Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đáp án(2)

Tiểu thuyết gốc · 2949 chữ

Lý Thiện nói:

- Ta đương nhiên có chứng cứ, mọi người còn nhớ được ngày đầu tiên khi nhìn thấy Tôn chưởng quỹ, ông ta mặc quần áo gì không?

Đám người mờ mịt nhìn nhau, căn bản nhớ không rõ.

Lý Thiện tự trả lời:" Là một thân áo lụa xanh nhạt". Nói xong lấy ra một mảnh vải nhỏ trong ngực, chính là một mảnh vải lụa màu xanh lá.

- Đây là sáng nay ta phát hiện trên tàng cây. Ta vốn muốn tìm xem đêm qua tên đạo tặc kia có để lại đầu mối gì không, lại ngoài ý muốn phát hiện cái này, càng làm cho ta vững tin suy đoán của mình. Mảnh vải này chính là lúc ngươi leo cây không cẩn thận vạch rách phải không, Tôn chưởng quỹ? Ông sợ vạn nhất cây châm kia không thể gây mê Vương Chí Viễn, ông từ cửa chính vào nhà, còn lấy cớ trì hoãn, mới tốn sức bò lên lầu hai, nhưng không nghĩ rằng lưu lại chứng cớ này.

Tôn chưởng quỹ run lẩy bẩy, không biết trả lời thế nào. Lý Thiện lại nói:

- Hoa nương, bà còn nhớ rõ sáng sớm hôm đó tình hình lúc ta gặp bà sao? Lúc ấy bà vừa lên, mới từ gian phòng đi ra, nhưng mà vì sao ta nhìn thấy đế giày và vạt áo dưới của bà đều có bùn bẩn, hơn nữa đã khô rồi! Hôm trước bà thế nhưng mà một bước đều không rời đi phòng lớn này, tại sao quần áo lại dính lên nước bùn? Chuyện này chỉ có thể là nửa đêm bà đi ra ngoài, mới có thể dính lên. Hai ngày nay không rảnh giặt quần áo, bộ quần áo kia còn trong phòng chứ?

Hoa nương ngụy biện nói:

- Một mảnh vải rách, một bộ quần áo bẩn liền có thể chứng minh chúng ta giết người sao? Thật sự là trò cười.

Mã Bân nói:

- Không sai, ta không tin tên tiểu tử này có thể giết được Hà Tiến.

Lý Thiện cười nhạt,đáp:

- Ta đã nói bả vai của Hà Tiến cũng có lỗ kim, nói rõ hắn cũng bị mê choáng rồi. Thân hình Hoa nương xa với không tới bả vai Hà Tiến, đương nhiên nàng sẽ không đâm. Thế nhưng Mã Thiên hộ, chắc hẳn Cẩm Y vệ các ngài hẳn biết một loại kỹ nghệ gọi là thổi tên chứ?

Mã Bân và mấy người thủ hạ nghẹn họng nhìn trân trối, Mã Bân run giọng nói: "Cái gì... Gì cơ..."

Lý Thiện nói:

- Thổi tên chính là đem châm giấu ở trong ống trúc nhỏ, lấy miệng thổi hơi đem châm bắn ra. Đây là một loại thủ pháp đi săn mà thợ săn ở khu vực Miêu Kiềm am hiểu. Tiểu Ngũ tử căn bản chính là một thợ săn, giỏi về thôi tên bắt giết thịt rừng. Đêm trước thịt rừng mà chúng ta ăn, chắc hẳn đều là tiểu Lục tử bắt tới. Hắn dùng thổi tên bắn choáng Hà Tiến, đương nhiên có thể đem Hà Tiến đánh chết. Tiểu Lục tử sử dụng thổi tên làm cần câu cơm của hắn, tất nhiên sẽ không vứt bỏ, nhất định cũng còn cất giấu ở trong phòng hắn chứ? Nếu một mảnh vải rách không có cách nào chứng minh, như vậy món hung này khí có thể chứng minh hay không đây?

