Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9.3

Phiên bản Dịch · 2713 chữ

Trên đường về đại học Giao Thông, vẫn là tôi đèo Bách Giai, Niệm Thành đèo Tư Đình, đúng lúc sắp đến con đường chạy vòng quanh trường, tôi thấy Trạch Vu đang dắt bạn gái mới của anh từ trong cổng trường đi ra, hẳn là vừa tham gia vũ hội Giao Thông do Hội Liên hiệp Sinh viên tổ chức, tôi bèn dừng xe lại chào hỏi anh, đồng thời giới thiệu sơ qua về những người bạn cùng phòng của mình.

Đó là lần đầu tiên Trạch Vu thấy tôi cưỡi xe mô tô SB, hồi trước anh chỉ biết tôi mua xe của anh trai. Vẻ mặt anh trông rất kinh ngạc, cảm giác giống như tôi làm trò ảo thuật mua vui cho anh vậy, anh cười vang, còn bảo tôi luôn mang đến cho anh cảm giác mới lạ tràn đầy.

Cảm giác mới lạ! Tôi nghĩ đó quá nửa là lời khen ngợi rồi, liền vui vẻ chào từ biệt, định bụng lần sau sẽ kể cho anh nghe tôi còn biết bắn pháo thăng thiên bằng tay, giống như đám con trai.

Về tới Trúc Hiên, Niệm Thành và Tư Đình đi tắm trước, Bách Giai chừng như vẫn chưa hết hứng, rủ tôi cùng đi ra hồ Trúc bên cạnh tòa nhà của khoa tản bộ, bảo muốn vừa đi bộ vừa hỏi chuyện kết cục tiểu thuyết của tôi. Lần đầu tiên có độc giả mời tác giả đi dạo, tôi tất nhiên không thể chối từ.

"Cậu nghe chuyện ma về chủ nhiệm câu lạc bộ thuyền buồm chưa? Có liên quan đến hồ Trúc này đấy!" Bách Giai làm bộ âm trầm nói.

Kế đó, cậu ấy kể câu chuyện ma nghe được từ tiền bối khóa trên mà trường nào cũng có.

Một anh chủ nhiệm câu lạc bộ thuyền buồm đêm hôm khuya khoắt ngồi thuyền lướt ván chẳng may chết đuối, nhưng không ai phát hiện ra, chỉ lấy làm lạ không hiểu sao anh ta không về phòng mà cũng không đi học, mấy đêm liền sau đó, bạn cùng ký túc xá với anh ta thường xuyên thấy trên giường anh ta có một chỗ lõm hình người, sờ vào thấy ướt rườn lượt, bấy giờ mới liên tưởng người này có thể đã chết đuối, nhà trường liền rút cạn nước hồ Trúc, phát hiện cái xác đã trương phềnh lên của anh ta kẹt trong lỗ thoát nước dưới đáy hồ. Để tránh việc tương tự xảy ra lần nữa, nhà trường đã giải tán câu lạc bộ thuyền buồm. Câu chuyện kết thúc.

"Buổi tối kể chuyện này có làm cậu lạnh người không?"

Bách Giai thở hắt ra một tiếng, hơi nước hóa thành màn sương màu trắng.

"Tuy rằng tớ biết chắc chắn đây là chuyện bốc phét, vả lại đại học Giao Thông cũng chưa từng có câu lạc bộ thuyền buồm, nhưng nghe lúc muộn thế này, ở chỗ lạnh thế này, vẫn thấy hơi gai người." Tôi thừa nhận, người khẽ run lên một cái tượng trưng.

Chúng tôi ngồi nghỉ chân trên ghế đá ven hồ bên dưới tòa nhà văn phòng khoa, gần đó còn có một đôi tình nhân đang dựa vào nhau nói nói cười cười. Bên cạnh có máy bán nước tự động, Bách Giai và tôi mua hai lon trà xanh nóng.

"Tối nay cảm ơn cậu đã nhường quyền đặt tên cho tớ?" Bách Giai cụng ly cảm ơn tôi.

"Không có gì, tên Cà Rốt ấy rất đáng yêu mà." Tôi cười cười, bảo Cà Rốt mà nghe hiểu được, chắc hẳn nó cũng rất vui.

"Tư Huỳnh này, cậu cảm thấy A Thác thế nào?" Bách Giai hỏi, hai tay bưng lon trà xanh lên thổi phù phù.

"Anh ấy hơi ngốc, nhưng rất tốt bụng, là một người bạn tốt không có gì để nói." Tôi trả lời. Không hiểu sao, thời tiết đêm Giáng Sinh lại lạnh khác thường.

