Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp Chưởng Tư-phúc-nhĩ-đặc (Phần 1)

Phiên bản Dịch · 2950 chữ

“Tô Lạp, cùng ta bôn ba thế này quả thật rất vất vả. Kỳ thực ngươi không nên theo ta đến Phật La, xây dựng Cầm thành cũng có thể dốc sức mà!” Diệp Âm Trúc vẻ áy náy nhìn Tô Lạp mặt đang tái nhợt.

Trên đường bí mật tới Phật La tác chiến, Diệp Âm Trúc bất giác nhớ về lần trước. Lúc đó chuyện ăn mặc của chàng đều do Tô Lạp lo liệu. Được ăn những món Tô Lạp chuẩn bị với Diệp Âm Trúc là hạnh phúc. Chàng có thể khẳng định, chiếc nhẫn chàng tặng Tô Lạp đã không còn, bởi đã biến thành vật phẩm chuẩn bị cho mình, hầu hết là thức ăn, nếu không thì làm sao hàng ngày chàng có nhiều thức ăn như vậy?

“Nói những chuyện đó ra làm gì? Chúng ta chẳng phải là huynh đệ tốt của nhau ư? Huynh luôn sát cánh với Áo-lợi-duy-lạp, lẽ nào ‘đệ’ lại không được?” Tô Lạp lườm Diệp Âm Trúc, biểu tình vẻ rất bình tĩnh. Được cận kề bên Diệp Âm Trúc hàng ngày, đối với nàng thế là hạnh phúc rồi.

Mưu lược, thực lực và thế lực của Diệp Âm Trúc, bất kể mặt nào cũng đều không ngừng tiến bộ. Nhìn vào mắt Tô Lạp mới thấy nàng đắc ý và mãn nguyện đến mức nào. Diệp Âm Trúc không xuất thân từ Pháp Lam, vậy mà có được năng lực đặc biệt như vậy, đó hoàn toàn là dựa vào sự nỗ lực của bản thân. Từ một Cầm thành nhỏ bé yếu ớt ban đầu, phát triển đến giờ đã đủ tư cách trở thành đồng minh của Mễ Lan, thậm chí là thành tố vững chắc nhất của Lam-địch-á-tư đại lục. Tất thảy những điều này đều do một tay Diệp Âm Trúc phấn đấu mà làm nên.

Nhưng thời gian không chiều lòng một ai, lòng Tô Lạp bắt đầu đau khổ bởi hình như khoảng cách giữa hai người ngày một xa, thời khắc nàng phải trở về đang đến gần.

“Phải rồi, chúng ta là hảo huynh đệ của nhau. Cám ơn đệ, Tô Lạp. Không hiểu vì sao, có đệ bên mình ta luôn có cảm giác yên tâm!” Diệp Âm Trúc vô tư nắm chặt vai Tô Lạp, mỉm cười.

Khuôn mặt đang tái của Tô Lạp bỗng ửng hồng, may chân giữ được không giẫy nẩy lên, hạ giọng: “Trúc huynh, đệ hơi mệt, có thể dựa vào vai huynh một lát được không?”

“Đương nhiên rồi!”

Hai người đến ngồi bên một gốc cây lớn. Tô Lạp ngả người dựa vào vai Diệp Âm Trúc, trên môi nở nụ cười mãn nguyện, hai tay nắm chặt gấu áo chàng như sợ Diệp Âm Trúc bỗng nhiên biến mất.

Một mùi thơm nhẹ xông vào mũi. Diệp Âm Trúc bỗng phát hiện tim của mình hình như đập nhanh hơn... Thế là thế nào, Tô Lạp là nam nhân cơ mà? Nhưng thân thể hắn làm sao lại mềm như vậy?

.........................

Đại quân Cầm thành được chia làm hai cánh, Diệp Âm Trúc đích thân chỉ huy một cánh. Thông qua truyền tin ma pháp, Đông Phong thành đã được cung cấp lương thảo. Diệp Âm Trúc nhận Kim Sắc sắc lệnh từ Ny Na công chúa, nhằm thẳng hướng thành Tư-phúc-nhĩ-đặc tiến quân.

Từ Đông Phong đến Tư-phúc-nhĩ-đặc khoảng chừng ba trăm dặm, cách quân đã đi được già nửa chặng đường.

