta ở nơi nào, mọi người cũng không thích ta.”

Cao Dật Ngọc nghe hắn nói càng bình đạm, lại càng biết tình cảnh hắn bi thảm, đột nhiên hắn có chút không tốt nói tiếp. Lam Diệc Yên nhìn tay của Cao Dật Ngọc. “Ta thật cao hứng khi chủ nhân bảo ta đi tìm ngươi, ngươi đối với ta thật tốt, ta hy vọng có thể làm bằng hữu với ngươi, sau khi trở về có lẽ sẽ không thể gặp lại ngươi, nhưng ta vẫn là vô cùng vui mừng khi biết ngươi.”

Cao Dật Ngọc nghe hắn nói càng lúc càng thảm, sờ sờ mặt mình, hoàn toàn không biết nên tiếp lời thế nào, an ủi nam nhân xấu xí bi thảm này, cũng không phải là mục tiêu cuộc đời của y. Đột nhiên Lam Diệc Yên thở mạnh, dòng lệ không kìm được rơi xuống. “Ngươi là bằng hữu của ta đúng không? Bởi vì vừa rồi ngươi có thể thừa dịp ta mê man mà chạy trốn, nhưng ngươi không có, lại còn chiếu cố ta, ta thật sự cao hứng có bằng hữu như ngươi.”

Lần nữa hắn nói lời cảm tạ, cũng làm cho Cao Dật Ngọc đỏ mặt lên, y thầm nghĩ, nếu không phải vì y muốn nhìn cái mặt xấu xí cỡ nào của Lam Diệc Yên, thì y đã sớm chạy trốn, nhưng hiện tại sao có thể công khai ý xấu xa của mình cho Lam Diệc Yên biết, đành phải thản nhiên nói: “Đừng nói nữa, ngươi cần nghỉ ngơi, nhanh đi ngủ đi, ta trông coi ngươi.”

Lam Diệc Yên nằm xuống, ánh mắt ướt át nhìn Cao Dật Ngọc, nhìn đến Cao Dật Ngọc càng ngày càng chột dạ, bởi y biết Lam Diệc Yên nhất định nghĩ y đối tốt với hắn. Lam Diệc Yên nhỏ giọng nói: “Cao Dật Ngọc.”

“Chuyện gì?”

“Ta muốn nắm tay ngươi có được không?”

Quỷ xấu xí này cũng giống tiểu hài tử mà thôi! Mặc dù trong lòng Cao Dật Ngọc mắng hắn quỷ xấu xí, nhưng vẫn chìa tay ra. Lam Diệc Yên cầm tay của Cao Dật Ngọc, cảm động nói: “Rất ấm áp, ta không biết nhiệt độ cơ thể người khác lại ấm ấp như thế, ngươi là bằng hữu duy nhất cả đời ta, ta sẽ không quên ngươi.”

Ngữ khí Lam Diệc Yên có chút nghẹn ngào, Cao Dật Ngọc nghe cũng không chịu nổi. Tuy rằng vừa mới bắt đầu đã bị quỷ xấu xí này giáo huấn, nhưng sau đó lại cũng thường có cơ hội ngược đãi quỷ xấu xí này, có khi tâm tình y không tốt, lại nói chuyện châm chọc hắn, chẳng qua quỷ xấu xí này quá ngu ngốc, nghe mà hoàn toàn không hiểu, còn tưởng Cao Dật Ngọc quan tâm hắn. Nhưng không thể phủ nhận, mặc dù quỷ xấu xí rất dốt, nhưng tâm địa không xấu, hơn nữa rất đơn thuần, chính mình muốn hại chết hắn, hắn còn hoàn toàn không biết, lại toàn tâm toàn ý muốn lấy lòng y vả lại quỷ xấu xí không hiểu nhân tình thị phi, chẳng qua là chiếu mệnh lệnh của chủ nhân muốn đem y mang về, chính mình thì bị ngược đãi đến quá đáng. Cao Dật Ngọc cũng không nói nên lời đồng tình nảy lên trong lòng, chậm rãi tựa đầu thấp, chuyện y chỉ làm với nữ nhân. Cao Dật Ngọc hôn Lam Diệc Yên, chỉ là môi nhẹ nhàng chạm vào, bất quá xem như nụ hôn ôn nhu. Lam Diệc Yên vuốt môi, mở to mắt nhìn. Cao Dật Ngọc nói thât: ”

Đây không phải là võ công gì hết, thích đối phương mới làm như thế. Kỳ thật cá tính ngươi không tệ, nhất định sẽ có cô nương yêu thương ngươi, có những nữ nhân không nhất định coi trọng diện mạo, đừng quá tự ti.”