"Còn gì nữa không?" Bách Giai nhìn tôi. Trong thoáng nửa đùa nửa thật ấy, tôi cảm giác tinh thần cậu ấy hơi căng thẳng.

"Quen với rất nhiều bạn bè thú vị, vì vậy anh ấy nhất định cũng là một người thú vị." Tôi mô phỏng lối đặt câu quen thuộc của Cổ Long tiên sinh.

Bách Giai không nói gì trong khoảng một phút, chỉ chuyên tâm uống lon trà nóng trên tay, chuyên tâm tới mức, tôi còn nghe thấy cả tiết tấu và tiếng nuốt xuống từng ngụm.

Tôi chợt có một trực giác khó tả thành lời, đột nhiên không muốn ở lại đây nữa, chắc cũng đến lúc quay về Trúc Hiên rồi.

Nhưng đúng lúc tôi định đề nghị tản bộ quay về, Bách Giai lại lên tiếng trước.

"Tớ rất thích câu chuyện cậu viết, thật đấy." Bách Giai nhìn lon trà nóng trên tay.

"Cảm ơn cậu, cậu là độc giả đầu tiên của tớ, ý nghĩa quan trọng lắm đấy." Tôi nhìn ngọn đèn đường màu vàng cam hắt ánh sáng lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ Trúc.

"Khi đọc tiểu thuyết của cậu, tớ luôn tự đặt mình vào vị trí của nhân vật chính, cũng chính là cậu đấy." Bách Giai nói.

"Sau đấy, khi tớ đọc đến đoạn A Thác dẫn cậu tới tiệm giặt là ăn tối, liền cảm thấy con người này thực sự ngốc nghếch vô cùng, nhưng lại ngốc đến mức đáng yêu."

Tôi không biết Bách Giai định nói gì tiếp, đành lặng lẽ đợi cậu ấy nói hết.

"Về sau, lại đọc đến đoạn A Thác dẫn cậu tới nhà anh đại ca giang hồ xem phim, thật là kỳ dị hết mức." Bách Giai vừa nói vừa bật cười: "Cậu viết rất sinh động, anh đại ca xã hội đen kia tựa như biến thành một nhân vật rất tức cười, còn nhớ hôm ấy tớ nằm mơ cũng mơ thấy mình ngồi bên cạnh anh ta, mà không dám thở mạnh, nhưng lại cười đau hết cả bụng."

Tôi cười cười, biết rằng cậu ấy vẫn chưa nói hết.

"Sau đó, cậu viết đến đoạn gặp Tiểu Tài, đoạn chuẩn bị thi tốt nghiệp, rồi đến A Châu, tớ cảm giác như thể đã cùng cậu sống chung suốt một năm, cùng với cậu gặp rất nhiều con người, trải qua rất nhiều sự kiện, cùng với cậu trưởng thành.

Bách Giai nhìn tôi, ánh đèn đường màu vàng cam càng khiến nét mặt xinh đẹp của cậu ấy tăng thêm mấy phần tao nhã.

Bách Giai hít vào một hơi sâu, giống như lúc tôi cần dưỡng khí và cả dũng khí vậy.

Nhưng tôi chợt nhận ra, lồng ngực mình cũng căng phồng lên, hít không khí lạnh băng vào trong phổi.

"Tất nhiên, tớ cũng cùng với cậu, gặp gỡ A Thác." Bách Giai không chút ngại ngùng, đôi mắt sáng bừng lên.

"Ừm." Tôi thuận miệng phụ họa theo.

"Anh ấy có lẽ chỉ là một vai quan trọng trong cuộc đời cậu, có lẽ, cậu chỉ nhìn, cũng chỉ có thể nhìn thấy một mình Trạch Vu, nhưng trong câu chuyện của cậu, tớ thấy yêu anh chàng A Thác dịu dàng chất phác ấy rồi." Ánh mắt Bách Giai rất chắc chắn, không lay chuyển.

"A Thác. Không phải vậy chứ?" Mặc dù đã dự cảm Bách Giai sẽ nói thế, nhưng tôi vẫn chỉ có thể phản ứng một cách đơn giản như vậy.

"Nếu viết tiếp câu chuyện này, bản thân cậu nhất định sẽ dần dần phát hiện ra ưu điểm của A Thác, kết cục của câu chuyện, nhất định là cậu và A Thác sẽ ở bên nhau." Bách Giai rầu rầu nói: "Bởi vì A Thác, sớm đã nhận ra ưu điểm của cậu rồi."

