Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhân bị cưỡng dâm 15

Phiên bản Dịch · 1794 chữ

Editor: Linhduong6868

Chỗ đó của Lý Binh vẫn luôn như vậy mà “vươn cao”, kết quả xét nghiệm máu cũng không có gì bất thường.

Nhưng chỗ đó của Lý Binh vẫn luôn tiếp tục cương cứng, không hề có dấu hiệu thuyên giảm mà ngày càng nghiêm trọng hơn.

Chỗ đó của hắn sưng lên có màu tím xanh giống như là bởi dùng chất kích thích vậy. Tuy nhiên, kết quả xét nghiệm đã cho thấy trong máu của hắn không có những chất đó.

Bởi vậy, bác sĩ cũng không thể lý giải được tình huống này của Lý Binh.

Lý Binh cực kỳ đau đớn, cảm giác như chỗ đó của mình sắp nổ tung. Có thể ví như quả bóng bay bị thổi đến cực hạn, da thịt đều giãn đến cực điểm rồi.

Bác sĩ cũng không tìm được nguyên nhân bệnh của hắn, dù sao trên đời này chuyện kỳ quái cũng không ít.

Thế nhưng, nếu cứ tiếp tục như thế này thì Lý Binh chắc chắn sẽ chết. Chỗ đó của hắn do luôn cương cứng nên đã bắt đầu có dấu hiệu hoại tử, rất nguy hiểm đến tính mạng.

Bác sĩ sau một hồi thảo luận liền nói với Lý Binh là bây giờ chỉ còn cách đem “chỗ đó” cắt bỏ để bảo toàn tính mạng.

Lý Binh nghe xong thì cả người liền lập tức đóng băng. Muốn cắt bỏ “tiểu đệ đệ” của hắn sao?

Excuseme?

Bác sĩ liền giải thích cho Lý Binh tình huống hiện tại, tất cả đều vì tính mạng của hắn. Thế nhưng trên đời này làm gì có người đàn ông nào muốn “tiểu đệ đệ” của mình bị cắt bỏ, không nói đến vấn đề tiểu tiện, nó còn liên quan đến tôn nghiêm.

Lý Binh chính là không muốn trở thành thái giám phiên bản thời hiện đại.

Lý Binh nhất quyết không đồng ý. Mặc dù vô cùng đau nhức nhưng hắn không muốn mất đi “tiểu đệ đệ” của mình.

Thế nhưng Lý Binh vẫn luôn đau đớn không thôi, cảm giác bây giờ trứng cũng bắt đầu nhức luôn rồi.

Lý Binh không đồng ý phẫu thuật, phía bệnh viện cũng sẽ không cưỡng ép.

Lý Binh cứ như vậy mà kỳ vọng bệnh tình mình sẽ khỏi mà không cần uống thuốc.

Ấy vậy mà mọi sự cũng không có diễn ra như Lý Binh trông mong, bệnh của hắn ngày càng nghiêm trọng hơn. Không chỉ “chỗ đó” vô cùng khó chịu mà hiện tại trứng cũng sưng lên.

Phần dưới của hắn đã bắt đầu nhiễm trùng, nếu cứ tiếp diễn như vậy chắc chắn Lý Binh sẽ chết.

Đến lúc này, Lý Binh cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất: phẫu thuật.

Lý Binh còn muốn sống để ra tù còn tìm Ninh Thư trả thù.

Tất cả những chuyện này đều là do con đàn bà thối tha kia gây ra.

Lý Binh ở trong lòng tràn ngập sự thương cảm cho “tiểu đệ đệ” của mình, thậm chí trên bàn phẫu thuật còn khóc.

Trước sự hy sinh của “tiểu đệ đệ” cùng trứng, Lý Binh vốn dĩ nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên. Thế nhưng, trong quá trình phẫu thuật phần dưới của hắn vẫn luôn chảy máu không ngừng.

Hơn nữa, chảy ngày càng nhiều, không thể nào cầm máu được, máu truyền vào cũng không đủ.

Lý Binh chính là do mất máu quá nhiều mà chết.

