Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2548 chữ

Tháng bảy ở Đế Đô, thời tiết nóng ẩm như xông hơi, mặt trời bị hơi nước bao phủ thoạt nhìn mờ ảo, ngay cả đến nói cũng mệt mỏi.

Bên ngoài đường Nam Ngũ Hoàn phân bố rất nhiều công ty lớn nhỏ. Một chiếc xe BMW đỗ trên lề đường, cửa sổ xe đóng kín. Xuyên qua kính chắn gió phía trước có thể nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi bên trong.

Điều hòa trong xe thổi từng đợt gió lạnh thế nhưng cô gái dù đã ngồi rất lâu rồi vẫn cảm thấy nóng bức bực bội. Cô ta ngồi cậy móng tay, vô cùng buồn chán đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Dọc bên đường đang đỗ một dãy xe cẩu, xe nâng cùng máy xúc. Thời tiết quá nóng bức, những người tài xế ngồi xổm hoặc ngồi bệt xuống bên dưới bóng râm của xe.

Một lũ người quê mùa. Cô gái khóe miệng giật giật, không đếm xỉa tới di động ánh mắt. Tầm nhìn của cô ta đột nhiên dừng lại.

Trên một chiếc cần cẩu, một người đàn ông cởi trần, quỳ một chân, đang xử lý một cái ốc vít. Phần đầu của ốc vít hơi to, phải dùng cờ lê đặc chế để vặn.

Người đàn ông cúi người, dùng lực vặn cờ lê về phía thân mình. Lúc cúi người, phần xương sống trên lưng gồ lên. Lúc vặn cờ lê, cơ bắp trên lưng vì dùng sức mà kéo căng ra, từng khối nổi lên.

Động tác cậy móng tay của cô gái dừng lại lúc nào không hay.

Người với người thật không giống nhau!

Có người phơi nắng quá nhiều, da dẻ trở nên đen đúa loang lổ, nhìn cho cảm giác rất bẩn. Lại cũng có người ngày ngày phơi nắng nhưng da lại đen đều một màu lúa mạch khỏe khoắn, dồi dào sức sống.

Người đàn ông kia đương nhiên thuộc về loại sau. Lúc dùng sức vặn cờ lê, cơ bắp cánh tay nổi lên, tạo cảm giác sức mạnh tràn trề.

Cơ bắp của anh ta cùng với những người tập luyện trong phòng thể hình không giống nhau, cơ thể không vì quá chú trọng tập luyện bộ phận nào đó mà trở nên quá to. Toàn thân mỗi khối cơ bắp đều cứng cáp, cường tráng, hiển nhiên là do lao động trong thời gian dài hình thành nên.

Từng giọt mồ hôi sau gáy chảy xuống theo đường vân cơ bắp trên lưng, chảy qua hõm eo rồi biến mất sau lớp quần jean. Những giọt mồ hôi trên lưng người đàn ông, dưới ánh mặt trời trở nên lấp lánh.

Bờ vai rộng rãi tương phản với cái eo thon gầy, nhìn qua đã thấy tràn trề sức lực. Tấm lưng to lớn vì hoạt động mà nhấp nhô lên xuống, một hồi lại một hồi.

Cường tráng, có lực, nam tính.

Cô gái bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô nóng. Không biết mặt mũi anh ta trông thế nào. Cô ta đang chờ xem thì cửa xe đột nhiên mở ra, người cô ta chờ đã quay trở lại, thân thể to béo chui vào khiến chiếc xe rung lên mấy hồi.

"Mẹ kiếp, thanh toán có năm trăm vạn mà khiến lão tử chạy qua đến ba lần" tên đàn ông to béo mắng chửi. Từ công ty đi ra xe chỉ là một đoạn đường ngắn nhưng cũng khiến hắn ta toát ra một thân đầy mồ hôi.

Cô gái trong nháy mắt có một chút hoảng loạn nhưng ngay lập tức trấn tĩnh lại, nở nụ cười rồi lấy khăn giấy giúp hắn lau mồ hôi: "Triệu ca, tiền được thanh toán rồi ư?"