Ba người Hoa nương nghẹn họng nhìn trân trối, không còn lời gì để nói. Mã Bân hét lớn một tiếng, cả giận nói: "Nguyên lai quả thật là các ngươi! Lưu Kham Chi, còn chưa động thủ!" Hai người vỗ bàn một cái, rút đao đứng dậy, trợn mắt nhìn hướng đám người Hoa nương

Đám người Liễu Sinh không nhịn được lui về phía sau một bước, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Trương Yến đột nhiên hướng Lý Thiện khóc ròng nói:

- Không phải, không phải... Lý đại ca, huynh nói với bọn họ, Hoa nương và Tôn thúc không phải là hung thủ...

Trương Hổ hô một tiếng: "Tiểu muội!" Giữ chặt Trương Yến, hai mắt hung dữ trừng Lý Thiện.

Lý Thiện cười nói:

- Các người gấp cái gì? Không phải ta đem chén nước trà kia uống rồi sao?

Trương Yến đột nhiên khẽ giật mình, nói:

- Cái gì... Huynh... Huynh biết?

Lý Thiện bật cười :

- Trong trà kia hạ thuốc mê, cả mùi cũng thay đổi, sao ta lại không biết?

Trương Yến ngốc nói:

- Kia... Vậy huynh còn uống...

Mã Bân thầm kêu không tốt, vội hỏi:

- Thuốc mê? Thuốc mê gì?

Hắn vừa dứt lời, Lý Long Phi và Lưu Kham Chi quát to một tiếng, uể oải ngã xuống đất. Người khác bối rối không hiểu, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Lý Thiện nói:

- Mã đại nhân cẩn thận cả đời, chỉ vì ác đấu một trận, rốt cục cũng chủ quan rồi. Vừa rồi mọi người uống nước trà bị hạ thuốc mê, đoán chừng hạ dược hơi nhẹ, đến lúc này mới phát tác.

Lưu Kham Chi ngồi dưới đất, không còn chút sức nào, cả giận nói:

- Thì ra... Ngươi cùng bọn hắn là đồng bọn...

Lý Thiện lắc đầu, nói:

- Trước đó ta cũng không biết trong trà hạ độc, thẳng đến thời điểm Trương Yến bưng cho ta, ta mới rõ ràng. Mà khi đó các ngươi đánh đến miệng đắng lưỡi khô, đều đã uống chí ít ba chén.

Nói đến đây, hắn cũng thấy có chút không có sức gì, vội vàng vịn một cái ghế ngồi xuống.

Mã Bân chỉ cảm thấy toàn thân càng mềm nhũn, ảo não nói:

- Ai, nghĩ không ra cuối cùng cũng mắc lừa! Thế nhưng Lý công tử, nếu cậu biết nước trà có thuốc mê, vì sao lại muốn uống đây?

Tô Chuyết đáp:

- Bởi vì ta tin tưởng, bọn họ chỉ vì báo thù, cũng không muốn tổn thương người vô tội. Đúng không, Liễu huynh? Kỳ thật cục này của các ngươi lộ ra vô số sơ hở, ta sớm nên khám phá rồi. Thế nhưng Liễu huynh cũng là cao thủ, vẫn luôn lừa dối ta, để ta nhìn thấy hiềm khích của đám người Mã Bân. Về sau sợ ta sinh nghi, lại để cho Trương Yến đến dẫn ta lạc lối. Đương nhiên huynh cũng biết, tiểu cô nương như Trương Yến lại càng dễ khiến ta tin tưởng.

Trương Yến đột nhiên vội la lên: "Không phải, không phải..." Trong hốc mắt cũng sắp ra nước mắt, quả thật khiến người yêu thương. Liễu Sinh thay đổi vẻ mặt, thở dài:

- Nghĩ không ra cậu biết nhiều như vậy.

Lý Thiện gật gật đầu, nói:

- Ta còn biết, huynh hẳn là là con trai của lão tộc trưởng Bắc Minh thôn, tộc trường đời tiếp theo chứ?

