Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng Tối

Tiểu thuyết gốc · 1202 chữ

Tử thần-Truyện ngắn không có ý nghĩa.

Ngay tại mặt trận một người lính trẻ tuổi đang nhìn vào bức ảnh của người anh yêu, bức ảnh nhàu nát dính đầy bụi bẩn lẫn cả máu cũng như khuôn mặt anh lúc này. Nhiều ngày rồi chiến tranh liên miên không dứt, quân đồng minh bị hủy diệt hoàn toàn đây là tuyến phòng thủ cuối cùng của quốc gia khiến cho binh sĩ phải chiến đầu liên tục. Anh không rõ lần cuối mình được nghỉ ngơi là lúc nào, anh nhớ mùi cây cối xanh tươi mơn mởn giờ thì mùi máu mùi tro mùi thuốc súng đã thay thế tất cả.

Từng giọt nước mắt nóng hổi cháy bỏng cả da chảy xuống lăn dài trên má, dù là một người đàn ông anh vẫn khóc. Nỗi sợ hãi bao trùm anh khi nhìn vào bức ảnh người yêu dấu, không biết bao giờ mới gặp lại được có lẽ chết trên chiến trường cũng nên, anh nghĩ.

Nhưng quân địch không có lòng cảm thông, chưa chờ anh khóc xong tiếng chuông cảnh báo vang lên lính Đức đã đến với những chiếc xe tăng khủng khiếp của chúng.

Dồn hết can đảm anh cắn răn dúi bức ảnh ngay vào túi rồi chạy ra, súng đã nạp đầy đạn chuẩn bị sẵn để ngắm vào quân địch. Lính Đức ùn ùn kéo đến tiếng máy bay thả bom đùng đùng muốn xé nát tất thảy, khung cảnh hỗn loạn như địa ngục cõi trần.

Đôi mắt người lính lúc này mở to tròn như mất hồn, tất thảy mọi thứ xung quanh đều biến mất chỉ có kẻ địch đứng ở phía trước. Cho dù là địa ngục cõi trần cũng không cản nổi anh bước tiếp tiến lên không do dự, cò súng vang lên từng viên đạn nhắm chuẩn xác vào đầu quân địch, máu với não văng tung tóe khắp nơi tô điểm thêm cho bức tranh địa ngục. Lúc này anh là kẻ máu lạnh, toàn bộ cảm xúc anh đều giấu trong lòng, không giám nghĩ đến thất bại.

Vậy mà số phận lại đùa giỡn anh, không biết từ đâu ra lại có quả bom được thả xuống ngay tại nơi người lính khốn khổ đang đứng, nó quét sạch tất thảy biến anh thành một đống máu thịt cháy khét không ra hình thù nào.

Người lính bật dậy thở hổn hển cho tới khi anh nhận ra rằng mình không thực sự thở, khung cảnh chiến trường lúc nãy đã biến mất giờ đây trước mắt là dải ngân hà, ngân hà to lớn vô tận cho dù có mô tả cũng không đủ để con người hình dung được, nhưng anh đang đứng trước đó thực sự đứng đó nó quá khó tin.

Sốc trước khung cảnh đó anh nghẹn lại, nói không nên lời anh rõ ràng là đã chết nếu vậy đây chẳng phải là thiên đường ư, anh nghĩ.

- Quái lạ rõ ràng nếu đây là thiên đường vậy mọi người đi đâu hết rồi, chẳng lẽ chỉ có mình mình lên được đây, không đúng mình còn chưa tốt tới mức đó.

Dẫu có quát to thì vẫn không có bất cứ âm thanh nào phát ra, anh đã chết cơ thể cũng tan nát đên đây cũng là chuyện bình thường. Bây giờ anh cũng chỉ là một linh hồn trôi nổi chẳng làm nổi gì, ngồi đợi gần cả ngày trời thì một âm thanh vang lên, âm thanh không giống bình thường nó không thể nghe thấy vậy mà lại rất rõ, ràng rõ hơn bất cứ âm thanh nào từng được nghe qua.

