Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những chấm đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 1927 chữ

Biên Hòa, ngày 23 | tháng 8 | năm 2087.

Ouch!... Đau thế không biết. Khốn nạn con muỗi… Mấy giờ rồi nhỉ…, tối thế không biết. Có phải là nơi đó, là vật chất tối mà Gutenberg nói là có thật, chắc tôi chìm trong mớ bầy hầy đó. Hay là, đôi chân tôi đang chìm trong dần trong Hố đen nào đó. Ôi mẹ ơi, cứ tượng tượng xa xôi, thật ra tôi đạp phải cứt chó, hay người ta còn gọi là “mìn”.

Xui tận mạng. Thoát ra từ một trong những cái ngỏ ngách tối tăm của Biên Hòa này, tôi lần theo ánh sáng nhỏ nhoi ở đầu kia con đường. Giật mình tỉnh giấc, không phải bởi vì ánh trăng sáng rực đêm nay mà vì con muỗi vừa chết trong bàn tay tôi. Đêm nay Trăng rằm sáng chứ, đến nỗi tôi thấy rất rõ khuôn mặt yêu kiều của bà chị hoa khôi con ông chú râu xồm bên kia con đường. Xinh thật, Hằng nga giáng trần? Cớ sao lại có ông bố lại xấu ma chê quỷ hờn vậy.

Nghe nói Trăng là bạn của nhà thơ và nếu như có chút rựơu ngon nữa thì văn chương là nằm trong bàn tay ta. Nhưng, không có rượu, ta nuốt nước bọt thay thế thôi, đành vây:

“Đêm trăng sáng lạn một vùng trời,

Nảy ra bao điều tươi roi rói:

Nào là nhà cao và cửa rộng,

Nào là gái xinh chạy quanh nhà,

Nào là bia rượu chất đầy tủ,

Nào là tiền bạc chất đầy kho,

Lương thực nhiều át lẫn cái lo.

Ai ngờ. Giật mình ra mới biết:

Hóa ra chỉ là ảo tưởng mộng.”

Bỏ qua chuyện đó đi, tôi còn cái lo lớn hơn. Bụng tôi đang gào thét kêu xin tôi cho nó miếng ăn, nó rỗng tuếch. Con đường tôi đang đi cũng như mọi hôm, cẳng chân tôi cũng vậy vẫn bước đi từng bước, nhưng, sao lại nặng trĩu đến vậy. Do cái bụng đói meo? Do ế quá lâu ư?... Tôi không biết. Trong ánh đèn đường mờ mập của cái phường Trảng Dài này, tôi ngất xỉu đi lúc nào không hay. Trong cơn mơ màng giữa thực tại và ảo ảnh, tôi đói khát đến mức như con Zombie. Nhưng, không thể nào gượng dậy nổi…

Biên Hòa, ngày 26 | tháng 8 | năm 2087

Tại sao con người lại xuất hiện trên quả đất xanh này? Tại sao không phải là một loài khác (ngoài con người) nên kiểm soát thế giới này, như loài chó chẳng hạn…? Nếu thực sự sinh vật hiện nay (trên Trái Đất) bắt nguồn từ những sinh vật có kích thước hiển vi (vi khuẩn) và chúng tiến hóa dần thành những loài cao hơn thì hẳn phải có rất nhiều loài hoàn toàn có thể kiểm soát thế giới ngoài con người. Đó là những câu hỏi đều xoáy quanh chủ đề nguồn gốc loài người. Thực sự đó là những kế hoạch của Chúa, mà kế hoạch của Chúa thì thật bí ẩn. Dù sao, chúng ta phải cảm ơn Mẹ thiên nhiên vì đã là con người – loài thống trị.

Trên hết, nếu như thực sự con người muốn thể hiện lòng biết ơn với tạo hóa vì đã sinh mình ra thì họ phải tiếp tục duy trì tốt sự sống trên mặt đất này. Tôi từng được dạy rằng trước khi có mấy cái công việc gọi là đầu bếp hay nội trợ thì con người đã ăn uống một cách sơ sài, họ chỉ cần có cái lắp đầy dạ dày và thế là xong. Cũng như vậy, việc chúng ta muốn duy trì sự sống tốt nhất phải bắt đầu với việc làm sao để có thể sinh tồn trước đã rồi mới đến cụm chữ “tốt nhất”. Không ai ngày nay dám nói trước đám đông rằng, con người sẽ sống mãi mãi. Nhưng chắc chắn có người dám nói: “Dù có là tận diệt thì con người sẽ luôn vùng vẫy rồi tìm ra ánh sáng, điều đó luôn là điều làm con người đặc biệt.” Dẫu biết thế nào, chúng ta cũng phải làm việc. Vậy lại hỏi, liệu có bao nhiêu thứ có thể diệt chủng toàn bộ nhân loại và chúng là những thứ gì???

