Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu đồ Truyền nghệ (phần 1)

Phiên bản Dịch · 2103 chữ

Nhìn thấy tám ngón tay mũm mĩm đó, Giờ phút này, địa vị của Duệ Cầm trong lòng Diệp Âm Trúc không khỏi tăng lên rất nhiều, càng yêu thích hắn hơn.

Duệ Cầm dù sao cũng chỉ là một Hài tử, tự nhiên sẽ không chú ý đến biến hóa trong tâm trạng của Diệp Âm Trúc. Toàn bộ tâm thần của hắn lúc này đều đặt trên Cổ Cầm. Đôi tay nhỏ bé đặt lên trên Cầm huyền, bắt đầu biểu diễn.

“Ông” khi tiếng đàn đầu tiên vang lên, một điều kỳ dị đã xảy ra. Tiếng đàn cũng không chỉ có một tiếng do Duệ Cầm đàn mà phát ra, mà là hai tiếng.

Nghe thấy, thì hai tiếng đàn tựa hồ giống nhau, nhưng cũng có chỗ khác nhau.

Duệ Cầm đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng hắn vẫn tiếp tục đàn.

Khiến cho mọi người ở đây giật mình không phải trí nhớ cực tốt và năng lực học tập của Duệ Cầm. Mà là hai tiếng đàn truyền ra từ trong Đại Thánh Di Âm Cầm.

Mỗi khi Duệ Cầm đàn một nốt nhạc, Đại Thánh Di Âm Cầm sẽ tự động vang lên một nốt nhạc, tự trở thành giai điệu, hòa trộn với tiếng đàn mà Duệ Cầm đàn tấu.

Cầm Khúc mang theo sự ưu nhã quẩn quanh trong cả Tẩm cung.

Lúc mới bắt đầu, tiếng đàn mà bản thân Đại Thánh Di Âm Cầm phát ra như là bắt chước theo Duệ Cầm đàn tấu. Nhưng càng xâm nhập vào Cầm Khúc, thì Cầm Khúc mà nó phát ra càng thêm hài hòa, tất cả đều rất tự nhiên. Giai điệu nhu hòa phát ra tình cảm động lòng người, đúng là tâm trạng mà lúc trước Duệ Cầm cảm nhận được, Cầm Khúc này chính là thể hiện tình yêu.

Đôi tay nhỏ bé của Duệ Cầm có chút rốt loạn. Lúc mới bắt đầu hắn còn có thể làm tốt, nhưng theo tiết tấu của tiếng đàn từ từ nhanh lên, giai điệu tuyệt vời phát ra, thì giai điệu do hắn đàn tấu mặc dù không sai nhiều lắm nhưng như thế nào cũng không thể loại bỏ được tạp âm trong Cầm Khúc, chỉ biết phá vỡ hào khí, nhưng không có chút ưu nhã nên có nào hết.

Ánh mắt Duệ Cầm lần đầu tiên hiện ra vẻ rối loạn. Khi hắn đàn tấu Đại Thánh Di Âm Cầm đến một nửa Cầm Khúc, thì rốt cuộc không thể tiếp tục đàn tấu được nữa. Hai tay rời khỏi Cầm huyền, kinh ngạc nhìn bảy sợi Cầm huyền trong suốt đang tự run lên, trong mắt hiện ra vẻ suy tư. Trên vầng trán nhỏ bé xuất hiện mồ hôi, nhìn qua càng thêm làm cho người ta yêu mến.

Diệp Âm Trúc không hề lên tiếng, lẳng lặng cảm nhận biến hóa trong tâm trạng của Duệ Cầm. Có thể trong thời gian ngắn như vậy đã khôi phục bình tĩnh. Hơn nữa còn rơi vào trạng thái suy tư, Diệp Âm Trúc không khỏi khẽ gật đầu, Hài tử này thật sự quá thông minh.

Không có tạp âm do Duệ Cầm đàn tấu, Cầm Khúc tuyệt vời càng thêm động lòng người. Mỗi người nghe đều không tự giác mà bị dẫn vào trong tâm trạng của Cầm Khúc. Trên mặt Tô Lạp, Hải Dương hiện lên nụ cười dịu dàng. Trong Cầm Khúc này, các nàng dường như nghĩ đến thời gian hạnh phúc giữa mình với Diệp Âm Trúc.

Mà Hương Loan đứng bên cạnh các nàng thì đầy vẻ si mê.

Tiếng đàn dần dần dừng lại, bảy sợi Cầm huyền đến bước cuối cùng liền phát ra một âm thanh động lòng người, như là tình yêu sâu đậm, kéo dài bao thế hệ.

