Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự báo thù của Hương Loan (p2)

Phiên bản Dịch · 2125 chữ

Làn hơi nước mờ ảo càng tôn lên vẻ ngọc ngà, thấp thoáng một dáng vóc yểu điệu. Cặp chân dài nuột nà đồng điệu với suối tóc mây đổ dài trên làn da thịt trắng muốt, bộ ngực ngạo nhân ẩn hiện mê người. Tất cả đều toát lên vẻ quyến rũ dụ hoặc thâu hồn đoạt phách.

Diệp Âm Trúc máu mũi dồn lên, mắt đứng tròng. Trời, đây mà là thân thể Tô Lạp sao? Tựa hồ không có giống với hắn thường ngày?

- Kẻ nào đó?

Giọng Tô Lạp băng lãnh vang lên nhưng thủy chung chưa xoay người lại, kéo vội một chiếc khăn rộng bên cạnh, quây chặt lấy thân thể.

- Chỉ là bên ngoài quá nóng, ta ta muốn dầm mình một chút. Tô Lạp, ngươi… ngươi…

Tô Lạp hếch mặt lên, thân thể vẫn còn đẫm nước trong chiếc khăn rộng, giọng có chút trẻ con đùa cợt:

- Ngươi nhìn đủ chưa? Có muốn cùng ta tẩy uế không nào?

- A!… Ta chỉ cần rửa mặt là được!

Diệp Âm Trúc cố nén luồng nhiệt khí bất thường đang trào lên mãnh liệt trong lòng, vừa nói vừa phóng nhanh khỏi phòng, tim hắn loạn nhịp, oang oang liên hồi như muốn phá tung lồng ngực.

Ba! Diệp Âm Trúc vỗ mạnh vào trán, nhăn nhó! Ta làm sao vậy? Từ khi nào lại sinh ra cảm giác thích nam nhân đây? Tô Lạp đích thị là nam nhân! Vừa rồi ngó thân thể hắn sao ta tựa hồ cảm giác xúc động mãnh liệt hơn hồi thấy thân thể Hải Dương, thậm chí bản năng nam nhân của ta còn bột phát muốn nhanh hơn nữa a!

Tấm lưng trần ẩn hiện thấp thoáng của Tô Lạp cứ liên hồi ám ảnh tâm trí Diệp Âm Trúc, không có buông tha hắn. Diệp Âm Trúc vã nước lên mặt và đầu óc tưởng như vẫn mông lung mộng mị vì hình ảnh kia, vô ý thức cầm một chiếc khăn mềm mại lên, áp vào mặt. Tức thì hắn cảm nhận một luồng hương khí thanh tân dịu dàng, phảng phất phảng phất, linh hồn hắn cũng phảng phất phảng phất mơ hồ theo...

Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Âm Trúc vẫn cứ ngây ngốc cầm chiếc khăn đầy hương quyến rũ đó, mãi mới nhận biết Tô Lạp đã đẩy cửa phòng bước ra từ khi nào. Tóc vẫn còn ướt, khuôn mặt vẫn hiện ánh hồng, không rõ có phải vẫn còn tức giận hắn không? Nhưng Âm Trúc cảm giác có chút không đúng, lại hồi tưởng lại hình bóng vừa qua:

- Tô Lạp, ngươi...

Tô Lạp trừng mắt liếc hắn:

- Âm Trúc, ta thật không có nghĩ ngươi có tật thích xem người khác tắm à!

- Không có, không có! Ta chỉ muốn dùng khăn lau mặt nên mới tiến vào... Tô Lạp, ngươi không có giận ta chứ?

Tô Lạp bước tới bên Diệp Âm Trúc, mùi hương thanh nhã quyến rũ tức thời nồng đậm hơn hẳn chiếc khăn hắn đang cầm trên tay, lại tựa như phả tràn khuôn mặt hắn.

- Tức giận? Ta có gì để phải tức giận đây?

Tô Lạp lúc này nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Âm Trúc, lại chuyển xuống chiếc khăn hắn đang cầm trên tay, tinh nghịch ranh mãnh hỏi tiếp:

- Thế nào? Lần tới có muốn tắm cùng ta không?

- Ách... cũng tốt! Ái ui...

Diệp Âm Trúc vừa rồi trả lời gần như vô thức, tự hắn cũng không rõ tại sao, có điều Tô Lạp tức thì dụng lực cốc một phát lên đầu Diệp Âm Trúc.

- Cũng tốt cái đầu ngươi! Ta còn phát giác ngươi nhìn trộm ta tắm, ta sẽ cho ngươi biết ta tức giận thế nào!

Tô Lạp hừ lên giận dữ, co chân tặng ngay Diệp Âm Trúc một cước, đoạn rời xa hắn.

- Tô Lạp, ngươi đừng có vậy! Ta lần tới, a a, ta không có vậy nữa!