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Quay lại câu chuyện của một cá thể thuộc giống loài Homo Sapiens (Con người) trênhành tinh xanh xao nằm ở rìa dải Dòng sông Sữa (Milky Way), tôi. Xin nhắc lại, đây là năm 2087 và khoảnh khắc chỉ còn đếm bằng những tiếng đồng hồ. Vì sao ư? Rồi bạn sẽ biết thôi…

Nếu có lúc nào thoải mái hơn cả trong cuộc đời tôi thì chắc là ngay bây giờ. Lưng tôi, à không, cả cơ thể tôi, mới được cảm nhận được cái giường sau hơn chục năm. Tôi nhận ra mình đang nằm trên một chiếc nệm trong một căn phòng của một nơi nào đó xa lạ. Những tia sáng mặt trời rọi thẳng vào đôi mắt mập mờ của tôi như những giọt nước biển rát. Cảm giác mơ màng vẫn còn loay hoay trong đầu tôi lại thêm ánh sáng chói chan ấy làm tôi không biết bây giờ là sớm hay chiều. Có điều, tôi biết rằng mình vẫn còn sống.

Không như bạn nghĩ, đây là năm 2087 nhưng Việt Nam tôi đang sống không có xe bay đâu, không có máy dịch chuyển, không có robot kiểm soát thế giới gì cả… không mảy may. Nhân tiện, tôi đang đứng trong lãnh thổ của Trung Quốc, không phải là ở Hà Giang, cũng không phải là Cao Bằng… mà là ở Biên Hòa. Phải đấy, toàn bộ Đông Dương bao gồm Việt Nam đang ở trong sự kiểm soát của quân đội Trung Quốc. Điều đó không phải làm tôi quá sợ mà cái đáng sợ hơn là tôi đang chết dần vì cơn đói. Ai đã mang tôi vào căn phòng lạ lùng này? Hy vọng người đó sẽ mang chút gì đó cho cơn đói này dịu đi…

Một giờ…

Lại hai giờ…

Năm giờ…

Những ý thức cuối cùng của tôi buộc tôi phải gượng bước ra khỏi căn phòng này mà kiếm lấy một miếng no… Nhà bếp? Tôi lao ầm vào chiếc tủ có vẻ giống tủ lạnh, phải, là vài thanh Snickers. Thậm chí tôi không nhớ là mấy thanh chocolate đó đã trôi xuống cổ họng tôi như thế nào? Tôi ngấu nghiến hết tất cả chỗ đó. Nếu như cái vỏ mà ăn được tôi đã tống cả nó xuống bụng mình rồi. Nước, cả nước nữa, tôi đã uống bao nhiêu chai Lavie mà không nhớ.

Rầm!... Rầm!... – căn nhà như rung chuyển. Tôi đã sặc nước ra như mưa và… một cú gõ trời giáng vào đầu tôi (giờ tôi đã biết cảm giác của việc làm một cái đinh) và mọi thứ tối sầm lại… tôi mất hết ý thức… Cho tới khi đôi mắt được mở ra, tôi nhận ra xung quanh vẫn tối như "tắt đèn".

Biên Hòa, ngày 27 | tháng 8 | năm 2087

-Tìm thêm vài bọn nữa. Chiều nay phải xong.

- Qua bên đây coi…

Giọng nói…? Tôi còn sống? Tôi đoán là mình đã bị nạn. Lại hy vọng sẽ được tìm thấy. Đúng. Nếu như tôi có được cứu ra, tia hy vọng ấy sẽ vô nghĩa như giọt nắng len lỏi vào đây – có thấy cũng như không.

* * *

- Này chú, tỉnh đi… Bọn nó sẽ đá đít chú thật đấy… này, tôi không đùa đâu

Lim dim đôi mắt, tôi vẫn chưa hiểu ai đang nói. Điều gì đã xảy ra với tôi? Khuôn mặt đó hiện lên, một khuôn mặt trẻ người non dạ, tôi chỉ muốn nói đó là con người rất sáng dạ, tôi biết cậu ta là một người thông minh.

