Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vong Linh Ma Pháp - Vạn Hồn Hồi Xuân (phần3)

Phiên bản Dịch · 2318 chữ

Diệp Âm Trúc ánh mắt ôn hòa nhìn về hướng nàng hỏi lại:

- Tất cả Vong linh ma pháp sư đều là những người tà ác sao?

Khắc Lôi Na ngẩn người:

- Ta, ta không biết.

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười:

- Tiếp sau còn có trận đấu Ma pháp, ta đi trước nghỉ ngơi một chút, Khắc Lôi Na, ngươi nhớ kỹ, tà ác hay chính nghĩa đều phụ thuộc vào thực lực mà thôi. Người thắng làm vua, người thua làm giặc, chính nghĩa luôn thuộc về người thắng. Hoặc có thể nói trên thế giới này vốn không có năng lực tà ác hay chính nghĩa. Nếu dùng làm chuyện tà ác thì chính là tà ác, nếu dùng làm chuyện chính nghĩa thì là chính nghĩa. Ta không nói là mình sử dụng có phải vào chuyện chính nghĩa hay không, nhưng ta dám chắc cũng không thẹn với lương tâm.

- Không thẹn với lương tâm?

Khắc Lôi Na nhìn thân ảnh Diệp Âm Trúc dần dần đi xa cũng không có đuổi theo, nàng đột nhiên phát hiện, chính mình và nam nhân lúc đó tựa hồ có một khoảng cách không thể vượt qua.

Tình huống chính thức trong Văn Bỉ ngoại giới tự nhiên không ai biết, thành tích cũng phải đợi kết thúc cả 3 vòng thi đấu mới có thể công bố.

Ra khỏi sân đấu, Diệp Âm Trúc cả người tựa như không còn vướng bận gì cả. Khi huynh đệ Khắc Lôi Tư Ba và Khắc Lỗ Tư tỉnh ngộ, muốn cho người đuổi theo hắn thì thân ảnh của hắn đã tiêu biến không thấy đâu.

Cảm giác băn khoăn quả thật rất khó chịu. Khắc Lôi Tư Ba thậm chí muốn điều động hộ vệ thành của Lam Địch Á Tư đi tìm Diệp Âm Trúc, nhưng hắn lại sợ kinh động Mã Tây Mạc đại đế. Bởi vậy, bọn hắn cũng chỉ có thể hy vọng, trận đấu ma pháp buổi chiều, ngươi trẻ tuổi thần bí kia sẽ xuất hiện.

Giữa ngày, ăn trưa xong, phần đông dân chúng liền tụ họp tại trường đấu từ rất sớm. Ma pháp đối với dân chúng bình thường mà nói chính là một năng lực cao cao tại thượng, những đôi mắt khao khát chứng kiến ma pháp quyết đấu hiện rõ trong trường đấu.

Mã Tây Mạc dại đế và đông đảo cao quan của Lam Địch Á Tư cùng với các Đại qúy tộc của các nước đồng minh đều đã ngồi trên đài dành cho khách qúy, cùng chờ đợi trên quyết đấu ma pháp.

Bên người Mã Tây Mạc là một người trẻ tuổi. Những quan viên qúy tộc khác không dám tới gần Mã Tây Mạc không phải là vì thân phận đế vương của hắn, mà là bởi vì sự lạnh lùng của người trẻ tuổi kia. Khuôn mặt lạnh như băng, thân hình nhỏ gầy, nhìn qua hết sức bình thường, nhưng bất luận là ai, chỉ cần nhìn vào ánh mắt hắn, trong sâu thẳm nội tâm cũng sẽ cảm thấy một tia lạnh người.

Tham gia quyết đấu lần này có năm gã Ma pháp sư thì lúc nảy bốn tên đã tới. Còn thiếu duy nhất chính là Thí sinh số một. Bọn hắn mặc trang phục giống nhau, nhìn qua không có điểm gì bất đồng. Đương nhiên, Khắc Lôi Na là ngoại lệ, Ai biết nàng là nữ hài tử đây?

- Khắc Lôi Tư Ba, thí sinh số một đâu? Như thế nào còn chưa tới?

Mã Tây Mạc hướng phía sau hỏi Khắc Lôi Tư Ba.

Khắc Lôi Tư Ba sau lưng mồ hôi lạnh ướt đẫm, chần chờ nói:

- Bệ hạ, ta, ta… A, hắn tới rồi! Người nhìn xem, người đó không phải là hắn sao?

Nhìn thấy một thân ảnh cao lớn tiến vào trường đấu, giao ra lệnh bài của thí sinh số một. Khắc Lôi Tư Ba nhất thời như trút được gánh nặng, âm thầm thở ra.

Mã Tây Mạc theo hướng hắn chỉ nhìn qua, mặc dù lúc này Diệp Âm Trúc có mang mặt nạ, nhưng Mã Tây Mạc đối với hắn ấn tượng rất sâu. Bất luận từ ánh mắt hay vóc người đều khiến cho vị đế vương này không cách nào quên được:

- Uhm, quả nhiên là hắn.