Hốc mắt Lam Diệc Yên đã ươn ướt, Cao Dật Ngọc gãi gãi đầu, không biết an ủi làm sao cái tên nam nhân xấu xí này, đành phải nắm tay hắn như tiểu hài tử nhưng Lam Diệc Yên tựa hồ phi thường cảm động, hốc mắt vẫn hồng hồng. Sau đó Lam Diệc Yên không trói Cao Dật Ngọc nữa, còn Cao Dật Ngọc cũng thừa dịp Lam Diệc Yên không chú ý, đem ngân lượng bỏ lại vào túi của Lam Diệc Yên. Y cũng không hề nghĩ trăm phương nghìn kế chạy trốn nữa, bởi Lam Diệc Yên nói chủ nhân hắn là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, khiến cho y hứng thú, nhưng đường đi càng lúc càng gập ghềnh, làm cho Cao Dật Ngọc cảm thấy không thoải mái. Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào, sao lại hẻo lánh như thế? Bọn họ đến đến phía sau núi, đã là một đồng cỏ hoang, Lam Diệc Yên cuối đầu nói: “Chủ nhân nói đưa ngươi cửa sau là được rồi, ta không thể đi tiếp, ngươi cứ đi về phía ta chỉ, sẽ thấy một cánh của gỗ, sau đó ngươi gõ cửa đi vào.”

“Ngươi không ở trong này sao?”

Lam Diệc Yên rũ mắt, chần chờ thật lâu mới nói: “Bộ dạng ta rất xấu, sẽ dọa người khác, cho nên ta ở chỗ khác.”

Cao Dật Ngọc không nghĩ đến những lời nói lung tung lúc trước, lại chính là cuộc sống thật của hắn, trách không được khi đó Lam Diệc Yên lại tức giận. Lam Diệc Yên vốn nhìn mặt đất, lúc lần thứ hai hắn ngước đầu lên, liền bắt lấy tay áo của Cao Dật Ngọc, hầu kết lên xuống phập phồng, tâm tình hết sức xúc động. Hắn vốn dĩ ít nói, tại lúc này lại càng ít nói hơn. Hắn phi thường thẹn thùng nhỏ giọng nói, nhưng cũng chỉ vài câu, từ ngữ của hắn thật không nhiều. “Ngươi đối với ta thật tốt, ta sẽ không quên ngươi.”

Hắn thấp hơn Cao Dật Ngọc nửa cái đầu, nhẹ nhàng tựa trên bả vai của Cao Dật Ngọc, cố lấy dũng khí hôn lên môi Cao Dật Ngọc. Sau khi hắn đứng vững, thân hình có chút run run nhìn mặt đất, ngay cả ngón tay của hắn cũng phát run. “Ngươi nói lúc thích một người, sẽ làm chuyện này, ta cảm thấy ngươi là người tốt, ta sẽ không quên ngươi, ngươi là người đối với ta tốt nhất, Cao Dật Ngọc.”

Sau khi nói xong hắn không có dũng khí ngước đầu lên nhìn Cao Dật Ngọc, quay đầu rời đi rất nhanh khinh công của hắn giỏi lắm, lập tức biến mất tăm không thấy bóng dáng, chỉ còn độc nhất Cao Dật Ngọc một mình đứng ngây ngốc, trên môi còn lại chút vị ngọt thơm ngát của Lam Diệc Yên. Sau khi Lam Diệc Yên rời đi, chiếu theo lời của hắn Cao Dật Ngọc đi thẳng về phía trước, đi một hồi quả nhiên thấy đường, nhìn thấy một cánh cửa gỗ. Y gõ cửa gỗ, có người đi ra mở cửa, lại oán hận nói: “Sao có người lại đi đến nơi quái quỷ này, đường này rõ ràng đều phong kín.”

“Ta họ Cao, tên là Cao Dật Ngọc, là chủ nhân các ngươi mời đến.”

Người nghe đến tên của hắn, trợn mắt há hốc mồm nói: “Là Cao tứ công tử của Tô Châu sao?”

“Đúng vậy.”

“Nữ chủ nhân của nhà ta nói ngươi sẽ từ nơi này đến, không ngờ là thật, xin ngươi chờ một lát, ta phóng yên pháo (pháo khói), thỉnh người đến nghênh đón ngươi.”