Cảnh sát đem tình huống nói cho trưởng thôn, mọi người xung quanh nghe thấy thì gương mặt đều trở nên hoang mang, nguyên nhân chết là như vậy á?

Ninh Thư khom lưng, cười to thành tiếng: ha ha khiến tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô.

“Đúng là trời xanh có mắt, lưới trời lồng lộng, xem ai có thể thoát…”

Thanh âm của Ninh Thư trầm thấp, lạnh lẽo khiến một số người nhịn không được mà nổi cả da gà.

Biểu tình của Ninh Thư là cực kỳ dọa người.

Đây chính là mục đích của Ninh Thư. Cái chết của Lý Binh không có bất cứ dính líu gì đến cô.

Lại nói, mẹ Lý Binh từ giờ về sau xem như là “người câm” rồi.

Đây là cô giúp mụ ta tích khẩu đức.

Lý Binh chết rồi, về sau cũng sẽ không có người tìm đến Vương gia trả thù nữa.

Mặc dù liên quan đến mạng người thế nhưng nhận thấy quả bom nổ chậm nay đã không còn, Vương gia trong lòng ai nấy đều mừng thầm.

Sau một hồi hôn mê, mẹ Lý Binh tỉnh lại, nhìn thấy thi thể con trai liền mở miệng định khóc rống, thế nhưng lại chỉ phát ra một chút thanh âm: te te.

Người xung quanh đều an ủi, khuyên mụ nghĩ thoáng lên. Mẹ Lý Binh muốn nói nhưng là nói không ra. Người trong thôn thấy thế cũng cho là mụ đang bị kích thích quá độ, nhất thời không phản ứng được.

Mới có thể mất tiếng như vậy.

Mẹ Lý Binh cắn răng nghiến lợi, muốn đi tìm Ninh Thư gây phiền phức. Thế nhưng, không ít người đều khuyên mụ chuyện đó để sau, trước tiên xử lý tang sự của con trai đã.

Mẹ Lý Binh không có con trai ở bên, hoang mang và sợ hãi vô cùng, không biết nên làm sao bây giờ. Tang sự của Lý Binh cũng là do người trong thôn hỗ trợ, diễn ra rất qua loa.

Từ đầu đến cuối, mẹ Lý Binh không nói một lời nào. Thậm chí chào hỏi xã giao cũng không làm. Quả thật rất khác xưa “mồm mép tép nhảy”.

Cũng bởi vì bị đả kích quá lớn, sức khỏe của mẹ Lý Binh cũng không còn được như xưa.

Bệnh phong thấp của mụ lại ngày càng nghiêm trọng, trái gió trở trời cái đi hai bước liền đau.

Mẹ Lý Binh chạy đến nhà Ninh Thư định bùng làm ầm ĩ, muốn ép Ninh Thư qua nhà mụ, cho dù con trai của mụ đã chết nhưng chính là muốn Ninh Thư phải đến ở trong nhà mà thủ tiết.

Chẳng phải trước đó đã nói sẽ kết hôn sao?

Thật ra mục đích chính của mẹ Lý Binh là muốn tìm một người hầu hạ mình. Mụ không thể tưởng tượng nổi với thân thể này thì sao có thể đơn độc sinh hoạt đươc.

Thế nhưng, hiện tại mẹ Lý Binh chẳng khác gì “người câm”, chỉ biết khoa tay múa chân nửa ngày trước cổng nhà Ninh Thư. Không ai biết nàng muốn trình bày gì.

Tình huống này cứ lặp đi lặp lại khiến người chung quanh muốn hóng hớt cũng mất sạch hứng thú.

Thêm vào đó, mẹ Lý Binh lại cũng không thể nói chuyện, chẳng khác gì đang xem diễn kịch câm, không hề thú vị chút nào.

Ninh Thư chẳng thèm quan tâm đến mụ ta, xem mụ có thể làm ầm ĩ đến khi nào.

Ninh Thư đem củ nhân sâm đã được phơi khô bọc vào trong túi vải, cho vào túi hành lý, sau đó đem túi hành lý nhét xuống gầm giường.