Nghỉ ăn trưa. Nhìn về hướng Tư-phúc-nhĩ-đặc, ánh mắt Diệp Âm Trúc lóe lên ánh sáng. Chiến tranh thực sự sắp diễn ra, chàng có thể giúp Mễ Lan chặn cuộc tấn công của Phật La không? Cuộc chiến sắp tới là vô cùng quan trọng với tương lai của Cầm thành. Có thể lương thảo của đại quân Phật La đã sắp cạn, nếu trong mấy ngày tới cung cấp không kịp thì quân đội họ sẽ rơi vào tình cảnh khốn quẫn.

Tiếng thở đều đặn vang lên, Diệp Âm Trúc cúi nhìn, thân hình nhỏ nhắn của Tô Lạp như con mèo con ngoan ngoãn rúc vào lòng chàng. Tuy thời tiết đang giá lạnh nhưng nét mặt Tô Lạp chừng như thoáng một niềm vui khó tả. Hắn đã ngủ, ngủ rất say.

Diệp Âm Trúc khẽ kéo áo bào lên kín vai Tô Lạp, đoạn khẽ lùi ra để đầu hắn gối hẳn vào ngực mình, toàn thân Tô Lạp giờ dựa hết vào người chằng. Bản thân Diệp Âm Trúc cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy, hoàn toàn vô ý thức.

Hai tay Tô Lạp ôm chặt quanh người chàng. Diệp Âm Trúc sững sờ, thầm nghĩ tiểu tử này không coi ta là mỹ nhân đấy chứ, sao lại ôm riết đến nghẹt thở thế này? Nhưng không dám làm cho Tô Lạp tỉnh giấc, rốt cuộc chàng vẫn ngồi yên.

Lúc này, toàn bộ cơ thể Tô Lạp đã dính chặt vào người Diệp Âm Trúc, hai tay giang rộng không còn giữ được thăng bằng nữa.

Bỗng nhiên Diệp Âm Trúc nhận ra, nơi cơ thể Tô Lạp áp vào ngực mình sao mà mềm mại đến thế? Một cảm giác đặc biệt truyền từ đó sang, Diệp Âm Trúc khẽ sững người, lẩm bẩm: “Chẳng phải hắn đã luyện võ rồi sao? Cớ sao ngực lại mềm như vậy? Còn đàn hồi nữa chứ? Lẽ nào lại là một thứ công pháp...?”

Diệp Âm Trúc không hề biết, khi chàng thốt ra câu hỏi này thì một tay Tô Lạp đã nắm chặt thành thoi quyền.

...............................

Khi cánh quân Cầm thành đến Tư-phúc-nhĩ-đặc, trời đã chập choạng tối. Tuy để lại cho Áo-lợi-duy-lạp hầu hết chủ lực của Cầm thành nhưng sức mạnh hiện giờ Diệp Âm Trúc nắm giữ trong tay vẫn không hề yếu ớt. Hai trăm Lợi Trảo Mãnh Cầm tuy không bằng Bỉ Mông Cự thú, nhưng sức mạnh và Ma pháp đủ hỗ trợ chàng đánh trạn. Thêm nữa, bên mình Diệp Âm Trúc còn có hai Tử Sắc Cường Giả chỉ huy năm trăm Đông Long tinh binh. Những tinh nhuệ Đông Long này đều là chọn lựa kỹ càng mới tiếp nhận, thực lực mỗi người đều cao hơn một bậc so với Thanh sắc sơ cấp. Cho dù chọn khắp mười mấy vạn quân trong Đông Phong quân đoàn của Mễ Lan, e cũng không thể tuyển nổi nhiều cao thủ đến như thế.

Đoàn quân vừa đến dưới thành Tư-phúc-nhĩ-đặc, ngay lập tức bị lính tuần trên thành phát hiện.

“Những người nào kia? Đứng lại!” Nháy mắt hàng chục bó đuốc từ thành lầu ném xuống rơi như mưa trước mặt cánh quân Diệp Âm Trúc. Ánh đuốc sáng chập chờn nhưng vẫn chiếu rõ mỗi khuôn mặt bên dưới.

Đoàn quân tới từ phía địa phận Đế quốc Mễ Lan nên lính canh mới hửu hảo như vậy, nếu xuất hiện ở mặt khác của thành Tư-phúc-nhĩ-đặc thì chắc chắn đón tiếp Diệp Âm Trúc sẽ là hàng vạn mũi tên.