Diệp Âm Trúc lập tức phát thoại, giang tay cản Tô Lạp hiện đang như vẻ sắp rời đi.

- Đi tắm đi, người người toàn mùi hôi!

Tô Lạp không lộ ra điều gì, trả lời.

- Ơ, ta đi, ta đi ngay bây giờ!

Diệp Âm Trúc nét mặt xấu hổ, chạy vội vào nhà tắm. Dõi theo bóng Diệp Âm Trúc khuất hẳn, Tô Lạp toàn thân mềm nhũn, lảo đão ngã xuống, dung diện đỏ rực như mây chiều:

- Diệp Âm Trúc ngươi ngốc nghếch... ngươi... đại ngốc nghếch! Cái gì ngươi cũng thấy mà cái gì ngươi cũng không có nhìn ra... Ngươi! Ta thật muốn...

Hắn đích thật muốn hăm he ta quả muốn thiến ngươi! Nhưng lời vừa chuẩn bị phát ra liền minh bạch bản thân không hề muốn làm vậy với Diệp Âm Trúc!!! Tô Lạp lặng lẽ cúi đầu cảm nhận tâm trạng đang xúc động mãnh liệt của chính hắn. Chợt ánh mắt hắn chạm vào phần y phục quây chặt phần thân trước của mình, tợ hồ như có tiếng nổ vang vọng trong đầu, ánh hồng rực rỡ như mây chiều trên khuôn mặt lui dần, tái nhợt đi, ánh mắt hiện lên những tia đau khổ, nhếch miệng cười:

- Không biết cũng tốt! Biết hay không biết, cái nào lại càng làm ngày sau đau khổ hơn đây? Âm Trúc...! Âm Trúc nhà ngươi sao ám ảnh trái tim ta? Mà ta cái gì... hết thảy cái gì ta cũng không thể buông bỏ được. Âm Trúc, xin lỗi ngươi! Có lẽ kiếp này chúng ta không có duyên với nhau rồi!

- Cái gì mà không có duyên? Tô Lạp, ngươi giúp ta giặt mấy bộ y phục này nhé, cám ơn!

Diệp Âm Trúc từ phòng trong đột nhiên ló ra, dọa Tô Lạp muốn nhảy dựng lên khiến hắn vội vàng thu liễm tâm sự, ứng thanh đáp lời Âm Trúc. Cũng may cho Tô Lạp, Diệp Âm Trúc giờ tâm trạng cũng còn rối bời nên không phát giác vẻ mặt biến đổi bất thường của hắn.

Tắm xong, Diệp Âm Trúc không dám lưu lại, nhanh chân đến thỉnh an sư phụ Phất Cách Sâm của hắn. Dù không kích động như Ny Na chủ nhiệm, ông cũng cao hứng hỏi han cùng chỉ bảo tận tình hắn thêm về Tinh thần ma pháp một đoạn thời gian rồi tha cho hắn về ký túc xá. Hiện Tô Lạp dung diện trầm mặc, còn Âm Trúc đinh ninh Tô Lạp vẫn còn giận dữ nên không dám hỏi tới, thành ra không khí trong phòng có chút gượng gạo không thoải mái.

Màn đêm vừa buông

- Âm Trúc, có chuyện không ổn!

Một thanh âm đột ngột truyền đến khi Diệp Âm Trúc sau bữa tối chuẩn bị tu luyện. Mã Lương vọt nhanh vào phòng.

- Mã Lương ngươi làm sao vậy? Ngươi vội vã như vậy là có chuyện gì?

Diệp Âm Trúc nghi hoặc nhìn Mã Lương, người nổi tiếng trầm ổn mà hiện tại tâm tình đầy vẻ bất ổn, nhất quyết phải có đại sự nghiêm trọng.

- Âm Trúc, đại sự không tốt!

Mã Lương vừa thở hổn hển vừa nói.

- Rốt cục là có chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng xem sao!

Mã Lương cười khổ đáp:

- Hương Loan, Mễ Lan đệ nhất mỹ nữ, hôm nay tuyên bố đã có bạn trai! Lại còn nhấn mạnh là quan hệ phi thường thân mật à!

- A! Hương Loan học tỷ có bạn trai?

Diệp Âm Trúc trước cả kinh thốt lên, sau nghe trong lòng sinh chút mất mát, âm thanh đượm vẻ cảm thán:

- Hương Loan nàng có bạn trai chẳng lẽ là không đúng với nội qui sao?

Mã Lương gật đầu xác nhận:

- Đúng rồi, trái với nội qui học viện!

Diệp Âm Trúc kinh ngạc kêu lên:

- Thật không hay. Hương Loan chẳng phải là người trong mộng của gần hết các nam sinh học viện sao? Sao nàng lại tuyên bố như vậy? Tự mình muốn tìm phiền toái sao?

Sao phải nhất định tuyên bố có bạn trai?