Liễu Sinh nhạt một tiếng, nói:

- Này cậu cũng biết?

Đám người Giang Khôi đều quá kinh sợ, bật thốt lên:"Cái gì... Bắc... Bắc Minh thôn ư..."

Tô Chuyết cũng không để ý tới bọn hắn, nói ra:

- Khi ta đoán được các ngươi là người Bắc Minh thôn về sau, vậy liền không khó đoán được. Bắc Minh thôn hẻo lánh như thế, không có văn hoá, vậy mà Liễu huynh có được học thức như vậy, thân phận tất nhiên bất phàm. Hơn nữa những người trong tiệm này, từng người nghe lời huynh răm rắp, bất luận là Hoa nương để cho ta ở trọ, còn là huynh muội họ Trương đồng ý ta mời, đều bởi vì một câu nói của huynh. Sự tình rõ ràng như thế, nếu ta nhìn không ra, há không phải người ngu sao?

Liễu Sinh khen:

- Chỉ dựa vào một chút dấu vết để lại, liền có thể đoán được nhiều chuyện như vậy, bản sự của Lý huynh đệ, ta bội phục từ đáy lòng, cậu có thể hay không nói cho ta, cậu làm sao hoài nghi đến trên người chúng ta đây?

Lý Thiện cười nói:

- Ta đã nói rồi, cục này của các ngươi sơ hở vô số, chỉ là ta quá mức ngu xuẩn, ngay từ đầu không có phát hiện. Đầu tiên, căn khách sạn này rõ ràng là tu bổ một gian lầu gỗ rách nát mà thành, có chút tấm ván gỗ còn tản ra hương gỗ tùng tươi mới, ta nghĩ đây nhất định là chuyên môn xây vì một nhóm người Mã Bân a. Thứ hai, vị Tôn chưởng quỹ này dở dở ương ương, căn bản chính là một đầu bếp, lại mặc một thân áo lụa, nói rõ bọn hắn có lẽ căn bản chưa quen thuộc cách ăn mặc quần áo của người Hán, chỉ là trông mèo vẽ hổ mà thôi.

- Thứ ba nha, chính là vị huynh đệ Trương Hổ này, thân làm một gã giang hồ mãi nghệ, vốn nên thiện chí giúp người, khuôn mặt tươi cười đón chào mới đúng, nhưng thủy chung đối với đám người Mã Bân trợn mắt mà nhìn, đây không phải kỳ quái hơn sao? Kỳ thật đêm trước bọn hắn từ trong miệng Hoa nương biết được gian phòng của Vương Chí Viễn, giữa buổi cơm tối lợi dụng cơ hội biểu diễn múa rối, tiến vào gian phòng của Vương Chí Viễn và Hà Tiến, lúc này mới đem châm giấu vào trong gối đầu.

- Thứ tư, ngày hôm qua sau khi phát sinh huyết án, Mã Bân sai người lục soát phòng của mỗi người, thế nhưng bọn hắn lại nói, trong phòng của huynh chỉ có bộ y phục, không có gì khác. Nếu huynh thật sự là tiên sinh dạy học hồi hương, thế nào chỉ có chút ấy hành lý? Thứ năm, chữ bằng máu hai lần xuất hiện càng là khiến người ta hoài nghi, bởi vì hai nơi viết chữ bằng máu này, độ cao để viết cũng khác nhau, rõ ràng xuất từ tay của hai người. Cái trước là Tôn chưởng quỹ chịu chỉ thị của huynh mà viết, cái sau thì là huynh tự mình viết. Chính là nhiều điểm đáng ngờ như thế, mới khiến cho ta đem các ngươi liên hệ đến một chỗ.

Liễu Sinh thở dài, nói:

- Thụ giáo! Nghĩ không ra ta tự cho là tính toán không bỏ sót, thế nhưng ở trong mắt Lý huynh đệ lại là trăm ngàn chỗ hở. Lý huynh đệ nếu như ngu xuẩn, vậy người trên đời này không khác gì heo chó. Thế nhưng những việc này cũng chỉ là suy luận của cậu thôi, nếu ta thề thốt phủ nhận, cậu lại có chứng cớ gì chứng minh đây đều là chúng ta bày kế đâu?

