Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng Ta Về Nhà, Được Không?

Phiên bản Dịch · 475 chữ

Đây giống như là một loại mời mà không có tiếng động, khiến cho màu mắt của Phó Kiến Văn càng sâu hơn, hô hấp cũng dồn dập lên.

Phó Kiến Văn không nhịn được, cúi đầu đặt cánh môi nóng bỏng của mình xuống phần gáy của Tố Tâm, nhẹ nhàng cắn mút, Tố Tâm sợ phần gáy lưu lại dấu vết bị Đoàn Đoàn nhìn thấy không giải thích được, kinh hô: "Phó Kiến Văn! Đây là ở ven đường anh làm gì chứ!"

Tố Tâm không lấy được tay ra khỏi bàn tay của Phó Kiến Văn, cô cấp tốc xoay đầu lại, cánh môi được Phó Kiến Văn bắt giữ, lại là một cái hôn cuồng nhiệt.

"Chúng ta về nhà! được không!" Phó Kiến Văn giằng co với cái trán của Tố Tâm, "Em giống như thuốc phiện vậy, một khi đã phạm vào...!"

Giọng nói từ tính của Phó Kiến Văn vang lên khiến người ta như muốn chết chìm ở trong đó, cam nguyện trầm luân.

Mũi đụng nhau, nhẹ nhàng chầm chậm, Tố Tâm nổi lên một tầng da gà, hô hấp so với vừa nãy hôn môi còn vội vàng gấp rút hơn, cánh môi cô khẽ nhếch.

Không ngoài suy đoán, Tố Tâm lại bị đầu độc rồi.

Âm thanh điện thoại chấn động phảng phất càng ngày càng lớn, tay nhỏ của Tố Tâm nắm chặt, móng tay như muốn cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay, đau nhức làm cho cô hoàn hồn.

Tố Tâm nói: "Trước tiên nghe điện thoại đã, tiếp điện thoại xong... Chúng ta về nhà!"

Tố Tâm đã không phải là thiếu nữ trẻ người non dạ, hưởng qua tư vị, lại đối mặt với một người đàn ông giống như Phó Kiến Văn, ai có thể cầm giữ được!

Nhận được câu trả lời, lúc này Phó Kiến Văn mới buông Tố Tâm ra, ngồi lại chỗ điều khiển...

Tố Tâm đem ghế dựa chỗ tựa lưng điều chỉnh thẳng lên, một lần nữa sửa sang lại mái tóc tán loạn của mình.

Trên người cô đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, sợi tóc nhơm nhớp kề sát ở phần gáy, dùng ngón tay gỡ mấy lần, mới đưa hết tất cả sợi tóc ra khỏi gáy.

Phó Kiến Văn thấy trên màn hình điện thoại di động hiện lên tên Lục Khinh Lệ, cười khẽ, Lục Khinh Lệ thật đúng là làm chuyện xấu mà không sợ.

Ánh mắt của Phó Kiến Văn nhìn đến khóe môi đang ngậm dây buộc tóc của Tố Tâm, dùng ngón tay căng ra để buộc tóc, anh mở loa ngoài ra, thập phần thản nhiên nghe ở trước mặt Tố Tâm.

"Alo..."


Các nàng có hóng xem Lục Khinh Lệ nói gì không nào?

Bạn đang đọc Cả Đời Chỉ Yêu Em của Mạc Vân Trà Sữa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.