Thấy cánh Diệp Âm Trúc không dùng phương tiện gì khác ngoài đi bộ, lính tuần trên thành có phần nhẹ nhõm, dồn dập truy hỏi.

Diệp Âm Trúc dõng dạc: “Ta là Bá tước của Đế quốc, tên Diệp Âm Trúc, theo chỉ lệnh của Bệ hạ đến Tư-phúc-nhĩ-đặc tiếp nhận toàn quyền quản lý thành. Mời Thống soái của các người ra nhận lệnh!”

Quân lính tuần tra thảy đều sững người sửng sốt. Tuy nhiên Diệp Âm Trúc nói rõ ràng phụng mệnh Hoàng đế mà đến, không ai dám ngăn cản, ngay lập tức báo lên trên.

Không lâu sau, trên thành lầu đã đông nghịt lính tráng, từ trong đám tướng lĩnh đội thiết trụ, một đại tướng khôi ngô vạm vỡ tiến đến bên mép thành, mượn ánh sáng bên dưới nhìn xuống Diệp Âm Trúc.

“Ta là Quân đoàn trưởng Quân đoàn Phương Đông Đế quốc Mễ Lan, tên An-thiết- lạc-đế. Xin hỏi chỉ lệnh của Hoàng đế ở đâu?”

Diệp Âm Trúc cười tươi tỉnh, nói vọng lên tường thành: “Chỉ lệnh Hoàng đế ở đây. Nguyên soái An-thiết-lạc-đế, hãy nhận lệnh!” Đoạn một luồng hào quang sắc tím tỏa ra từ thân mình chàng. Trong bóng đêm dày đặc, tử sắc quang mang càng nổi bật. Giữa vầng hào quang màu tím xuất hiện một quầng sáng chói mắt, rồi một cuộn ống quyển bay lên về phía An-thiết-lạc-đế.

Nhìn thấy tử sắc quang mang, An-thiết-lạc-đế hơi giật mình, bởi y hiểu Tử sắc cường giả đại diện cho cái gì. Niềm tin vào đám người Diệp Âm Trúc tăng lên vài phần, có điều cuộc ống quyển vọt tới quá nhanh, không hiểu rõ thực hư thế nào. Thực lực của y không thể trực tiếp nghênh đón tử cấp lực lượng, nhưng trước mặt hàng trăm binh lính thuộc hạ kia thì Nguyên soái An-thiết-lạc-đế lại không thể tỏ ra yếu đuối. Trong hoàn cảnh bắt buộc ấy, y chỉ biết nghiến răng giơ tay chờ đón quầng sáng màu tím kia.

Điều khiến Nguyên soái An-thiết-lạc-đế kinh ngạc là, tử sắc quang mang vốn chuyển động nhanh như thế nhưng khi đến trước mặt y thì chậm hẳn lại. Màu tím sẫm nhạt dần đi rồi cuộn giấy rơi vào tay An-thiết-lạc-đế nhẹ nhàng như có ai đích thân đặt vào.

An-thiết-lạc-đế lặng lẽ gạt mồ hôi hột trên trán, không dám chậm trễ mở vội cuộn giấy. Mệnh lệnh trên đó rất giản đơn: “Cử Lãnh chủ Cầm thành, Bá tước Đế quốc Diệp Âm Trúc tiếp nhận quyền chỉ huy Quân đoàn Phương Đông. Tất cả mọi tướng lĩnh thuộc Quân đoàn Phương Đông chấp hành vô điều kiện mệnh lệnh từ Bá tước Diệp Âm Trúc!”

Lạc khoản là bộ dấu thống soái của đế quốc, đồng thời còn thêm một hình huy chương chữ thập đỏ của Hoàng thất Mễ Lan, không ai có thể cho là giả được.

Sở dĩ phải thể hiện thực lực tử cấp ngay đầu tiên bởi Diệp Âm Trúc hiểu rõ, đối mặt với những người lính chỉ biết chấp hành lệnh từ chỉ huy trực tiếp thì sức mạnh tự thân là hết sức quan trọng. Thực lực tử cấp của chàng chính là lễ vật, cũng như lời cảnh cáo tốt nhất.

“Mở thành nghênh đón!” An-thiết-lạc-đế cuộn tờ chỉ lệnh, ra lệnh cho binh sĩ.