"Thanh toán rồi! Tên khốn đó còn không thanh toán cho lão tử, lão tử &%@ bà già hắn!" Nói rồi tên béo giật lấy tờ giấy tự mình lau mặt, nhận lấy chai nước cô gái đưa tu ừng ực một hơi.

"Triệu ca..." nghe nói tiền đã về túi rồi giọng điệu cô gái trở nên õng ẹo.

"Phòng kinh doanh vừa gọi điện cho em. Mua một tầng tặng một tầng, căn phòng như vậy thật sự rất khó kiếm, Triệu ca..."

"Mua mua mua! Kỳ Kỳ em đừng lải nhải nữa, tai anh sắp đóng kén cả rồi, chỉ cần em ngoan..."

"Triệu ca, anh là tốt nhất" Kỳ Kỳ bổ nhào về phía hắn hôi liên tiếp hai cái.

Tên béo cười cười rồi sờ soạn cơ thể cô gái, vừa đúng lúc người đàn ông kia từ trên nóc xe nhảy xuống, cùng với một người khác nói chuyện. Đứng ở nơi đó cũng đủ để khiến anh cao hơn người nọ cả một cái đầu.

Kỳ kỳ bất động thanh sắc quét mắt về kính chiếu hậu, muốn nhìn mặt người đàn ông. Ánh mắt dán vào phần cơ bụng khỏe mạnh, chờ đợi nhìn đến khuôn mặt nhưng khoảng cách lại quá xa nhìn không rõ ràng.

Bỗng có chút thất vọng.

Ở trong bóng tối như mọi khi, Triệu ca thích bật đèn sáng lên, hắn muốn nhìn rõ ràng mọi chuyện.

Cô gái nhắm mắt lại, trong đầu không kìm được hiện lên hình ảnh bờ vai cùng tấm lưng trần của người đàn ông ban nãy, cơ bắp nổi lên, từng giọt mồ hôi chảy xuống, bờ vai rộng lớn cường tráng, hõm eo thon gầy... Cô ta nhớ rõ được cả làn da sẫm màu lúa mạch, tấm lưng to lớn nhấp nhô lên xuống...

Trên người lại cảm nhận rõ nét cái bụng béo của Triệu ca, mỗi lần động, từng bọng mỡ trên người hắn lại đập lên người cô. Bình thường chỉ cần nhắm mắt là có thể chịu được loại chuyện này, bỗng nhiên giờ đây lại khó chịu đến vậy.

Căn nhà! Căn nhà! Căn nhà!

Cô ta lẩm nhẩm một lần lại một lần, cưỡng ép bản thân kìm nén lại...

Nam Tư Văn đương nhiên không biết những chuyện này, anh chẳng qua chỉ vì nóng nên mới để trranf, không người lại khiến cho tình nhân của một kẻ lắm tiền sinh ra oán hận. Hiện tại, trong tâm trí anh đang nghĩ về chuyện mua xe cẩu.

"A Văn" phía dưới có người gọi anh.

Anh cầm cơ lê vặn nốt những vòng cuối cùng rồi mới nhảy xuống. Phía bên đường một chiếc xe BMW chạy qua, cuốn theo một tầng khói bụi khiến không khí khôn nóng càng trở nên khó chịu.

Anh liếc mắt nhìn qua, thấp thoáng thấy một kẻ đầu béo tai to cùng một cô gái xinh đẹp.

Trên đời này, chỉ cần bạn có tiền thì dù cho trông có óc đầy bụng phệ cũng có thể lái xe đẹp, ngủ cùng mỹ nữ.

Có tiền thật tốt, anh cũng muốn có tiền.

"Nghĩ đến đâu rồi?" Trương Toán đưa chai coca cho anh, hỏi.

Lão Triệu, Trương Toán cùng mấy người nữa muốn rủ anh góp tiền mua một chiếc xe cẩu hai mươi tấn. Như vậy, bọn họ có thể làm việc cho chính mình, tự mình làm chủ.

