Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng tối (2).

Phiên bản Dịch · 2374 chữ

_ óng tối ngang nhiên chiếm đoạt mọi thứ, cướp đi những hạnh phúc, yêu thương. Mang lại sự mất mác và thương tổn. _

Trên chiếc giường cũ kĩ, thân người bé nhỏ vẫn nằm bất động. Khuôn mặt nhợt nhạt, vẻ tều tụy khiến Nhã Nhi cảm thấy vô cùng xót xa.

Suốt hai ngày Vân Linh bất tỉnh, Nhã Nhi luôn nắm chặt tay cô, ánh mắt hy vọng ấy chưa bao giờ vụt tắt.

Như lúc này đây, Nhã Nhi với bộ đồng phục nhào nát, đầu tóc rối bù bết chặt vào má, cố dùng bàn tay đầy vết xước đánh thức cô bạn.

-Vân Linh à! Có nghe tớ nói không ? Mau tỉnh lại đi. Sao cậu lại thế này ? Đừng tưởng là có thể dễ dàng thoát khỏi tớ. Mau tỉnh lại cho tớ, Hạ Vân Linh…hức hức.

Giọng nói mang sự tức giận nhỏ dần rồi lẫn vào tiếng khóc nức nở. Nhã Nhi gục đầu xuống mép giường, vùi vầng trán nóng hổi vào bàn tay lạnh lẽo của Vân Linh.

Nỗi sợ hãi, cơn đau và những giọt nước mắt cứ thế hòa vào nhau, khiến cô gái nhỏ co rúm thân người, mắt chăm chăm nhìn về Vân Linh.

Trong cơn mê man, Vân Linh nghe thấy tiếng gào khóc rất lớn của ai đó, nhưng tay chân cô lại tê cứng, cơ thể rát buốt, hơi thở mệt mỏi dần yếu đi.

_ Giữa làn khói mờ đục, cô thấy mẹ đang nắm chặt tay mình, âu yếm vuốt ve mái tóc xoăn ngỗ nghịch, ánh mắt lấp lánh tia cười.Bàn tay mẹ thật ấm áp, tràn đầy những yêu thương mà Vân Linh mong nhớ bấy lâu.

Cô khẽ mỉm cười, đôi chân vô thức nhấc lên, cô sẽ đi cùng mẹ, sẽ bước theo ánh sáng ở phía xa, nơi không có những đau đớn, tổn thương, không có hận thù và giết chóc. Chốn bình yên ấy chỉ thuộc về những thiên sứ như mẹ, Vân Linh rất muốn đến đó.

Nhưng sau lưng cô một lần nữa vọng tới tiếng gọi thật to:

-Vân Linh à !

Cô quay đầu, một ánh mắt thâm trầm nhìn cô, khuôn mặt đầy nếp nhăn vô cùng ấm áp. Là cha, người luôn ở phía sau cô, quan tâm, răn dạy Vân Linh từ bản lĩnh đến cách sống. Ông sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì cô, thiên thần bé bỏng của cả Hạ gia.

-Vân Linh, quay lại!

Giọng nói hết sức giận dữ vang lên, Rain nhăn mặt, nghiến răng kèn kẹt. Từ khi mẹ qua đời, anh luôn cố hết sức bảo vệ cô. Dù hai người hay cãi nhau, dù anh hay nói khích, chọc phá Vân Linh nhưng cô biết, bao nhiêu năm qua anh không ngừng tìm kiếm những bác sĩ giỏi nhất để chữa mắt cho cô. Vì cô Rain đã liều mình kết bạn với Hắc giới, và cũng vì cô anh sẵn sàng từ bỏ người con gái mình yêu.

Tiếng cô bạn thân cũng bất chợt vọng về phía Vân Linh:

-Này “đồ bất cần”, cậu mà đi thì đừng nhìn mặt tớ nữa!

Thái độ của Nhã Nhi mỗi lần tức giận khiến Vân Linh cười phì. Cô bạn lém lỉnh này lúc nào cũng vậy, bề ngoài thì tỏ vẻ mạnh mẽ kiên cường nhưng thực chất bên trong lại vô cùng mềm yếu.