Lý Thiện nói:

- Không sai, ta tìm tới chứng cứ cũng chỉ có thể chứng minh ba người Hoa nương liên thủ giết Hà Tiến và Vương Chí Viễn. Thế nhưng chứng cứ chứng tỏ huynh và huynh muội họ Trương cũng tìm không khó lắm. Hoa nương, sắc trời tối, làm sao không đốt đèn đâu?

Đám người sững sờ, lúc này mới phát hiện trong phòng đã một mảnh mờ mịt. Hoa nương nhìn Liễu Sinh,thấy y gật gật đầu. Đám người Hoa nương lúc này mới lại nhóm lửa từng chiếc đèn lồng trong phòng.

Lý Thiện nói:

- Chứng cứ ngay ở trong những chiếc đèn lồng này, mặc dù đêm qua đạo tặc Thiên Diện hiện thân ở trước mặt tất cả mọi người, có vẻ như đem hiềm nghi của mọi người trong tiệm rửa đến không còn một mảnh. Thế nhưng một cao thủ như vậy quả thực để cho ta suy nghĩ không ra. Khi ta biết Bành Siêu cũng không phải chết ở trên tay hắn, ta liền bắt đầu hoài nghi kẻ này phải chăng thật sự tồn tại, cũng rất tò mò những đèn lồng này khi đó tại sao lại đột nhiên dập tắt. Tất cả mọi người cho là chưởng phong của cao thủ đó gây nên. Thế nhưng ta lại chú ý tới, ngọn nến ở miệng hành lang kia lại không có dập tắt, cái này là vì sao? May mắn thị lực của ta kỳ diều, thấy được trên đèn lồng đó co hai lỗ kim nhỏ, thế là tất cả nan đề đều giải quyết dễ dàng.

-Ta nghĩ thủ pháp này nhất định là lấy cương châm xâu dẫn tơ thép, xuyên qua tất cả đèn lồng. Bành Siêu xúc động cơ quan, khẽ động sợi tơ, cương châm bay qua, vừa vặn đem ngọn nến dập tắt. Mà những đèn lồng này đều là cùng đốt cùng diệt, duy chỉ có ngọn đèn lồng ở miệng hành lang kia, bởi vì ban đêm nếu có người đi vệ sinh, sẽ thỉnh thoảng đốt lên, dẫn đến độ cao của ngọn nến này khác với những đèn lồng khác, vậy mới không có dập tắt.

Liễu Sinh thở dài: "Tuyệt, tuyệt vời!"

Lý Thiện lại nói:

- Nghĩ đến đây, gã phi tặc kia tự nhiên cũng chỉ là một người giả được sợi tơ dẫn dắt thôi. Ở trong phòng nhiều chỗ xà nhà cột gỗ đều có chút vết tích dây siết qua, liền đã chứng minh điểm này. Mà có thể có thủ pháp nhanh nhẹn linh hoạt bực này, chỉ có huynh muội họ Trương thuần thục múa rối thôi. Ta nghĩ đêm qua Mã Bân sở dĩ chưa đuổi kịp người giả kia, đương nhiên là bởi vì người giả kia bay qua nóc nhà rồi lại từ cửa sổ về tới gian phòng của huynh muội họ Trương. Đây cũng là chứng cứ! Về phần Liễu huynh nha, chứng cứ liền ở trên người của huynh chứ? Đêm qua sau khi Bành Siêu chết, huynh vội đi theo ta đến hành lang, cũng chỉ có huynh có thể lấy đi cơ quan, rút ra cương châm trên cổ Bành Siêu! Mà trong vòng một ngày này, người của Mã Bân từng bước nhìn chằm chằm, huynh khẳng định không có thời gian đem hai món đồ vật này giấu đi.