Lai nhân khách khí thỉnh y đến căn phòng nhỏ nghỉ ngơi. Lai nhân ở ngoài phòng nhỏ đốt yên pháo, yên pháo bay lên bầu trời xanh, trên bầu trời xuất hiện hoàn yên kỳ lạ. Cao Dật Ngọc kiến thức rộng rãi, kết luận chủ nhân của Lam Diệc Yên nhất định có lai lịch lớn, bằng không thì không dùng loại yên pháo này liên lạc, bởi loại yên pháo này phi thường sang quý, nhưng lại còn thỉnh sư phó hạng nhất làm mới được, người thường sẽ không xài ngân lượng như vậy. Không lâu sau, nghe thấy tiếng vó ngựa không dứt bên tai, mười hai con khoái mã mang theo một tuyết bạch sắc tuấn mã hiếm thấy tới đây. Trên khoái mã tất cả đều là thị vệ oai phong, khí phách hiên ngang, bọn họ đồng loạt xuống ngựa, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn. Cao Dật Ngọc tuy rằng biết thân thủ bọn họ đều không phải là võ công thượng thừa, nhưng bọn họ có thể chỉnh tề như vậy, cũng cho thấy bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Đầu lĩnh thị vệ bước lên trước, nói với Cao Dật Ngọc: “Cao tứ công tử, chủ nhân nhà của ta có thể mời được ngươi, cảm thấy vô cùng vui mừng, xin mời lên ngựa, chúng ta đưa ngươi đến ốc chủ.”

Hắn mời Cao Dật Ngọc ngồi lên tuấn mã tuyết bạch sắc toàn thân trắng nõn. Cao gia Tô Châu phú khả địch quốc, Cao Dật Ngọc giám thưởng không ít bảo vật, y nói: “Con ngựa này muốn kiếm cũng không ít bạc?”

Thị vệ hồi đáp: “Chủ nhân nói ngựa này chính là quà nhỏ, mong Cao công tử vui lòng nhận cho?”

“Đây là cho ta? Quà quý giá này có nhanh.”

Lễ đa tất trá (tự dưng được quà nhất định là có chuyện lừa gạt), Cao Dật Ngọc cũng không vì vậy mà cao hứng. Thị vệ không trả lời, Cao Dật Ngọc sải bước lên ngựa, thị vệ lập tức dẫn đường. Cao Dật Ngọc đi theo bọn họ sau một khắc, rốt cuộc cũng tới chỗ xuống ngựa ở ốc chủ. Cao Dật Ngọc vừa đến nơi ốc chủ, lập tức tỳ nữ trẻ tuổi xinh đẹp xếp thành hàng, hành lễ với y. “Cao tứ công tử, chủ nhân cho mời, xin theo bọn ta.”

Cao Dật Ngọc càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, Cao gia y giàu có như thế, cũng không có ỷ vào mà xa hoa như thế, điều này cũng không khỏi quá xa xỉ! Y theo tỳ nữ vào ốc chủ, trong ốc chủ có đại sảnh, tỳ nữ cũng không đưa y vào trong đại sảnh, ngược lại đi vào phòng một người. Tỳ nữ mở cửa, một luồng hương khí ngọt lịm toát ra. Cao Dật Ngọc đi vào, tỳ nữ liền chậm rãi khép cánh cửa phòng lại, y đứng ở trong phòng. Phòng này rất nhỏ, chỉ có thể một người sử dụng, đối phương ngồi ở nơi có bình phong ngăn, Cao Dật Ngọc có thể thấy bên trong có người ngồi. Bên trong truyền nữ âm mềm nhẹ dễ nghe, là âm thanh kiều mị tối động lòng người mà Cao Dật Ngọc bình sinh nghe qua. “Mời Cao tứ công tử ngồi, thật ngại, lại mời ngươi đến nơi xa xôi này.”

“Ngươi chính là chủ nhân của Lam Diệc Yên? Hắn nói ngươi là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ.”

Nữ âm ngọt ngào mềm nhẹ nói: “Ta họ Lam, tên cũng chỉ một từ Lam, Cao tứ công tử, nghe nói nữ nhân được ngươi họa tranh đều là mỹ nữ đẹp nhất thế gian, chính là ngươi chưa gặp mỹ nữ đẹp nhất phải không?”

“Ngươi muốn mời ta họa tranh?”

“Nếu là dung mạo của tiểu nữ tử ta không lọt vào mắt của Cao tứ công tử, đương nhiên ngươi không muốn, có phải hay không?”

“Đúng vậy, đây là nguyên tắc của ta.”

Bạn đang đọc [Cao Gia Phong Vân] Phong Lưu Họa Sư Phúc Diện Sửu Nam của Lăng Báo Tư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.