Khi Nguyên soái An-thiết-lạc-đế đích thân ra cửa thành nghênh tiếp, nhìn vào người đi trước chỉ thấy đó là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, bất giác sững người.

“Các hạ là... Bá tước Diệp Âm Trúc?” An-thiết-lạc-đế cau mày hỏi.

Quân đoàn Phương Đông ở về phía cực đông Mễ Lan nên tin tức về Cầm thành hầu như không tới. Tuy tên tuổi Diệp Âm Trúc đã vang dội khắp đế quốc nhưng tại Tư-phúc-nhĩ-đặc lại chưa có ai nghe thấy. Bởi vậy khi thấy một thanh niên trẻ măng đến tiếp nhận cương vị Nguyên soái thống lĩnh của mình, An-thiết-lạc-đế không thể không nghi hoặc.

Diệp Âm Trúc tiến lên mấy bước, giơ cao tay phải. Trong ánh sáng hàng trăm ngọn đuốc, một hồng sắc quang mang từ tay chàng toả ra chói chang, chính là tấm huy chương chữ thập của Đế quốc Mễ Lan mà Đại đế Tây-nhĩ-duy-áo ban tặng. Tại Đế quốc Mễ Lan, tấm huy chương này đại biểu cho bốn chữ “Thân thiết bên trẫm”.

Dường như cùng một lúc, An-thiết-lạc-đế cùng thuộc hạ tướng lĩnh quỳ cả xuống đất, cung kính bái lạy tấm huy chương trên tay Diệp Âm Trúc.

Nhờ cuộc chỉ lệnh và tấm huy chương của chữ thập, cuộc bàn giao cương vị nguyên soái diễn ra nhanh gọn hơn Diệp Âm Trúc nghĩ . An-thiết-lạc-đế không còn lý do gì nghi ngờ chàng nữa, thực hiện ngay nghi thức bàn giao quyền lực.

Cánh quân Diệp Âm Trúc nối đuôi nhau trật tự đi vào thành. Lễ bàn giao tiến hành ở đại sảnh nghị sự.

Diệp Âm Trúc đã trở thành thống soái, Tô Lạp khoác áo giáp nhẹ lặng lẽ đứng bên chàng. Đoàn quân của Diệp Âm Trúc có bảy trăm người, hiện có bốn thủ lĩnh là Tử, Minh, Lan Thanh, Mai Như Kiếm có mặt trong đại sảnh. Tộc trưởng Mãnh Cầm Đức Lỗ Y vắng mặt, với họ mà nói, chỉ cần nghe theo lệnh Diệp Âm Trúc là đủ.

“Nguyên soái An-thiết-lạc-đế, hãy báo cáo tình hình hiện nay của chúng ta!” Diệp Âm Trúc bình thản nói.

Không chỉ An-thiết-lạc-đế, các tướng lĩnh trong Quân đoàn Phương Đông khi nhìn thấy chàng trai quá trẻ này ai cũng đều ngạc nhiên. Kể cả những tiểu tướng trong sảnh, không có ai trẻ như Diệp Âm Trúc. Nhưng khi tận mắt nhìn chàng ngồi tại chủ vị trên đại sảnh, từ người toát lên sự cao quý thì chẳng ai dám tỏ vẻ coi thường nữa. Nhất là vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Âm Trúc, dần dần khiến họ trở nên khép nép phục tùng.

An-thiết-lạc-đế bắt đầu: “Giờ đây ngài là nguyên soái, Quân đoàn Phương Đông tôi đã chuyển giao cho ngài. Hai hôm trước đại quân Phật La bỗng dưng rút lui, ra ngoài hơn trăm dặm thì hạ trại, nguyên do vì sao chúng tôi chưa biết. Hai hôm rồi vô cùng yên tĩnh, thậm chí đến cả thám tử của họ cũng không thấy nữa. Trước khi việc này xẩy ra thì quân ta và đại quân Phật La đã giao chiến nhiều trận. Tuy chúng ta có ba thành, Tư-phúc-nhĩ-đặc và hai thành nữa hợp thành thế chân kiềng phòng ngự, nhưng quân địch tấn công quá quyết liệt. Quân ta tử thương nhiều, tướng sĩ chết trận lên đến trên bốn vạn ba ngàn người, sức chiến đấu mất đi hai phần.”

