Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhân bị cưỡng dâm 13

Phiên bản Dịch · 1672 chữ

Editor: Linhduong6868

Sau bữa cơm trưa, mẹ Lý Binh lại tiếp tục đến náo loạn.

Mụ đứng trước cổng mắng chửi luôn miệng. Bất quá hôm nay cuống họng của mụ có điểm khó chịu, giọng nói cũng có chút khàn.

Hơn nữa nuốt nước bọt còn rất đau.

Mẹ Lý Binh nghĩ là do hôm qua chửi mắng hăng quá khiến hôm nay cổ họng bị thương tổn.

Nhưng nghĩ đến con trai, bây giờ chỉ Vương Anh mới có thể đưa hắn ra khỏi tù.

Con khốn Vương Anh này đúng là làm cho người khác chán ghét, chỉ cần nó nói một câu là tự nguyện thì Lý Binh liền sẽ không phải ngồi tù.

Nghĩ vậy mẹ Lý Binh quyết tâm làm ầm ĩ để nhà Vương Anh thấy khó chịu mà sẽ thỏa hiệp.

Nhưng mà cổ họng của mụ thật sự rất đau, khiến mụ hữu tâm vô lực.

Chửi mắng một lúc thì cổ họng liền không chịu được, mẹ Lý Binh lại phải nghỉ giải lao một lát. Hiệu suất dĩ nhiên so với hôm qua giảm đi đáng kể.

Có đôi khi mụ sẽ đi qua chỗ những người đang hóng chuyện xin chén nước để lấy hơi.

Lại nói, hôm nay người vây xem đã ít đi rất nhiều bởi chuyện ma quỷ tối hôm qua.

Lực lượng nòng cốt hóng chuyện đã bị dọa cho sợ mất mật, hôm qua còn tận mắt nhìn thấy Lệ quỷ, hiện tại chắc hẳn đang trốn trong chăn mà run lẩy bẩy.

Đề tài Lý Binh và Vương Anh đã không còn là mối quan tâm lớn nhất nữa.

Mối quan tâm hiện tại là thôn có nên mời một bà thầy cúng đến đuổi quỷ không.

Cũng không biết là cô hồn dã quỷ từ đâu tới thôn.

Thậm chí mọi người còn hẹn nhau tối nay không được ngủ, tập trung lại để nhìn xem có quỷ thật không.

Rốt cuộc là có quỷ thật không?

Trạng thái “làm việc” của mẹ Lý Binh hôm nay không tốt lắm, mắng một hồi lại phải nghỉ một lúc.

Mẹ Lý Binh dồn hết sức mà hét to nhưng giọng nói vẫn cứ là the thé: “Vương Anh, nếu mày không đưa con tao ra khỏi tù thì tao sẽ chết ngay tại cửa nhà mày luôn”.

Lời nói của mẹ Lý Binh đã thành công thu hút không ít người vây xem. Đúng là không gì hấp dẫn hơn trò dọa chết.

Mẹ Lý Binh nhìn thấy nhiều người như vậy thì trong lòng liền hưng phấn, có động lực “làm việc” hẳn. Mụ làm bộ lao đầu vào tường, một vài người nhanh chân liền giữ mụ lại.

Một số người thấy cảnh này liền nói với cha Vương: “Ông xem mẹ con họ cô nhi quả mẫu như vậy, bây giờ Lý Binh phải ngồi tù thì mẹ hắn lớn tuổi như vậy ai sẽ chăm sóc?”

“Lão Vương à, nếu bây giờ bà ta chết tại đây thì chắc chắn là trách nhiệm của lão”.

“Lại nói, Lý Binh và Vương Anh không phải sẽ kết hôn sao, làm ầm ĩ như vậy thì có ích gì?”

“Đều là người cùng thôn, làm chuyện gì cũng không nên tuyệt tình quá, chừa cho người ta một đường sống. Sau này gặp nhau còn dễ nói chuyện”.

Mọi người xung quanh cứ như vậy mà bàn tán khiến cha Vương không phản bác được, lưng đã còng nay càng thêm còng xuống.

Ninh Thư quét mắt mà nhìn những người này, một đám đều tự coi mình là chân thiện mỹ, đúng là những người hay nói đạo lý thường sống như *

Xem ra đêm qua hù dọa còn chưa đủ đô, không thì làm sao hôm nay còn nhàn tâm đến quản chuyện nhà người khác.

Tôi cảm thấy ông hẳn là nên làm….bla bla

Chưa từng trải qua hoàn cảnh của người khác nhưng lại bày đặt góp ý, yêu cầu người ta làm như thế này, làm như thế kia.

Xã hội này rốt cuộc mọi người bị “úng não” hết hả? Rõ ràng là làm sai nhưng nói chuyện lại lớn lối như vậy?

Đấy là Lý Bình phạm tội cưỡng dâm, thử hỏi nếu Lý Binh là tội phạm giết người thì những người này thấy mẹ Lý Binh liền chả cách xa ba mét.

Mẹ Lý Binh thấy được mọi người đồng tình nói giúp thì càng hăng máu, lập tức ngồi xuống đất ăn vạ, khóc lóc ỏm tỏi.

Nhưng mà cổ họng của mụ đau, âm thanh phát ra cũng rất quái dị, một hồi cao lại một hồi thấp. Dường như mụ cũng không thể khống chế được âm điệu của mình.

Ninh Thư trong lòng nói thầm, rất nhanh, rất nhanh thôi.

“Vương Anh, nhìn xem chuyện này…”. Cha Vương nhìn Ninh Thư, gương mặt của ông rất khắc khổ, là tiêu biểu cho người nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vừa già nua vừa nghèo khó.