Âm thanh u buồn chất chứa đầy tuyệt vọng, già nua đến lạ thường như thể đó là âm thanh cổ xưa nhất từng tồn tại đã chứng kiến cả sự hình thành của vũ trụ.

Từ không gian bóng tối bắt đầu tràng ra nhiều đến mức che đi cả ngân hà, bóng tối đen kịt nhưng vẫn nhìn thấy được từ từ ngưng tụ lại thành hình ảnh một con người, hình người không rõ ràng chỉ là màu đen kịt không có chút ánh sáng.

Bóng tôi đứng đó không nói gì cả, nó chờ anh đặt ra câu hỏi nên lẳng lặng đứng đợi. Linh hồn người lính rung rẩy trước vĩ đại như vậy, anh không biết nên hỏi gì mất vài phúc anh mới mở miệng hỏi.

- Người là ai, thánh thần hay ác quỷ tại sao lại diện kiến trước một kẻ phàm tục như tôi?

Bóng tối trả lời, giọng nói vẫn đầy thống khổ.

- Là cái chết là nguyên tắc của vũ trụ không thể cắt ra không thể tách rời, không phải thần thánh không phải ác quỷ chỉ là một quy luật tự nhiên. Diện kiến ở trước là điều tất yếu, không cần lo lắng đều là chuyện bình thường.

Trong phút chốc vũ trụ hoàng toàn im lặng, để cho lời nói của bóng tối vang vọng.

- Tại sao tôi lại ở đây, tôi có thể trở lại với vợ mình được không?

Người lính mất kiên nhẫn hỏi tiếp bỏ qua nỗi sợ hãi.

- Không thể đã chết thì phải chết, đi thôi đến cõi vĩnh hằng.

Bóng tối không quan tâm lắm tiếp tục trả lời dường như mỗi khi trả lời vũ trụ lại tối thêm một chút, người lính không dừng lại anh đã được tiếp thêm can đảm dù sao anh tin vào một phép màu.

Đi theo bóng tối vượt qua cả tốc độ của ánh sáng, trên con đường những cảnh tượng vĩ đại hiện lên đẹp đẽ không thứ gì sánh nổi nhưng mỗi bước đi của bóng tối lại nuốt sạch tất cả, chỉ để lại khoảng không lạnh lẽo.

Đến nơi thì đó là một cánh cửa, cánh cửa gỗ màu xanh rõ ràng không khác gì của bình thường. Khi cánh cửa mở ra đó chính là cảnh tượng to lớn nhất thế gian này, sự sống tràn ngập trong đó liên tục sinh ra rồi lại hủy diệt, từ góc nhìn của anh có thể thấy vô tận con người giống như mình. Bóng tối chỉ đứng ngoài cửa không thể bước vào, chỉ có anh bước vào trong cõi vĩnh hằng. Anh chợt nhận ra tất cả lo lắng của mình là vô nghĩa, anh chẳng là gì trước sự vô hạn nhanh chóng quên đi tất cả anh trở lại là đứa trẻ ngủ thiếp đi, trong giấc mơ có vô hạn thế giới vô hạn lựa chọn, mọi thứ đều xảy ra anh trở thành một phần của vũ trụ, thật ra phải nói anh luôn như vậy chỉ là anh chưa từng nhận ra, trong mọi kết quả cuối cùng vẫn kết thúc với việc anh ngồi bên cạnh người mình yêu thương.

Bóng tối vẫn đứng đó bên ngoài, bóng tối không có ý nghĩa, không thể bước chân vào trong chỉ có thể đứng đó lặng yên rồi tan biến đợi chờ một vị khách khác.

Bạn đang đọc Cái Chết sáng tác bởi ĐồTể

Truyện Cái Chết tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐồTể
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.