Thế nhưng anh vẫn còn do dự. Mua một chiếc xe cẩu, bọn họ cần phải có bảy tám người cùng góp tiền, số người quá đông sẽ sinh ra nhiều chuyện. Sau khi góp tiền xong, chi phí trang trải sau đó cũng là một vấn đề, chỉ sợ muốn lấy tiền ra rất khó.

Phía khách hàng thanh toán tiền rất chậm, khoản nợ năm trước có thể đến năm sau mới trả. Đừng nghĩ tới việc trông chờ vào khoản nợ để chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày. Tiền quay vòng vốn cũng không có, đến lúc ấy rất khó để duy trì chuyện làm ăn, đến tiền đổ xăng thay dầu cũng không đào đâu ra thì tiếp tục công việc kiểu gì? làm sao mà kiếm tiền được.

Nếu như anh hùn tiền thì sẽ giống như đem tiền tích góp của bản thân mấy năm qua ném đi. Việc này quá mạo hiểm, rủi do quá lớn, anh vẫn chưa quyết được.

"Để tôi nghĩ thêm đã" anh nói rồi ngửa đầu tu ừng ực chai nước, cái thời tiết này uống nước lạnh thật sảng khoái.

Mặc dù mùi vị của chai nước thật chẳng ra làm sao. Anh có một chút nhớ đến khe suối chảy sau ngọn núi ở quê nhà, nước ở đó ngọt vô cùng, so với thứ nước đóng chai này mùi vị không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Đã hai năm rồi anh không về nhà, năm nay cho dù thế nào cũng phải đưa mẹ ra khỏi đó. Mẹ anh tuổi tác đã cao không thể không có người chăm sóc được. Hơn nữa phân nửa cuộc đời bà đều ở trong núi sâu, cũng nên ra khỏi đó để nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Nếu như anh nghe lời mẹ ở lại trong núi thì làm sao có thể nhìn thấy những thứ trước mắt, nhìn thấy cuộc sống của thế giới bên ngoài, những thứ phồng hoa rực rỡ.

Thật may mắn vì năm đó anh đã quả quyết rời đi.

Trường toàn có chút thất vọng, miệng làu bàu mấy câu. Chẳng qua chỉ còn thiếu một chút, làm sao kiếm được tiền, làm sao phát tài đây. Trương Toàn đầu óc có chút đơn giản, suy nghĩ nông cạn. Thật ra Nam Tư Văn trong đầu cơ bản đã có quyết định rồi, anh cảm thấy chuyện làm ăn này không thể thánh được. Chỉ là anh không tiện từ chối thẳng, chỉ đánh gượng cười cho qua.

Đến giờ này rồi mà vẫn chưa nhận được điện thoại, có lẽ hôm nay không có ca làm việc rồi. Anh trèo lên buồng lái, lấy cái chiếu trải ở gầm xe, chui vào ngủ một giấc.

Anh đã quen như vậy rồi, trên đường cái xê cộ qua lại phát ra những tiếng gấm rú cũng không đánh thức nổi anh. Vậy mà hôm nay anh lại bị âm thanh sắc nhọn của một người phụ nữ làm tỉnh giấc.

Về sau hồi tưởng lại, không thể không suy nghĩ.

Thế giới này lớn như vậy, đất nước lớn như vậy, thánh phố lớn như vậy, chỉ riêng Đế Đô thôi, anh đọc báo biết nhân khẩu đã gần hai nghìn vạn. Giống như ở trong biển người mênh mông, tám năm trôi qua, anh gặp lại Cố Thanh Hạ.

Nếu như đây không phải duyên phận thì có đánh chết anh cũng không tin. Cũng vì vậy mà từ đó trở đi anh đã nhận định.

Anh nhận định, giống như ngày trước nhận định, Cố Thanh Hạ là vợ anh!

Nếu không thì sao có thể khiến anh một lần nữa gặp lại cô ấy?

Trong rất nhiều tiểu thuyết đều viết nam chính cùng nữ chính, rất nhiều năm không gặp, sau đó trong biển người rộng lớn, một người chỉ vì giọng nói của ai đó rơi vào tai mà quay đầu lại. Hoặc là, chỉ trong ánh mắt liền nhìn thấy người ấy, giống như sự tồn tại của người ấy là độc nhất vô nhị.