Cha Vương hiển nhiên là muốn thỏa hiệp.

Ninh Thư trong lòng thở dài một hơi, không nói lời nào.

“Được rồi, ngày mai tôi sẽ đưa Vương Anh đến đồn công an Huyện, bà cũng đừng náo loạn nữa”. Mẹ Vương không kiên nhẫn nói.

Mẹ Lý Binh run rẩy đứng lên, lập tức nói: “Chính bà nói đấy nhé, nếu bà chơi xấu thì tôi sẽ lại đến nhà làm ầm ĩ lên”.

Chuyện được giải quyết xong, mọi người cũng lập tức giải tán.

Ninh Thư sắc mặt lạnh lùng. Mẹ Vương cẩn thận mà nhìn Ninh Thư: “Mày xem, cứ làm ầm ĩ lên để làm gì, còn không bằng để Lý Binh được thả ra?”.

“Sau đó con sẽ phải cùng với Lý Binh kết hôn đúng không?”. Ninh Thư quay người đi vào phòng, đóng cửa lại.

Đều nói là mẹ thì sẽ thương con, thế nhưng mẹ Vương chưa từng cùng Vương Anh bàn bạc mà luôn tự ý quyết định.

Ninh Thư có đôi chút hoài nghi rằng người ủy thác kỳ thực không phải là con ruột của cha mẹ Vương a.

Con gái bị ủy khuất như vậy nhưng không hề có ý định đòi công bằng, ngược lại luôn muốn thỏa hiệp.

Ồ, khẳng định không phải con ruột nha.

Rốt cuộc cũng chỉ có thể tự dựa vào bản thân, đem bản thân trở nên cường đại là chắc chắn nhất.

Đến tối, Ninh Thư lại tiếp tục cần mẫn đi thăm hỏi những người hôm nay nhiều chuyện tập trung trước cổng nhà cô. Lần này, hóa trang của Ninh Thư đã lên một tầm cao mới, khuôn mặt quả thật dữ tợn vô cùng.

Ninh Thư vận khí, điều động Hỏa dương chi lực trong cơ thể mà bay lên, lơ lửng giữa không trung. Khỏi phải nói, lại một phen gà bay chó chạy, một số người thấy cảnh tượng đó liền bị dọa ngất.

Tuy một số người trong thôn tụ tập lại nhưng cũng có một số người là trốn trong nhà.

Ninh Thư điều động khí kình trong cơ thể, dùng tay nhấn ra các dấu chân của trẻ con.

Dấu chân được nhấn có lúc thì ở trên cánh cửa, có lúc thì ở dưới mặt đất.

Hơn nữa lớn nhỏ không đồng nhất, rất lộn xộn. Người khác nhìn vào sẽ nghĩ ngay là không chỉ của một người.

Ninh Thư không để lại dấu chân của mình, chẳng may có người truy ra vừa vặn với dấu chân của cô thì đúng là tự vác đá đè chân mình.

Tiếp đến, Ninh Thư thẳng tiến đến nhà Lý Binh. Vẫn là công việc “chăm sóc” mẹ Lý Binh, đâm cho mụ ta ít châm. Tiện tay lưu lại trước cửa nhà Lý Binh một vài dấu chân.

Làm xong những chuyện này Ninh Thư mới trở về nhà.

Trời đã gần sáng, bận rộn suốt một đêm, Ninh Thư mệt mỏi duỗi lưng nằm ra giường, tranh thủ chợp mắt một tí.

Những chuyện vừa rồi cô làm đảm bảo cả thôn sẽ nháo hết cả lên. Không nháo không lấy tiền.

Cho các người bớt lo chuyện bao đồng, lắm mồm lắm miệng.

Trời vừa sáng, trong thôn bầu không khí trở nên khác lạ. Có người đã nhanh chân đi mời bà thầy cúng tới.

Thật là đáng sợ quá đi, trên cánh cửa, lối vào đều lưu lại dấu chân. Hơn nữa, lại còn là dấu chân trẻ con.

Nhìn qua dấu chân, cái nhỏ nhất có thể áng chừng ít nhất còn chưa đến 1 tuổi.

Không những thế còn rất nhiều dấu chân với kích cỡ khác nhau, thật là khiến cho người ta sợ mất mật.

Bà thầy cúng được mời đến nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng giật thót một cái.

Bà ta tự nhủ trong lòng, thôi cố gắng kiếm miếng cơm. Nhưng mà quả thật nhịn không được mà lông tơ phía sau dựng đứng cả lên.

Chẳng lẽ cái thôn này có quỷ thật sao?

Người trong thôn hướng bà thầy cúng mà hỏi là rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, là loại ma quỷ nào, tại sao lại chạy đến thôn bọn họ?

Bà đồng:…

Mẹ nó mới biết xảy ra chuyện gì.

Bà đồng nhảy nhót, gật gù như người bị giật kinh phong. Chuông trên người vang lên “đinh đinh đang đang”, miệng thì lẩm nhà lẩm nhẩm.

Cuối cùng bà đồng kết luận, trong thôn có một đám quỷ. Bây giờ chỉ cần đốt vàng mã cho chúng là mọi chuyện sẽ ổn.

Trong thôn nhà nào cũng phải đốt vàng mã và phải đốt liên tục 07 ngày.

Sau đó, bà đồng liền cầm lấy tiền và chạy biến. Giống như sau lưng có Lệ quỷ truy đuổi vậy.

(Xong chương)

Bạn đang đọc Bút ký phản công của nữ phụ pháo hôi (Dịch từ chương 1511) của Ngận Thị Kiểu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Linhduong6868
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 169

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.