Vân Linh mím môi, cô đưa ánh mắt phân vân nhìn ba người rồi lại nhìn mẹ. Giờ phút hiện tại, cô phải chọn cho mình một con đường , một quyết định liên quan đến bản thân cô và mọi người xung quanh.

Nếu ở lại, con người khiếm khuyết như cô sẽ trở thành gánh nặng, mối lo lắng đối với tất cả. Mọi người lúc nào cũng quan tâm đến cô, đặt Vân Linh sau lớp màn chắn của họ. Nhưng những yêu thương ấy có thể đổi lại gì ? Có lẽ chỉ là những nguy hiểm luôn rình rập, những thương tổn và muộn phiền.

Vậy xin tất cả, hãy cho cô được lựa chọn, Vân Linh không muốn vì cô mà những người thân yêu phải gặp bất hạnh. Họ từng nói cô là thiên thần, nên thiên đường đẹp đẽ của mẹ sẽ thích hợp với cô hơn.

Vân Linh khẽ cúi đầu, để giọt nước mắt không chân thực tí tách rơi xuống, cô lại mỉm cười thật tươi.

-Mẹ ơi, mình đi thôi!

Mẹ cô không nói gì, bà chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt con gái, nơi ẩn chứa những luyến tiếc và khổ đau.

-Hạ Vân Linh, em đứng lại cho tôi!

Chất giọng ngang tàn quen thuộc làm mọi quyết định mau chóng sụp đổ, Vân Linh cứng đờ siết chặt tay mẹ.

Mùi cỏ may không ngừng phả vào làn khói âm ẩm tạo nên một sức ép khó kháng cự. Cô không muốn quay lại, mà thực tế là không dám đối mặt với con người kia. Vân Linh sợ rằng khi nhìn thấy anh, cô sẽ đánh mất dũng khí để ra đi.

-Quay lại nhìn tôi!

Mệnh lệnh đanh thép làm cô gái nhỏ theo quán tính quay lại. Chỉ thấy chiếc bóng cao lớn sừng sững trong bóng đêm, cả người toát ra luồn khí u ám.

Đình Hàn Phong, cơn Gió lạnh lẽo thổi vào tim Vân Linh một tình yêu ấm áp, nồng nàn dư vị của rựu vang, khiến cô say đắm, ngập chìm.

Anh làm cô không còn là Hạ Vân Linh vô cảm, thờ ơ, cô sẽ cười mỗi khi nghĩ về anh, sẽ khóc khi nhớ anh. Vân Linh từng nói với bản thân, dù kết quả có thế nào cả đời này cô chỉ yêu duy nhất một người, kể cả anh yêu cô gái khác. Nếu anh quay lưng cô cũng sẽ đứng phía sau mà dõi theo.

Nhưng sao không sớm, không muộn, ngay khi cô chấp nhận buông xuôi, quyết định từ bỏ tất cả, Hàn Phong lại xuất hiện.

Nhìn lại chiếc bóng đen cô độc, đáy mắt Vân Linh dậy sóng. Một ý niệm ích kỉ nảy sinh, Vân Linh muốn trở về.

-Hãy quay về, làm theo những gì trái tim con lên tiếng!

Mẹ dịu dàng hôn lên trán cô rồi cứ thế hòa vào làn khói trắng, biến mất. Cánh cổng màu hồng phía xa khép lại, khung cảnh mờ ảo đọng lại giọng nói rất khẽ của Vân Linh.

-Mẹ à, con xin lỗi! _

Những ngón tay thon dài bắt đầu động đậy, Vân Linh cố mở mí mắt nặng trĩu của mình.

Dù mở hay nhắm mắt thì mọi thứ cô nhìn thấy vẫn là một mảng đen tăm tối, nhưng Vân Linh muốn người bên cạnh an tâm khi cô có thể tỉnh dậy.

Một bàn tay nóng hổi nắm chặt tay cô, bàn tay quen thuộc mà từ lúc bị bắt cóc đến giờ chưa hề buông tay Vân Linh.

