Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão tứ Cố gia

Phiên bản Dịch · 1605 chữ

Chương 12: Lão tứ Cố gia

“Thiếu đạo đức có thể ném đá sao?” Cố Phán Nhi lớn tiếng trả lời.

m thanh trong trẻo này khiến người bên ngoài đang xem kịch lập tức yên tĩnh lại, chỉ chỉ trỏ trỏ Chu thị.

Chu thị cảm thấy mất mặt, bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi, lại cúi người nhặt một hòn đá lớn hơn, cũng không nhìn xem là cục đất hay là hòn đá, liền ném mạnh về phía Cố Phán Nhi.

Lần này vô cùng phát huy, vật kia bay thẳng về phía Cố Phán Nhi, vô cùng có lực.

Cố Phán Nhi hạ thấp người, vật kia bay qua đỉnh đầu nàng. Nàng đang thấy may mắn mình tránh kịp, nhưng không ngờ phía sau lại truyền đến một tiếng thét chói tai, trong tiếng thét chói tai tràn ngập hoảng sợ.

Quay đầu nhìn lại, lập tức khóe mắt nàng giật giật.

Đôi mắt An thị trừng lớn, dáng vẻ kinh hồn khiếp vía, bên chân có một đống đất, rất rõ ràng là do vật vừa bay qua đầu nàng tạo thành, chỉ suýt chút nữa đã ném trúng.

Cố Thanh vừa muốn kêu lên, Cố Phán Nhi vội nhảy xuống từ trên tường, che miệng Cố Thanh lại.

Ư!

Tròng mắt Cố Phán Nhi đảo một vòng, nàng nảy ra ý hay, lớn tiếng kêu lên: “Còn muốn mặt mũi không hả! Cục đá nặng nửa cân cũng dám cầm ném người, giết người phải đền mạng!”

Ngoài tường yên tĩnh lại, vểnh lỗ tai lên nghe động tĩnh bên trong.

Đúng lúc An thị ối một tiếng, khóc rống lên: “Nhi tử, nương sợ!”

Chẳng lẽ ném trúng tên nhóc bệnh Thanh thiếu gia sao? Vừa rồi Thanh thiếu gia còn nói chuyện mà, lúc này không có âm thanh gì nữa. Cục đá nặng nửa cân ném lên người ai thì cũng đều quá sức, chứ đừng nói tên nhóc yếu ớt này.

Mắt Chu thị co rụt lại, bản thân bà ta chỉ muốn trút giận mà thôi, nhưng không ngờ lại làm thành lấy mạng người.

Cả nhà này đoản mệnh, điên ngốc, không nguyện ý đền mạng cho bọn họ.

Tròng mắt Chu thị vừa đảo, rống lên với đám người: “Nhìn cái gì mà nhìn, không cần ăn cơm à! Chuyện nhà người khác đẹp như vậy, cũng không sợ xem nhiều sẽ mọc mụn cơm sao! Cút, mau cút……” Trong miệng bà ta kêu ‘cút’, nhưng lại không thật sự đi đuổi người, mà là tự mình bỏ chạy.

Cố Đại Giang choáng váng. Ông ta vốn dĩ thấy thê tử và con mình bị bắt nạt, muốn xả giận cho họ, nhưng ai biết Đại Nha ngốc không mở cửa đã đành, lại còn làm chuyện thành ra thế này.

Đừng thật sự ném bị thương người đó chứ? Nếu thật sự ném bị thương người thì làm sao đây?

“Đồ ngốc nhà ông, còn không đi nhanh lên!” Trong lòng Trần thị cũng sợ hãi. Bên trong không có động tĩnh, đoán chừng không chết người, nhưng lúc sau có chết hay không thì cũng không ai biết. Hiện tại không đi, chẳng lẽ còn ở lại nơi này để người ta tính sổ sao? Người ném đá là lão thái bà chết tiết kia, cũng không thể cõng chuyện giết người đền mạng này được.

Cố Đại Giang ngây ngốc bị Trần thị kéo về nhà. Hai vợ chồng cũng không dám đến phòng ăn ăn cơm trưa.

Ngoài cửa có người rời đi, có người không yên tâm tiến lên gõ cửa, cũng có người muốn tìm hiểu tình huống. Nhưng cửa lớn vẫn luôn đóng chặt, bên trong lại không truyền ra động tĩnh gì, mọi người nghe một lát liền rời đi.

Mọi người suy đoán, người này có thể bị ném trúng rồi, nhưng không quá nghiêm trọng.

Đó là cục đá nặng nửa cân, ném trúng chỗ nào trên người thì cũng đều không dễ chịu, nhà Toàn Phúc thật đúng là dám làm.

Giữa trưa hôm nay lại có rất nhiều chuyện trà dư tửu hậu rồi.

Ai biết trong viện, Cố Phán Nhi làm mặt quỷ buông Cố Thanh ra, tỏ vẻ chuyện đã được giải quyết.

“Lão bà điên nhà ngươi, trên tay toàn là đất!” Cố Thanh phun nước miếng ra, phun ra không ít đất. Hắn không nhịn được trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi. “Ngươi thật bẩn!”

“…… Đi xem nương ngươi đi!”

Cố Thanh hừ một tiếng, chạy tới xem An thị.

Cố Phán Nhi giơ tay lên nhìn, khóe miệng nàng giật giật. Bức tường này cũng quá bẩn, hại tay nàng cũng bẩn theo.