Không biết tại sao, vẫn ngồi bên người Mã Tây Mạc, vẻ mặt lạnh lùng của người trẻ tuổi khi thấy Diệp Âm Trúc đi vào trường đấu cả thân thể đột nhiên run lên một chút. Nếu bây giờ có người ở trước mặt hắn, nhất định có thể thấy rõ ràng, con ngươi của hắn đang kịch liệt co rút lại, tinh thần lực hoảng loạn.

Khoảng cách của Mã Tây Mạc với người trẻ tuổi là gần nhất:

- Phượng Hoàng, ngươi làm sao vậy?

Đúng vậy, người trẻ tuổi bên người hắn chính là Hắc Phượng Hoàng đã thi triển thuật ngụy trang, Cũng chính là Tô Lạp. Lúc này hắn hoá trang chính là Tô Lạp so với lúc trước ở cùng với Diệp Âm Trúc tại Ma võ học viên hoàn toàn giống nhau, chỉ có vẻ mặt lạnh như băng là khác mà thôi.

- Ta không có việc gì.

Sau thời khắc ngắn ngủi giật mình, Tô Lạp trong đầu lại xuất hiện hy vọng. Không, không có khả năng là hắn ah.

Mã Tây Mạc nói:

- Không có việc gì là tốt rồi. Ngươi xem, người cuối cùng chính là thí sinh số một, cũng chính là người ta nói với ngươi. Sáng hôm nay, hắn tại Văn Bỉ chính là người vô địch. Đợi một lát ngươi cẩn thận quan sát, ta nghĩ tiểu tử này rất tốt ah, đúng vậy rất tốt ah.

Khiến cho Mã Tây Mạc có chút kinh ngạc chính là lúc này Tô Lạp cũng không có phản bác, ngược lại còn có chút gật đầu. Điểm biến hóa rất nhỏ này khiến cho vị đế vương của Lam Địch Á Tư tâm tình tốt lên rất nhiều. Có thể nói chuyện với con gái của mình - một người trẻ tuổi có tiềm năng vô hạn, hiển nhiên là một chuyện rất tốt ah.

- Phượng Hoàng, có một điều ta phải nói với ngươi.

Mã Tây Mạc do dự một chút, quyết định đem bí mật của Diệp Tô này nói cho nữ nhi biết. Hắn không hi vọng Tô Lạp đối với hắn có gì hiểu lầm.

- Điều gì?

Tô Lạp liếc nhìn Mã Tây Mạc một cái, khí tức băng lãnh khiến cho không khí xung quanh thân thể Mã Tây Mạc tiêu biến hết.

Mã Tây Mạc nói:

- Trước đây đánh giá người trẻ tuổi này còn chưa chính xác, hắn chẳng những là một gã Ma pháp sư tinh thần hệ cường đại, đồng thời cũng là một gã Vong linh ma pháp sư, Tử cấp vong linh ma pháp sư. Ta hy vọng ngươi có thể dành nhiều thời gian lôi kéo hắn, nhưng ta truyệt đối không ép ngươi với hắn ở cùng một chỗ. Có vấn đề gì, ta sẽ xử lý.

Nghe được năm chữ Vong Linh ma pháp sư, Tô Lạp trong lòng một chút hy vọng nhất thời vụt tắt, trong mắt tử khí lại hiện ra, ngay cả nói cũng không, chậm rãi cúi đầu, trong lòng tự nói với mình, người trong lòng mình chính là một thần âm sư, cũng là một ma pháp sư tinh thần hệ, nhưng làm sao có thể là vong linh ma pháp sư đây?

Diệp Âm Trúc tiến vào vị trí, ánh mắt hướng tới khán đài dành cho khách qúy, ánh mắt hắn ngước lên có chút khó khăn, bởi vì hắn rất sợ mọi cố gắng của mình sẽ uổng phí. Nhưng là, lúc này nội tâm hắn lại nổi lên một ngọn lửa hưng phấn, cho dù chỉ trong chốc lát, nhưng là gương mặt lạnh lùng tái nhợt đó cho dù là một vạn năm hắn cũng không thể quên.

Tô Lạp, chính là Tô Lạp, thật sự là nàng, tuy nàng có ngụy trang như thế nào, nhưng hình dáng ấy chính là nàng.

Rất khó tả cảm giác của Diệp Âm Trúc hiện giờ, máu toàn thân hắn giống như đang bay trên trời. Giờ phút này hắn cảm giác mình có lực lượng vô tận - Tô Lạp, người yêu của ta, ta tới đây.

Nắm chặt hai nắm tay, cố nén xúc động dâng trào, Diệp Âm Trúc yên lặng, tự nhủ: Tô Lạp, chờ ta, ta sẽ đạt được thắng lợi trong cuộc so tài này, ta sẽ đưa nàng trở về, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu thiệt thòi nữa, ta muốn cho nàng biết, nam nhân của nàng có thể bảo vệ cho nàng.