Dùng sức tựa vào tường, cô nâng người ngồi dậy, giật giật tay Nhã Nhi.

Bị ai đó đánh thức, hàng mi dài khẽ cử động, Nhã Nhi uể oải thay đổi tư thế ngủ khó nhọc của mình.

Đôi mắt tròn xoe mở to nhìn vào người trước mặt, niềm vui ập đến làm cô bật khóc.

-Vân Linh đáng ghét, bây giờ cậu mới chịu tỉnh à? Có biết tớ lo lắng cho cậu thế nào không hả!

Cánh môi nhạt màu cong lên, nụ cười sáng lấp lánh hướng về “cô bạn mít ướt”.

-Nhã Nhi, đừng khóc! Nếu lúc nãy cậu không làm ồn, có lẽ tớ đã yên tâm đi theo mẹ. Nhưng mà, tớ vẫn muốn nghe cậu náo loạn hơn!

Lời nói của cô làm Nhã Nhi khóc dữ hơn, tính tình con trẻ không thay đổi làm Vân Linh cười phì.

Bầu không khí ngập đầy niềm vui ấy mau chóng tan biến khi tiếng mở của đáng sợ vang lên.

Mùi rựu nồng nặc xộc vào căn phòng, hơi thở phì phò nặng trịch ngày càng tiến gần làm hai cô gái tái mặt.

Người đàn ông mập béo đưa đôi mắt gian xảo đảo quanh phòng, ánh nhìn bỡn cợt dừng lại trên người Vân Linh và Nhã Nhi.

-Ái chà….bọn khốn kiếp đó chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, sao có thể hành hạ hai người đẹp của chúng ta ra nông nỗi này.

Ì ạch di chuyển đến chiếc giường, ánh mắt vẫn hau háu nhìn vào hai cô gái. Đưa bàn tay béo ú chạm vào má Nhã Nhi, người đàn ông tỏ vẻ thích thú:

-Cô gái đanh đá này chắc là Cao Nhã Nhi…haha. Đừng có trừng mắt với tôi, đôi mắt xinh đẹp này không chừng sẽ giống như bạn cô đấy!

Nhã Nhi điên tiết gạt tay ông ta, trừng mắt hét:

-Ông cũng đừng có mà chạm cánh tay bẩn thỉu này vào người tôi, tôi chẳng đảm bảo nó còn ở vị trí đó được bao lâu nữa đâu.

Tiếng cười sảng khoái bật ra, phảng phất mùi hôi rất khó ngửi từ chiếc miệng kinh tỏm kia.

-Ha…ha. Nữ chủ nhân nói không sai, cô đúng là mạnh miệng. Cô gái à, chẳng ai đến cứu các cô đâu, nên yên phận thì hơn. Chọc giận cô ta, cô chỉ có con đường chết. Nhưng mà….

Đưa đôi mắt ra phía sau Nhã Nhi, ông ta hết sức thỏa chí.

-Làm hại đến cô ấy thì không tốt chút nào.

Nhận thấy tia nhìn dâm đãng kia cứ liên tục đảo về hướng Vân Linh, Nhã Nhi liều mình đẩy ông ta ra, mặc kệ thân hình mập mạp vô cùng chênh lệch với dáng người nhỏ nhắn của cô.

-Tránh ra, không được đụng đến Vân Linh, không được làm hại cậu ấy, tránh raAAAAA!

Khó chịu với sự phản kháng của cô gái, lão già siết mạnh tay cô, ra sức ném Nhã Nhi vào góc tường đằng xa.

Sức mạnh của ông ta hoàn toàn khống chế mọi sự giãy giụa, chống cự của Nhã Nhi. Đôi tay thô bạo dùng dây thừng trói chặt , rồi bịt kín miệng cô lại.

Vân Linh hoảng hốt gọi Nhã Nhi, thân người yếu ớt cố bước xuống giường.

-Nhã Nhi ! Cậu không sao chứ, Nhã Nhi!

Bất chợt bị một bàn tay tóm lấy, sắc mặt của Vân Linh bỗng chốc trắng bệch.