Tôi hơi kinh ngạc, đồng thời cũng lại thấy hơi khó chấp nhận.

Nhưng cảm xúc tiêu cực này từ đâu mà có thì bản thân tôi không nói được, cũng không muốn đi đào bới tìm hiểu. "Có điều, nếu câu chuyện vẫn còn chưa đến phần đó, tớ muốn hỏi trước cậu một câu hỏi." Bách Giai nhìn tôi, trong mắt ánh lên thần thái kỳ dị.

Tôi nhìn lại Bách Giai, không cần đoán cũng biết dấu chấm hỏi trong lòng Bách Giai.

Vì tâm tư của cậu ấy đã viết cả trên gương mặt, không hề giữ lại chút nào.

"Tớ và A Thác chỉ là bạn, trước đây là thế, bây giờ là thế, sau này cũng sẽ mãi mãi là thế, vì vậy cậu muốn làm gì cũng không cần thông qua sự đồng ý của tớ." Giọng điệu tôi bắt đầu trở nên nghiêm túc: "Nhưng mà, cậu mới quen A Thác một buổi tối, chẳng lẽ cậu không cảm thấy hỏi câu này quá sớm hay sao?"

"Tớ sợ hỏi muộn quá, tớ sẽ không đợi được câu trả lời của cậu." Bách Giai nhoẻn miệng cười: "Tớ muốn làm quen thêm với A Thác, tớ muốn ở bên anh ấy, tớ muốn khi tớ ở bên A Thác sẽ không phá hoại tình bạn giữa cậu và tớ, giữa cậu và A Thác."

Tôi sảng khoái gật đầu, bảo cậu ấy đã nghĩ ngợi quá nhiều.

Tôi vốn định mở miệng hỏi Bách Giai, một mỹ nhân được vô số người mê mệt như cậu ấy rốt cuộc đã ưng điểm gì ở A Thác, đặc biệt là A Thác trong câu chuyện của tôi. Nhưng rồi lại dập tắt ngay ý định đó.

A Thác vốn là một người tốt, đương nhiên tôi hiểu rõ ưu điểm của anh hơn bất cứ người nào khác, chỉ là tôi không muốn những ưu điểm đó vượt quá giới hạn của tình bạn.

Ngoài ra, tôi đương nhiên hy vọng A Thác có thể tìm được một đối tượng tuyệt vời, vì anh ấy là một người bạn quan trọng trong cuộc đời tôi.

Còn Bách Giai, mặc dù mới quen nhau hơn ba tháng, nhưng tôi đã thấy được trong bốn năm đại học, chúng tôi sẽ trở thành những người bạn thân thiết, hiểu lòng nhau nhất. Cậu ấy thẳng thắn đặt vấn đề muốn ở bên A Thác, cũng không phải vì kiêu ngạo. Cậu ấy thực sự có điều kiện để muốn ở bên người nào cũng được. Khác với tôi.

Trên đường trở về Trúc Hiên, Bách Giai lấy lại giọng điệu thoải mái, bắt đầu nói về A Thác và Trạch Vu.

Bách Giai nói, Trạch Vu giống như viên kim cương chói lóa, có vẻ là giấc mơ mà mỗi người đều theo đuổi, nhưng viên kim cương ấy sở dĩ sáng chói, đều là nhờ ánh mắt của nhiều nhà giám thưởng mài giũa mà thành.

Cậu ấy cũng nói, A Thác tuy rằng chất phác mộc mạc, nhưng không phải loại ngọc thạch chìm dưới đáy sông chờ ngày được khai quật, mà là cây cao trên trời, chỉ mải cúi đầu tìm kiếm báu vật thì cả đời cũng chẳng thể thấy được anh ấy, mà phải ngẩng đầu lên thật cao.

Kim cương cần phải mài giũa mới tỏa sáng, nhưng A Thác thì tự mình đã rất vĩ đại, lần đầu tiên trong đời cậu ấy gặp người con trai như thế.

Tôi không hiểu cách ví von của Bách Giai, có lẽ tại tôi chưa từng là đá quý hay cây cao chọc trời cũng nên.

Nhưng có một chuyện không cần ví von tôi cũng hiểu được.

"Bách Giai, mặc dù cậu rất kiên định, tớ cũng rất tin vào mắt nhìn của cậu, nhưng tớ hy vọng cậu có thể tiếp xúc với A Thác nhiều hơn nữa rồi mới quyết định, vì kinh nghiệm thất tình lần trước của A Thác rất đau khổ." Tôi cười cười.