Liễu Sinh sờ tay vào ngực, lấy ra một cái cơ quan hình thù kỳ quái và một miếng cương châm, máu tươi ngưng kết, lỗ kim còn liền một đoạn sợi tơ, chính là vì dùng để rút cho thuận tiện. Hắn nói ra:

- Lý huynh đệ nói không sai chút nào. Vậy cậu lại thế nào đoán được chuyện của Bắc Minh thôn?"

Lý Thiện nhìn một chút Thiệu Phi nơi góc tường, nói:

- Lúc trước hắn nhất định là nhìn thấy các ngươi giết người, mới sẽ điên như thế. Thế nhưng đêm qua bị ta dọa sợ, cái gì cũng nói hết ra. Ngày hôm nay Trương Yến nói chuyện phiếm với ta, trong lúc vô tình nói hai câu "Người Trung Nguyên các người", càng làm cho ta vững tin các ngươi chính là người của Bắc Minh thôn, vì báo thù mới bố trí thế cục này.

Liễu Sinh lạnh lùng nhìn chằm chằm Mã Bân, nói:

- Không sai! Mã Bân, ngươi còn nhớ rõ một trăm mười ba mạng người Bắc Minh thôn sao.

Trong mắt Mã Bân lóe lên một vẻ bối rối, nói:

- Chuyện không liên quan đến ta, là... là... chủ ý của Giang đại nhân.

Liễu Sinh vung tay lên, tiểu Lục tử đột nhiên từ dưới quầy ném ra một bao quần áo, mở ra xem, lại là một cái đầu người, ném xuống lăn lông lốc. Liễu Sinh nói:

- Trước khi hắn chết cũng nói chuyện này là chủ ý của Thiên hộ đại nhân ngươi đâu.

Mã Bân tập trung nhìn vào, đầu người kia lại là Giang Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Miêu Cương.Y sắc mặt trắng bệch, cứng họng, không phản bác được. Liễu Sinh lại nói:

- Nợ máu trả bằng máu, ngươi cho rằng đem người chạy, coi như xong sao?

Đám người Mã Bân mặt như màu đất, tựa hồ biết khó thoát kiếp số, vậy mà đều không nói gì nữa.

Liễu Sinh quay sang,tỏ vẻ âm hiểm nói với Lý Thiện:

- Lý huynh đệ không sợ chúng ta giết ngươi luôn sao.

Tô Chuyết nói:

- Ta tin tưởng Liễu huynh sẽ không làm khó ta, bằng không trong trà này liền sẽ không phải thuốc mê, mà là thuốc độc. Hơn nữa, nếu bọn huynh muốn liên luỵ người vô tội, ngày đó liền sẽ không để ta ở trọ, bởi vì địa phương sụp lở phía trước nhất định cũng là mưu tính của Liễu huynh, hơn nữa khẳng định cũng vì che kín cạm bẫy, các ngươi mới có thể yên tâm để Tiền Phú Quý đi cầu cứu.

Trương Yến hướng Giang Khôi liếc nhìn hằm hằm, chán ghét nói:

- Nếu chúng ta muốn liên luỵ người vô tội, khác biệt gì với những kẻ cầm thú này?

Lý Thiện nói hồi lâu, lại chịu ảnh hưởng của thuốc mê, càng thấy mệt mỏi, nói ra:

- Chính là... Bởi vì ta tin tưởng... Các ngươi... Mới không biết nên hay không vạch trần..l

Trương Yến đột nhiên không nỡ, nói:

- Tô đại ca, ngủ một giấc đi, tỉnh lại thì không có chuyện gì rồi.

Lý Thiện gật gật đầu, chỉ cảm thấy giọng nói của nàng dần dần mờ ảo, cuối cùng trước mắt tối sầm lại, cái gì cũng không biết nữa...

Bạn đang đọc Cẩm Y Thần Bộ sáng tác bởi nhatthuc0206

Truyện Cẩm Y Thần Bộ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthuc0206
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.