Mùi rựu kinh tởm khi nãy hừng hực lan tỏa khắp căn phòng, vương vào đồ vật vị chua chua, nhờn nhợn buồn nôn.

Hơi thở trở nên gấp gáp khi nhìn vào khuôn mặt thánh thiện của Vân Linh, những dục vọng và khao khát điên cuồng trong người tên đàn ông trỗi dậy mãnh liệt.

Ngay từ khi gặp cô gái này, ông ta đã nuôi hy vọng chiếm đoạt cô, kể cả Vân Linh là người con gái của Đình Hàn Phong, ông ta cũng bất chấp tất cả.

Chiếc mũi xấu xí vùi vào hõm cổ Vân Linh, không ngừng hít hà mùi thơm thanh cao, trong lành của người thiếu nữ mới lớn. Ông muốn hưởng thụ sự tinh khiết, trinh nguyên của Vân Linh, cô gái mà Gió lạnh yêu thích.

-Đừng mà…tôi xin ông, đừng mà.

Vân Linh gào to, hai hàng nước mắt tuôn như mưa dưới khóe mi, cơ thể bần bật run lên những sợ hãi tột độ. Những va chạm xa lạ như nhát dao, từng nhát từng nhát đâm vào da thịt cô.

Nhã Nhi mở to mắt, hai tay bấu chặt vào dây trói, chứng kiến cảnh Vân Linh bị làm nhục cô chỉ hận không thể cầm súng bắn chết lão ta. Cô đau đớn trong sự bất lực, cổ họng khô khốc. Một tiếng thét dữ dội vọng ra từ tim cô, những mạch máu căng cứng bắt đầu vượt quá mức độ co giãn.

Phịch…..Thân người nhỏ bé đã đổ sụp trong góc tối của căn phòng.

Móng tay sắc nhọn cấu vào lớp thịt đầy mỡ, Vân Linh vẫn khản giọng kêu gào:

-Hàn Phong, cứu em. Mau đến cứu em!

Nghe tiếng kêu cứu của Vân Linh, người đàn ông tức giận đẩy cô ngã xuống giường, giọng nói khàn đục thì thầm vào vành tai xinh xắn của cô gái.

-Đừng hy vọng nữa, hắn ta có ba đầu sáu tay cũng không mò ra chỗ này đâu!

Đôi môi thô ráp kia bắt đầu hôn vào mắt cá chân Vân Linh, hung bạo chà xát vào da cô.

Vân Linh giật bắn người, bám chặt tay vào gấu váy, hai cánh môi bị cô cắn đến tứa máu. Cô thà chết đi chứ không để bị làm nhục.

Nhưng những gì về Hàn Phong đã níu kéo, chiếm giữ suy nghĩ dại dột kia. Một tia hy vọng chợt le lói, anh sẽ đến cứu cô, Hàn Phong sẽ luôn bảo cô, không để Vân Linh gặp bất cứ nguy hại nào.

Mặc cho sắc mặt tái nhợt của cô gái, cơn thú tính vẫn cư nhiên bộc phát. Nhìn theo đôi chân thon thả, trắng mịn, bàn tay vô lại nắm lấy váy Vân Linh và…roẹt.

Chiếc váy tả tơi rách một đường dài, đủ để những gì hấp dẫn nhất lộ ra trước mắt con sói đội lốt người kia.

Trong sự vùng vẫy yếu ớt, Vân Linh cảm giác một làn da thô ráp đang di chuyển lên trên, hô hấp rối loạn phả ra mùi rựu đắng chát.

Phập. Tim cô ngừng đập, cơ thể đau đớn như bị xuyên thấu bởi hàng ngan mũi tên. Thân hình to lớn đổ ập xuống, nặng nề nhấn chìm cô vào hố sâu hun hút.

Bóng tối ngang nhiên chiếm đoạt mọi thứ, cướp đi những hạnh phúc, yêu thương. Mang lại sự mất mác và thương tổn.

Ngoài trời, cơn tuyết kéo dài trong đêm đen, thổi vào căn phòng cơn lạnh thấu xương.

Bạn đang đọc Bức Vẽ Của Gió! của Windy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.