Duệ Cầm quay người lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Âm Trúc gần trong gang tấc. Khuôn mặt nhỏ nhắc hơi đỏ lên, cũng không phải vì ngượng ngùng, mà là hưng phấn: “Sư phụ, Ngài thật sự là quá vĩ đại. Ngài làm sao làm được như vậy. Ta bây giờ mới hiểu lúc trước ngài làm cái gì. Ngài lưu lại Cầm Khúc ở trong Cầm. Vậy chẳng phải chỉ cần khẽ động Cầm huyền là có thể tấu lên sao?”

Diệp Âm Trúc khẽ vuốt cằm nói: “Ta có rất nhiều chuyện phải làm. Cho nên không thể lưu lại đây tự mình dạy ngươi. Cây Đại Thánh Di Âm Cầm này ta sẽ đưa cho ngươi.Khi nào Cầm Khúc mà ngươi đàn tấu hoàn toàn dung hợp với Nhạc khúc mà ta lưu lại trong Cổ Cầm, không có một sự khác biệt gì. Vậy tạo nghệ về Cổ Cầm, ngươi coi như đã nhập môn. Ta nghĩ, ngươi hẳn là hiểu được ý của ta.”

Duệ Cầm gật đầu nói: “Hoàn toàn dung hợp mà Người nói không chỉ là giai điệu, còn có cả tâm trạng. Nếu ta cũng có thể có tâm trạng như vậy, đàn tấu hoàn mỹ, vậy có thể xem như nhập môn. Đúng không ạ”

Diệp Âm Trúc gật đầu nói: “Đúng là như vậy. Ta vốn không nên lưu lại Cầm Khúc này ở trong Cổ Cầm. Tuổi ngươi còn nhỏ, về mặt cảm tình sợ rằng rất khó giải thích. Nhưng vận dụng các loại chỉ pháp và phương pháp đàn tấu trong Cầm Khúc này chính là đơn giản nhất cũng là toàn diện nhất, thích hợp cho ngươi khi mới mắt đầu học. Nếu ngươi không thể nào làm cho tâm trạng dung nhập vào trong Cầm Khúc, cũng không cần phải qúa cố gắng. ngươi còn nhỏ, không thể nào giải thích được vấn đề tình cảm cũng là rất bình thường. Nhưng ngươi nhất định phải hoàn toàn nắm giữ Cầm Khúc, không chỉ là giai điệu, đồng thời ngươi phải cẩn thận chú ý rung động của Cầm Huyền. Chính thức học được, không chỉ là Cầm Khúc, hơn nữa còn có rung động của Cầm huyền cũng phải giống hệt như ta lưu lại trong Cổ Cầm. ngươi hiểu được không?”

Duệ Cầm nói: “Sư phụ, đây là lực khống chế Cổ Cầm phải không”

Diệp Âm Trúc mỉm cười gật đầu nói: “Mỗi một lần khi ngươi đàn tấu, nó đều sẽ mặc định thay đổi ngươi, giúp cho Tinh thần lực của ngươi phát triển. ngươi còn nhỏ tuổi như vậy đã thông minh như thế, Tinh thần lực hơn xa người bình thường. Có Cầm Khúc này trợ giúp ngươi rèn luyện Tinh thần lực, để ngươi nắm giữ nó thật tốt, mới không xuất hiện vấn đề gì”

Duệ Cầm hưng phấn xoay người, vuốt ve Đại Thánh Di Âm Cầm, như có được một món đồ chơi tốt nhất vậy. Lúc quay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắc đã xuất hiện vẻ trịnh trọng chỉ ở người trưởng thành mới có: “Sư phụ, ta cam đoan với Ngài. Ta nhất định sẽ yêu quý Cổ Cầm này. Như Yêu mạng sống của mình vậy. Cầm còn người còn, Cầm vong người vong”

Nhìn bộ dạng trịnh trọng của Duệ Cầm. Diệp Âm Trúc cảm thấy cảm động, có lẽ là do hắn vui mừng.

Khẽ gật đầu với Duệ Cầm, sờ sờ đầu hắn: “Với ngộ tính của ngươi, phương pháp tu luyện cụ thể ta không cần nói nhiều. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ câu nói lúc trước của ta là đủ rồi. Để đàn cầm của mình tiến vào cảnh giới kia, ngươi sẽ thành công”

Duệ Cầm giơ đôi tay nhỏ bé ra, cầm tay Diệp Âm Trúc

Diệp Âm Trúc dạy Duệ Cầm có thể nói cũng không phức tạp. Nhưng ngộ tính cần có thì phần lớn người trưởng thành cũng không thể có được. Điều hắn làm lúc trước rất đơn giản, nhưng cách làm lưu Cầm Khúc vào trong Cổ Cầm, lại khiến cho Tinh thần lực của hắn tiêu hao rất lớn.

Đây chính là Tồn Âm Pháp mà Diệp Âm Trúc phát minh ra, vốn dùng ở trên Cầm Đế hào Hàng không mẫu hạm.