Mã Lương có chút bi ai, rồi nhìn Diệp Âm Trúc, vỗ vỗ vai hắn:

- Lão Đại, ngươi thế là tốt rồi. Ngươi hiểu đến thế ta cũng an tâm! Thôi, ta đi đây!

- Ngươi nói cái gì?

Diệp Âm Trúc có chút kích động:

- Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Hồng Loan học tỷ có bạn trai thì sao, liên can gì đến ta? Ta không có tự mình đi kiếm phiền toái đâu!

Mã Lương kì quái nhìn Diệp Âm Trúc:

- Hà, ta phát hiện ngươi có lúc rất thông minh, có lúc lại thật sự ngây thơ khờ khạo quá đi! Ngươi chẳng lẽ không có nghe ra nam nhân đích thị xui xẻo kia chính là Cầm đế, là ngươi sao?

- Ngươi nói cái gì ?

Trong nháy mắt, thanh âm Diệp Âm Trúc cao hẳn lên, trợn mắt nhìn Mã Lương, há hốc mồm nhưng tựu chung không phát ra được thêm một câu nào.

Cực bắc hoang nguyên

Sự khẩn trương tựa hồ phảng phất ngưng đọng trong không gian, quanh ba gã thú nhân sừng sững trên một quả đồi nhỏ. Gã đứng giữa thân cao chừng hơn ba thước, hoàng mao phủ trùm toàn thân, uy mãnh và lạnh lùng. Ánh chết chóc trong cặp băng nhãn khốc liệt đến mức đủ sức mọi sinh thể trước hắn đều phải dấy lên cơn khiếp hãi. Hơn nữa, một đoản binh chiến chùy đang chớp lóe rợn người trên tả thủ hắn. Phía bên trái là một Lam sắc mao thú nhân, cũng lừng lững cao lớn không kém. Dù không có khí thế cường liệt như gã hoàng mao thú nhân nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ điên cuồng bạo phát, trán hiện rõ văn tự minh định thân phận của hắn. Gã cuối cùng đứng bên phải thân thể lừng lững trên bảy thước, vượt trội là một kim mao thú nhân. Gã này cao lớn đến mức có thể sánh ngang với Hoàng Kim Bỉ Mông. Những sợi lông mao kim sắc cứng như cương châm khiến gã càng thêm phần đáng sợ. Chỉ có điều đôi mắt màu vàng của kim mao thú nhân này lại trầm lãnh hơn hẳn hai gã còn lại, tựa như đang tính toán điều gì.

Vốn dĩ tam đại thú nhân cao lớn này đang đứng ngay trung tâm của một đại quân thú nhân số lượng vô kể, gồm tới mười bốn chủng loại như: sư nhân, hổ nhân, hùng nhân, báo nhân, lang nhân, viên nhân... Điều kì quái là đại quân thú nhân khủng khiếp thế mà tịch không thấy bóng vương bài thú nhân tộc thiện chiến cự thú Hoàng Kim Bỉ Mông.

- Một ải nhân cũng không có?

Kim sắc thú nhân đứng giữa gầm lên khiến tên lang nhân chiến sỹ đang bẩm báo khiếp hãi không kềm được cơn kinh sợ ngã quị xuống:

- Bẩm Cổ Đế đại nhân, chúng ta đã sục sạo khắp mọi ngóc ngách nơi này. Không thấy một tung tích nào của ải nhân, chỉ thấy một chút vết tích lưu lại, nhưng đến một khối kim chúc cũng không có.

Lang nhân run rẩy tòan thân, nhưng hắn trong lòng rất rõ đó là cách tốt nhất, nếu không hồi báo rõ ràng e rằng còn thê thảm hơn.

Tam đại thú nhân sừng sững kia chính là Cực Bắc hoang nguyên tam đại thống trị cường giả tam đại thủ lĩnh thú nhân: Kim sắc thú nhân đứng chính giữa là Lôi Thần bộ lạc thủ lĩnh sư vương Cổ Đế, bên trái là Chiến Thần bộ lạc thủ lĩnh hổ vương Kiền Khoa Nhĩ, còn lại bên phải là hùng vương Á Đa Ni.

- Mông Thác!

Hùng vương Á Đa Ni xoay người lại kêu lên.

- Tù trưởng đại nhân!

Mông Thác hô lên một tiếng, từng bước từng bước một tiến lên trước mặt Á Đa Ni. Quả không hổ là thuộc hạ đắc lực của Hùng vương, thân là bộ lạc đệ nhất thống lĩnh đại quân, ngay trước uy áp bạo liệt của tam đại thống trị thủ lĩnh mà vẫn giữ được vẻ ổn định bên ngoài.

- Ngươi dám chắc chính là nơi này?

Á Đa Ni cất tiếng hỏi.

Bạn đang đọc Cầm Đế của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 249

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.