"Người ta nói leo càng cao ngã càng đau, cậu thông minh xinh đẹp như thế, nếu A Thác quen với cậu thì giống như leo một mạch lên đỉnh Everest ấy, ngã xuống chẳng phải là sẽ tan xương nát thịt sao?"

"Cậu yên tâm đi, tớ đã quen với A Thác một trăm lần trong câu chuyện của cậu rồi."

Bước chân Bách Giai rất nhẹ nhàng, tung tăng, giống như đã cùng A Thác ở bên nhau rồi vậy.

Tôi lại có cảm giác bước chân mình hơi nặng nề.

Tối đó, mãi đến khi leo lên giường nhắm mắt lại tôi mới lờ mờ hiểu ra cảm xúc kháng cự ấy từ đâu mà đến.

A Thác và tôi quen biết đã một năm rưỡi, khoảng thời gian này A Thác thì ủ rũ thất tình, còn tôi thì u uất yêu đơn phương, hai người đều được điểm 0 trong hạng mục yêu đương. Cũng chính vì vậy, tôi và A Thác mới có thể đi chơi với nhau một cách tự nhiên đến thế, không phải e ngại bạn trai bạn gái của đối phương, không phải tị hiềm, cũng bớt đi rất nhiều báo cáo thừa thãi.

Nhưng nếu Bách Giai và A Thác đến bên nhau, giữa tôi và A Thác sợ rằng sẽ có một khoảng cách cần phải duy trì. Nhưng tôi lại không thể ngăn trở duyên phận tốt lành của A Thác được, mà cũng chẳng có quyền gì chất vấn lựa chọn của Bách Giai.

Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi vậy.

Sau lễ Giáng Sinh, Bách Giai hỏi tôi số điện thoại của A Thác, hào hứng hẹn anh ta đi đâu đó chơi, lúc thì nói vừa khéo mua được hai tấm vé xem phim, người bạn sát giờ hủy hẹn, muốn A Thác đi cùng cậu ấy, lúc lại bảo đã mua một bức tranh ghép ba nghìn mảnh, kết quả là không biết bắt tay từ đâu, hỏi A Thác có thể cùng chơi với cậu ấy hay không.

Tất nhiên, lần nào A Thác cũng đồng ý, chỉ cần không phải anh ta đang làm thêm thì đều rất OK.

Cuối cùng, trên sàn nhà A Thác bày một tấm tranh ghép lớn còn lâu lắm mới ghép xong.

Bách Giai cười cười bảo tôi, thực ra cậu ấy không phải loại người chủ động tích cực như vậy, chẳng qua cậu ấy chỉ lặp lại những trò đám con trai hồi xưa theo đuổi cậu ấy từng giở ra mà thôi.

Còn cuộc sống của tôi thì vẫn như trước kia, đi làm thêm, đến câu lạc bộ, viết tiểu thuyết, đơn thuần mà bận rộn.

Nghe Trạch Vu nói, lịch thi vào viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin đại học Đài Loan là sớm nhất, khoảng giữa tháng Giêng, cũng vì vậy càng ngày Trạch Vu càng ít đến quán cà phê, thời gian ở văn phòng câu lạc bộ chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh càng lúc càng nhiều.

Có lần, tôi còn thấy anh mang túi ngủ và bình cà phê vào văn phòng câu lạc bộ học đêm, rõ ràng là đã đến giai đoạn nước rút cuối cùng, kể cả lúc bên cạnh có người thảo luận việc chuẩn bị kế hoạch tập huấn mùa đông cho câu lạc bộ hùng biện, cũng chẳng thấy anh phân tâm nói lấy một lời.

Cũng vì anh tập trung toàn bộ tinh thần vào việc chuẩn bị thi cử, nên tuy tôi và anh chỉ cách nhau có một tầm tay với, nhưng số lần chuyển giấy đã giảm đi rất nhiều, thỉnh thoảng thấy anh đã uống hết bình cà phê, tôi cũng tự động giúp anh đi lấy nước sôi ở cuối hành lang, pha thêm một cốc cà phê đơn giản.

Ít nhất, trong khoảng không gian gần ba chục mét vuông bé tí teo của văn phòng câu lạc bộ, xung quanh Trạch Vu không có tồn tại nào khác, việc một mình thưởng thức sự chuyên chú và trầm tĩnh của anh, cũng khiến tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc thoang thoảng.

Bạn đang đọc Cà Phê Đợi Một Người của Cửu Bả Đao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.