Lúc này, phía dưới nơi quyết đấu ma pháp, trên sàn đấu đã có ba vị ma pháp sư đi lên, trong đó có 2 người Diệp Âm Trúc đã gặp qua, phân biệt là thủy hệ đại ma đạo sư Lan Địch Nhĩ và người chế tạo không gian pháp trận cho trận đấu vũ kỹ chính là không gian hệ đại ma đạo sư Sâm Cách.

Đứng giữa hai người này, chính là một vị mặc ma pháp bào màu trắng, là một lão nhân, trong tay cầm một cây quyền trượng màu vàng trên đầu là một viên bảo thạch hình lục giác, trước ngực hắn cũng không có ma pháp huy chương, nhưng trên người hắn lại phát ra nồng đậm Quang minh ma pháp nguyên tố thuộc tính. Liếc mắt một cái, Diệp Âm Trúc chỉ biết, vị Quang minh hệ ma pháp sư này thực lực so với Sâm Cách là Lan Địch Nhĩ còn mạnh hơn. Có thể là hội trưởng Ma pháp sư công hội của Lam Địch Á Tư đế quốc

Quả nhiên như vậy, lão ma pháp sư này vượt qua Sâm Cách và Lan Địch Nhĩ bước tới trước, đối mặt với Diệp Âm Trúc và các thí sinh, trên mặt toát ra một nụ cười ôn hòa:

- Các ngươi khỏe chứ, những người trẻ tuổi. Có thể đứng ở chỗ này, các ngươi không thể nghi ngờ đều là những thanh niên ma pháp sư xuất sắc, hôm nay quyết đấu, hy vọng các ngươi có thể xuất ra hết thực lực mạnh mẽ của mình.

Thanh âm của Khắc Lôi Na vang lên bên tai Diệp Âm Trúc:

- Vị này chính là hội trưởng ma pháp sư công hội Lãng Cách đại nhân, hắn là một vị Quang minh hệ ma đạo sư, ngươi cũng nên cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để hắn nhìn ra ngươi là Vong linh hệ ma pháp sư. Vị đại sư này từng đi Pháp Lam, ngay cả Bệ hạ cũng không thể ra lệnh cho hắn tham gia chiến tranh. Hắn là một người cực kỳ sùng bái sự hòa bình.

Nghe xong Khắc Lôi Na giới thiệu, đối với vị Lão ma pháp sư này, Diệp Âm Trúc trong lòng ít nhiều nảy sinh sự kính phục, không khuất phục quyền thế đã chứng tỏ nhân phẩm của hắn.

Lãng Cách đại ma đạo sư ánh mắt chuyển hướng nhìn người kia nói:

- Bên dưới, cho mời vị ma pháp đại ma đạo sư chính là những chủ khảo tôn kính lên đài.

Bất luận là Lãng Cách hay người bên cạnh hắn là Sâm Cách và Lan Địch Nhĩ, lúc này trên mặt đều toát ra sự sùng kính. Cúi nửa người xuống, phải biết rằng đây chính là động tác đệ tử nghênh đón sư phụ mới có thể làm ra.

Vây quanh sàn đấu không ít dân chúng đều nhận thức biết Lãng Cách trước kia chủ khảo của so tài ma pháp đều do hắn làm, bọn họ thật sự không nghĩ ra, tại Lam Địch Á Tư đế quốc, còn có người về mặt ma pháp có thể làm cho Lãng Cách tôn kính như vậy ah. Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt tò mò tập trung cùng một chỗ, nghênh đón thân ảnh của vị kia đến.

Khi người này tiến lên đài, trong một khắc tiếng kinh hô như thủy triều cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng nổi lên. Cơ hồ tất cả ánh mắt của dân chúng đều tràn ngập sự kinh ngạc. Bọn họ thật sự không cách nào tưởng tượng, khiến cho ba vị ma pháp sư công hội, cùng hội trưởng tỏ ra tôn kính lại là một người như vậy.

Bạch y trắng như tuyết, dung nhan kiều mị mang theo nụ cười động lòng người, mái tóc dài màu vàng xõa dài qua eo, chậm rãi tiến lên đài. Mặc dù mặc trường bào che dấu hoàn toàn vóc dáng của nàng, nhưng bất luận là ánh mắt của ai hạ trên người nàng, đều không hề có một tia dâm tà. Nàng như ánh mặt trời thánh khiết, nhìn thấy nàng xuất hiện, trong lòng mỗi người đều cảm thấy ấm áp, điềm tĩnh, các loại cảm giác tràn ngập tâm trí, khiến cho tâm tình trở nên thư thái.

Mã Lệ Na chậm rãi đi tới, hướng ba người Lãng Cách có chút khom người hành lễ nói:

- Người khỏe chứ, sư huynh?

Sư huynh? Dân chúng nhìn Mã Lệ Na tuổi còn rất trẻ, lại nhìn lên những nếp nhăn của Lãng Cách, như thế nào có thể tưởng tượng hai người là sư huynh muội. Nhưng những thứ làm mọi người kinh ngạc còn ở phía sau.

Bạn đang đọc Cầm Đế của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.