Diệp Âm Trúc chầm chậm gật đầu. Những thông tin An-thiết-lạc-đế báo cáo gần giống như tình hình chàng nắm được từ trước.

“Được! Bây giờ ta lệnh cho tất cả quân canh hai thành kia cùng lương thảo và dân chúng nhanh chóng rút ra, kéo hết về Tư-phúc-nhĩ-đặc. Nguyên soái An- thiết-lạc-đế, việc này giao cho ngài đích thân giải quyết, thời hạn chỉ được đúng hai ngày!”

“Cái gì?” An-thiết-lạc-đế trầm giọng xuống, những tướng lĩnh phía sau y cũng hết sức kinh ngạc.

“Diệp Nguyên soái, ngài có thể nói rõ lý do vì sao không? Chỉ có ba thành kết thành thế chân kiềng mới hy vọng chặn được quân địch. Bỏ hai thành kéo hết về đây có nghĩa là bỏ đi mạng lưới liên hoàn hỗ trợ lãn nhau, nếu quân Phật La dốc sức bao vây, thế thì con ruồi cũng khó lòng bay lọt”.

Diệp Âm Trúc nghiêm nghị: “Trước khi đưa ra mệnh lệnh ta đã nghĩ rất kỹ! Không chỉ tất thảy vật tư hai thành đó đều phải nhanh chóng đem tới Tư-phúc-nhĩ-đặc, ngay cả nhân mã vận tải cung cấp lương thảo bên ngoài thành đó cũng đều lệnh dồn hết về đây!”

Các tướng lĩnh lại được một phen rối trí, trong khoảnh khắc những tiếng bàn tán ầm ĩ vang lên. Tuy không dám phản đối ra mặt nhưng kể cả An-thiết-lạc-đế cũng đều đứng lại không đi.

“Các người định chống lệnh?” Diệp Âm Trúc chau mày, đứng lên.

An-thiết-lạc-đế khom người cung kính: “Chúng ta không dám chống lệnh, chỉ mong Nguyên soái giải thích rõ nguyên nhân. Bởi, đây là chuyện liên quan đến sống chết của hàng chục vạn quân lính và trăm họ!”

Mắt Diệp Âm Trúc long lên: “Đem tất cả lực lượng dồn hết về Tư-phúc-nhĩ-đặc là để quân địch không dám đánh vào. Tuy chưa dám chắc nhưng ta tính có tới năm phần là trong vòng năm ngày tới, người Phật La sẽ tổng công kích. Nếu phân tán ra phòng ngự thì đối phương sẽ có cơ hội đánh tỉa, chi bằng dồn hết cả lại đây cầm cự. Chỉ cần chúng ta giữ vững được mười ngày, bọn Phật La nhất định phải rút.”

Thấy vẻ không tin của An-thiết-lạc-đế, Diệp Âm Trúc mỉm cười: “Các vị tướng lĩnh, Nguyên soái An-thiết-lạc-đế, không hiểu mấy ngày trước các vị có thấy một đám khói lửa lớn bốc lên ở phía đông không?”

An-thiết-lạc-đế hơi giật mình: “Khói lửa? Mấy hôm trước đúng là phía đông như có xuất hiện khói lửa…”

Thân là Nguyên soái một đế quốc, tuy địa vị không bằng Mã-nhĩ-đế-ni hay Tây- đa-phu, nhưng có thể thống soái cả Quân đoàn phương đông, hiển nhiên An-thiết- lạc-đế không phải hạng giá áo túi cơm. Từ trong lời nói của Diệp Âm Trúc, lúc này y đã hiểu ra một chút, kinh ngạc: “Lẽ nào là lương thảo của Phật La?”

Tô Lạp sau lưng Diệp Âm Trúc lên tiếng: “Ba hôm trước chúng ta tấn công kho hậu cần của đại quân Phật La tại biên giới, ít nhất đã hủy đi lương thảo và vật dụng khí giới cho năm mươi vạn đại quân dùng trong nửa tháng. Một mồi lửa đó đã khiến đại quân Phật La rút lui cả trăm dặm.”

Lời Tô Lạp vừa dứt, mọi tướng lĩnh đều bàn tán xôn xao. Với Quân đoàn Phương Đông mà nói, lúc này không còn tin nào tuyệt vời hơn, bất giác tiếng hoan hô vang lên như sấm rền.

Bạn đang đọc Cầm Đế của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 177

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.