- Làm gì cơ? – tôi giật mình thoát khỏi suy nghĩ.

- Bọn nó sẽ hỏi han gì đó. Có lẽ nếu trả lời tốt, ta sẽ ra khỏi đây sớm hoặc muộn.

- Tôi chưa hiểu? - Ông chú vẫn chưa biết à. Chúng ta đang bị bọn Tàu giam giữ, chẳng phải tụi nó đã vớt chú ra khỏi đống đổ nát đó hay sao, phải biết chứ? Lạ thật.

- Tôi không hiểu. Tôi không biết gì cả. - Sao? Thế ông chú vào đó như thế nào. Căn nhà đó là nơi hội chúng tôi hay qua lại. Bọn khốn đó cố đánh bom mà dìm chúng tôi.

- Chống Tàu? - Phải. Nhưng… tan rã rồi. Chúng tôi mệt rồi. Có lẽ phải trốn. Sang Mỹ chẳng hạn.

Một tên mặt thộn bụng bia đến trước song sắt, mở cửa quơ tay rồi nhướn lông mày

- Còn nhìn à? Bước nhanh lên! – hắn nói tiếng Việt bằng cái giọng ngu dốt của bọn Tàu.

Thật khốn nạn! Tôi dám thề rằng, nếu như tôi không mất sức nhiều như giờ thì tôi đã cho thằng này một đấm xuyên thẳng cái mặt lợn của y. Tôi và anh bạn trẻ tuổi ra khỏi phòng giam chật chội để lại tên mặt lợn và cái song sắt phía sau và đi theo một tên nhỏ con vào căn phòng. Cả tên mặt lợn và tên nhỏ còn này đều mang một khẩu Glock 17 ngay hông. Điều này khiến cho chúng có ra giáng kẻ trên cơ. Tên nhỏ con này thật là một gã Tàu, y cười vui vẻ, bung mạnh tấm rèm và đặt cái mông lép xẹp xuống ghế. Hắn ngồi trên cái ghế cao, hạ mắt nhìn chúng tôi một như nhìn lũ khỉ. Dù cho thứ tiếng Việt hắn đang dùng rất chuẩn nhưng tôi không thể nào ngừng so sánh nó với cái mùi trứng thối của cả căn phòng này. Dẫu cái bụng đói của tôi đang đang rung lên liên tục, tôi vẫn còn đủ sức đá thẳng vào cái mặt gian trá của tên này.

- Tên? - hắn nói ngay sau khi châm điếu thuốc.

- Mi hỏi ai? – Tôi kìm chế hỏi.

- Tao hỏi mày – đôi mắt lồi của hắn cương lên.

- Tao tên T.

- Cha mày đặt tên hay đấy.

- Nhà ở đâu?

- Biên Hòa. Hắn cũng theo lối hỏi ấy đối với anh bạn kia.

Bọn chúng đã thả chúng tôi ra ngoài ngay sau đó. Viết, anh bạn trẻ nọ, cười nói:

- Rồi sẽ có diều hâu theo sau, lũ này không dễ nhai như tưởng - Viết cười.

- Anh sẽ đi ra khỏi vùng đất này không? Giờ nơi đây sẽ không là quê cha đất mẹ gì cả. Tôi sẽ trốn ra khỏi nơi này. Cha mẹ tôi đã nuôi giấc mơ sang Mỹ từ thuở mới yêu nhau. Họ đã sống hết mình nhưng vẫn không đạt được, tôi sẽ đưa di ảnh họ sang đất Cờ hoa.

- Có khi đôi mắt của cậu Viết còn sáng hơn những vì sao đêm nay. – tôi cười.

- …

Bầu trời dù có ít gợn mây, nhưng đêm nay là buổi biểu diễn của những vì sao. Những vì sao của tự do, một vùng đất mà chúng tôi hướng đến – Hoa Kì.

Dù sao mùi khói thuốc lá dơ bẩn của gã tiểu Hán kia vẫn còn bám trong hai lỗ mũi của tôi... Khó chịu!

Bạn đang đọc Các giả thiết sáng tác bởi pamhtir

Truyện Các giả thiết tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pamhtir
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.