Tất cả những thứ đó đều là nói vớ vẩn.

Sau tám năm, Nam Tư Văn bị giọng nói sắc bén của Cố Thanh Hạ đánh thức, căn bản không giống như bị sét đánh cùng vô số hồi ức hiện lên trong tâm trí. Anh chỉ cảm thấy bị làm phiền.

Một người đang ngủ ngon giấc, bị người khác đánh thức đều sẽ không vui.

Anh muốn uống nước, lại phát hiện chai nước đã trống không từ đời nào, chỉ có thể chui ra khỏi gầm xe đi lấy. Người phụ nữ làm anh thức giấc kia đang đứng cách đó không xa, quay lưng về phía này, quát mắng mấy người đàn ông. Anh biết đám đàn ông đó, mấy ngày nay bọn họ đang lắp biển quảng cáo bên đường Nam Ngũ Hoàn.

Có thể nghe được đó là cấp trên của bọn họ. Ước chừng công việc làm không tốt, đám đàn ông bị mắng chửi như tát nước vào mặt. Họ đều không dám nhìn thẳng người phụ nữ kia, có người nhìn cây, có người nhìn đường, có người cúi gằm mặt nhìn xuống mũi giày của mình.

Bọn họ đều sợ. Một đám đàn ông bị một người phụ nữ mắng chửi đến mức không dám cãi lại, thật hèn nhát.

Người phụ nữ kia mắng chửi cũng thật khó nghe. Nhưng kể cũng lạ, cô ta một chữ thô tục cũng không nói, một câu "con mẹ nó" cũng không có. Nam Tư Văn thậm chí còn cảm thấy lời nói của cô nghe tương đối văn nhã, nhưng không hiểu sao rơi vào tai lại thành khó nghe đến vậy.

Có lẽ là vì một câu chữ người phụ nữ kia nói đều đem đến cho người ta cảm giác bị khinh thường.

Cái gọi là loại người như bọn họ là để chỉ những người đến từ nông thôn, bần cùng, cuộc sống ở tầng đáy xã hội, chỉ có thể dựa vào những công việc bán rẻ sức lực kiếm ăn qua ngày. Cũng giống như những người đàn ông phải phơi mình dưới ánh mặt trời hàng giờ để trèo lên lắp biển quảng cáo kia.

Đột nhiên, Nam Tư Văn cảm thấy anh và đám đàn ông đó không giống nhau. Anh là người có trình độ, anh tốt nghiệp từ Hồng Tường ra.

Anh ở Hồng Tường học lái xe cẩu, thi được bắng lái. Từ lúc đó trở đi, anh cùng với những kẻ chỉ biết đặt bẫy bắt thỏ, đào sản vật, chưa từng rời khỏi núi sâu không còn giống nhau.

Anh có một cuộc đời trọn vẹn đều là nhờ có Hồng Tường thay đổi.

Song mặc dù anh cảm thấy tự tin, đem bản thân cùng với những kẻ chỉ biết buộc dây vào eo leo trèo trên thang kia tách rời. Thế nhưng anh vẫn như cũ cảm thấy lời nói của người phụ nữ kia quá mức khó nghe.

Bởi vì theo như lời cô ta nói, cho dù anh có ở Hồng Tường học được kỹ thuật lái xe cẩu đi chăng nữa thì vẫn cùng đám đàn ông kia cùng một dạng. Bàn chân chạm vào bùn, cả đời không rửa hết.

Những kẻ chân lấm tay bùn!

Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, anh cũng chẳng thể làm gì được. Nhìn bóng lưng của người phụ nữ đó, anh cũng cảm nhận được áp lực to lớn. Mấy người đàn ông trước mặt cô giống như những đứa trẻ cúi thấp đầu khi làm sai bị giáo viên bắt được. Anh thấy bọn họ bị mắng tới mức mặt đỏ tía tai những vẫn phải nhẫn nhục như vậy. Trước mặt cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Bạn đang đọc Bùn_泥 của Tụ Trắc - 袖侧
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TúTúLàMẹCủaBưB
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.