An thị thật sự bị dọa rồi. Bà ấy vừa nức nở, vừa sợ hãi hỏi: “Hiện tại làm sao đây?”

Cố Thanh nhìn Cố Phán Nhi.

Cố Phán Nhi bị nhìn đến không biết nói gì: “Nhìn ta làm gì? Nên làm gì thì làm đi.”

Cố Thanh nhíu mày: “Vậy nên làm gì?”

Mặt Cố Phán Nhi hớn hở: “Tất nhiên là mổ gà rừng, thỏ nấu cơm. Chẳng lẽ các ngươi không đói bụng sao? Nhanh lên, muốn lột da hay là nhổ lông, muốn ta tới giúp không, kỹ thuật lột da của ta không tệ.”

“……” Hai mẫu tử đều run rẩy.

An thị lau nước mắt, yếu ớt nói: “Vẫn nên nhổ lông đi, ta đi đun nước nóng. Ta tự làm là được, ngươi đi nghỉ ngơi một lát đi!” Trong lòng không khỏi nói thầm, lột da rất lãng phí, tuy người con dâu này đã bình thường hơn chút, những vẫn còn chút ngốc, không biết làm việc.

Cố Thanh khinh thường liếc Cố Phán Nhi, hắn hừ lạnh một tiếng, nói với An thị: “Nương, con tới giúp người!”

Hai mẹ con làm việc rất hài hòa, để lại Cố Phán Nhi co rúm đứng tại chỗ. Ánh mắt này của tiểu tướng công có ý gì, còn muốn chung đụng với nhau hay không đây?

Nhà Toàn Phúc ở cách vách, sau khi Chu thị về đến nhà, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không yên tâm. Nếu quỷ đoản mệnh kia thật sự bị cục đá của mình ném chết, vậy thì nguy mất? Chu thị cũng không rõ khối cuối cùng bà ta ném có phải cục đá hay không, nhưng rất lớn rất nặng, nghe tiếng kêu bên trong, đoán chừng là cục đá.

Nhưng đừng ném trúng đầu.

Cố lão gia tử đang kiểm tra loại lúa. Mặc dù bảo quản rất tốt, nhưng hắn vẫn cứ không yên tâm, xét cho cùng thì cũng đã thu hoạch được một năm rồi. Chu thị không bình thường, hắn cũng không quan tâm, nhưng cũng không quá mức không để ý, dù sao lão thái bà này thỉnh thoảng cũng gây ra chút chuyện, cũng không biết ngừng nghỉ.

“Lão già, ông nói xem nhà Đại Nha ngốc sẽ không có chuyện gì chứ?”

Lão gia tử nhặt một hạt thóc lên bỏ vào miệng nếm thử, không thèm để ý, nói: “Có thể có chuyện gì, tuy thân thể của đứa nhỏ đó yếu một chút, nhưng cũng không đến mức đoản mệnh.”

Chu thị vừa nghe thì liền biết lão gia tử còn chưa biết chuyện mình ném đá trúng người. Bà ta đảo mắt, do dự một chút nhưng vẫn không nói ra. Bà ta liếc mắt nhìn túi hạt giống kia: “Cả ngày ông sờ hạt giống này, cũng không sợ sờ hỏng nó sao!”

“Bà biết cái gì, mỗi ngày chỉ biết ồn ào.”

“Ta không hiểu, ông hiểu!”

Chu thị trừng mắt với lão gia tử, rồi đi xuống hầm, lắc mông đi đến phòng lão tứ. Hỏi người khác chuyện này, Chu thị không quá yên tâm, chi bằng tìm lão tứ bàn bạc một chút.

Lão tứ Cố Đại Hồ là đứa con đã lớn tuổi. Khi điều kiện trong nhà tốt, đã gửi hắn đến trường tư thục hai năm. Cố Đại Hồ cũng không chịu thua kém, học được chữ còn tính toán rất giỏi. Hắn làm tiểu nhị kiêm một nửa chưởng quầy ở trấn trên cho người ta. Ngày thường tính toán sổ sách, bán đồ vật, tiền công một tháng ba trăm văn tiền.

Cố Đại Hồ từng nghĩ tới muốn thi tú tài, nhưng chi phí học tập quá cao, trong nhà cung cấp cho hắn hai năm thì không vui vẻ cung cấp nữa. Nếu nói không oán là không thể, nhưng oán thì có ích lợi gì, tiền lại không nằm trong túi mình.

Liễu thị thêu thùa, cảm thấy bàn có chút lung lay, bà ta liền cúi người xuống nhìn. Bà ta thấy bàn một bên cao một bên thấp, liền tiện tay cầm cuốn sách Cố Đại Hồ đặt ở trên mặt bàn xuống lót chân bàn.

Cố Đại Hồ đoạt lại: “Sao lại lấy sách của ta lót chân bàn!”

Liễu thị trợn trắng mắt: “Trái phải gì thì ông cũng thuộc làu làu nó rồi, lót một chút thì làm sao? Hơn nữa, ông giữ lại quyển sách rách này thì có ích gì? Ông cũng không đọc được nữa.”

“Tôi giữ lại cho con trai tôi dùng không được sao?”

Cố Đại Hồ bất mãn, bĩu môi lải nhải một câu, cẩn thận làm phẳng những trang sách đã bị cuộn lại, sau đó cho vào tủ, khóa lại.

Bạn đang đọc Boss Nhà Nông (Bản Dịch) của Thư Trường Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.