Bởi vì hắn không thể lúc nào cũng ở trong Hàng không mẫu hạm, dùng phong phú này lưu lại một ít Cầm Khúc bên trong Hàng không mẫu hạm. Để khi Cầm Đế mười hai nhạc phường phát động Thần Âm công kích thì có thể dùng Nhạc khúc này hỗ trợ.

Mà vừa rồi khi Diệp Âm Trúc lưu Cầm Khúc vào trong Đại Thánh Di Âm Cầm càng phức tạp hơn. Bởi vì hắn chẳng những lưu lại toàn bộ Cầm Khúc, còn phải lưu lại trong đó tâm trạng và Tinh thần lạc ấn của mình.

Điều này rất khó khăn.

Đừng nói là Hương Loan không thể giải thích nổi. Cho dù là Hải Dương vẫn đi theo Diệp Âm Trúc cũng chỉ biết một chút mà thôi. Đây tuyệt đối là đỉnh cao Cầm nghệ của Diệp Âm Trúc.

Kiểm tra Duệ Cầm mà Diệp Âm Trúc nói vốn cũng không có gì, kểm tra có thông qua hay không không phải do hắn định đoạt sao?

Khi hắn lưu lại Cầm Khúc này vào trong Đại Thánh Di Âm Cầm, thực ra đã chuẩn bị thu Duệ Cầm làm đồ đệ rồi.

Đứng lên, Diệp Âm Trúc có chút quyến luyến Đại đệ tử của mình, nói với Tây Nhĩ Duy Áo: “Thúc thúc, chúng ta phải đi. Việc bàn bạc khi nãy phiền ngài quan tâm nhiều hơn. Hài tử Duệ Cầm này có thiên phú rất cao. Nếu có thể được, khi hắn còn nhỏ tuổi, đừng cho hắn tiếp xúc nhiều với Thế giới quyền lực. Nó mới là một Hài tử, hẳn nên có đám Hài tử cùng trang lứa để chơi đùa. Còn về phần Cầm, cũng không cần quá chấp nhất, theo hắn thích là được”

Theo Diệp Âm Trúc thấy. Duệ Cầm là Thái tử Mễ Lan đế quốc, căn bản không thể nào đặt toàn bộ tâm lực vào học Cầm. Cứ thuận theo tự nhiên, hắn nếu có thể trong vòng năm năm làm được như lời mình nói, đạt được trụ cốt, vậy thì có thể tiếp tục học nữa.

Nếu không, chỉ coi như một sự yêu thích cũng không phải chuyện gì xấu.

Dù sao, trong tất cả Nhạc khí, Cầm đức tốt nhất, dùng để ổn định tâm thần cũng rất tốt.

Tây Nhĩ Duy Áo, Hương Loan ôm Duệ Cầm, còn có Phất Cách Sâm và Tây Đa Phu Nguyên soái đưa ba Phu Thê Diệp Âm Trúc ra ngoài cửa cung mới ngừng lại.

Cũng không phải Diệp Âm Trúc không muốn ở lại một thời gian trò chuyện với bọn họ. Nhưng thật sự thời gian của hắn rất gấp gáp.

Còn có rất nhiều chuyện đang đợi hắn đi làm.

Hai đại Đế quốc là Mễ Lan và Lam Địch Á Tư đã xác định ủng hộ. Vậy thời gian phát động Thánh Chiến cũng có thể bắt đầu tính đến.

Mà là Thống soái tương lai, Diệp Âm Trúc lo lắng nhất chính là các hạn chế của Thâm Uyên vị diện.

Hắn phải tận dụng thời gian giải quyết hoàn toàn vấn đề này, mới có thể dẫn Liên quân Long Khi Nỗ Tư Đại lục xâm nhập vào Thâm Uyên vị diện thực hiện giấc mộng của mình, hoàn toàn diệt trừ hậu họa của Long Khi Nỗ Tư, cũng vì báo thù cho Tổ Tiên của mình.

Đưa mắt nhìn ba Phu Thê Diệp Âm Trúc đã biến mất, Duệ Cầm cảm thấy rất quyến luyến, thì thào nói: “không biết lúc nào mới có thể gặp lại Sư phụ. Cầm nghệ của Sư phụ sợ là ta cả đời cũng không thể đạt đến được. Tỷ Tỷ, ta bây giờ mới tin tưởng, lời Tỷ nói về Sư phụ không có chút khoa trương. Sư phụ thật sự rất cường đại, giống như một hồ nước sâu không tháy đáy khiến cho người ta không thể nào nhìn thấu”

Hương Loan khẽ than một tiếng: “hắn thật sự không thể nào nhìn thấu sao? Hắn lúc trước, vô cùng đơn thuần. Chỉ là thế sự bức ép, mới không thể không làm cho mình biến thành như bây giờ. Ta rất hiểu hắn vì sao lại nói không muốn ngươi tiếp xúc với quyền thế quá nhiều”

Bạn đang đọc Cầm Đế của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.