Hiện tại, người trong thôn vẫn tiếp tục hóa vàng mã, xem chừng muốn đốt đủ bảy ngày. Bởi vậy, trời vừa nhá nhem tối thì quanh thôn tràn ngập hương khói.

Ninh Thư khóe miệng nhẹ cười, phóng xuất ra luồng khí kình vô hình, đẩy những người đang hóa vàng mã ra, vàng mã bị thổi bay tan tác, lửa đốt cũng bắn tứ tung.

Gặp phải chuyện tà môn như vậy, không ít người nhảy dựng lên, bịt lỗ tai mà hét lớn. Cả thôn trở nên rất hỗn loạn.

Nào là tiếng người thét chói tai, nào là tiếng chó sủa không ngớt.

Tất cả mọi người đều nhanh chân chạy vào nhà, đóng kín cửa.

Cha Vương lắc đầu nói: “Năm nay trong thôn chính là quá tà môn rồi”

Mẹ Vương rón rén nhìn qua khe cửa để nắm tình hình bên ngoài, ôm ngực mà kêu: “Là rất tà môn”.

Mẹ Vương vẻ mặt hoảng sợ: “Hay là chúng ta chuyển ra khỏi thôn này đi?”

“Chuyển gì mà chuyển, chuyển thì biết đi đâu?” Cha Vương hút thuốc mà cằn nhằn.

Với điều kiện kinh tế của Vương gia thì căn bản không thể dọn nhà được.

Đến lúc đó thì một chỗ ở cũng còn không có.

Lại nói, nơi này chính là đất của ông bà tổ tiên để lại, làm sao mà chuyển đi được.

Cha Vương thở dài một hơi, không ngừng chép miệng, vẻ mặt mệt mỏi già nua vươn tay lấy thuốc lá.

“Thì chúng ta chuyển đến thành phố, trong thành phố trường học cũng tốt hơn so với đây nhiều”.

Vương Siêu vẻ mặt hứng thú bừng bừng nêu ý kiến. Đối với hắn thế giới bên ngoài là vô cùng hấp dẫn.

Cha Vương nghiêm nghị: “Đó là chuyện không thể, đừng ôm mộng nữa”.

Ninh Thư yên lặng mà nghe bọn họ thảo luận, không có một chút tham dự vào.

Đêm nay cô quyết định sẽ rời đi, tiếp tục ở nơi này cũng không để làm gì.

Những người cần giải quyết cũng đã giải quyết xong rồi. Đây chính là thời điểm để rời đi.

Nửa đêm, toàn bộ thôn ngập tràn sự yên tĩnh, Ninh Thư viết một tờ giấy để lại cho cha mẹ Vương, nội dung đại loại là cô quyết định rời khỏi thôn, không cần tìm cô.

Ninh Thư xách theo túi hành lý, rón rén đi ra cửa. Cô đi bộ một mạch lên thị trấn trên rồi ngồi xe bus.

Để người ủy thác khi trở về sẽ không nghĩ lung tung, cô buộc phải làm cho người ủy thác coi trọng sự tồn tại của bản thân.

Nếu có được một công việc hoặc sự nghiệp gì đó, tìm được ý nghĩa của cuộc sống, nói không chừng người ủy thác sẽ không còn để ý đến việc mình từng bị cưỡng dâm.

Sẽ không lãng phí thời gian mà đau buồn.

Ninh Thư dự định sẽ đến thành phố lớn, nơi đó cơ hội cũng sẽ nhiều hơn.

Chỉ cần có kỹ năng thì liền sẽ có thể sống yên ổn lập nghiệp.

Chỉ cần muốn sống thì cho dù gian khổ như thế nào cũng có thể sống. Sinh mệnh nói cứng cỏi thì cũng đúng, mà yếu ớt thì cũng chẳng sai.

(Xong chương)

Bạn đang đọc Bút ký phản công của nữ phụ pháo hôi (Dịch từ chương 1511) của Ngận Thị Kiểu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Linhduong6868
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 173

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.