Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

31

Phiên bản Dịch · 2976 chữ

Lý Ức đi rồi. Tử Tô lo sợ bất an nhìn Lý Mẫn: vải trắng che mặt thấy không rõ tâm tình, nhưng im lặng ngồi ở đằng kia, dường như trông vẫn khá tốt. Nàng thả Hoán Nhi trong ngực xuống đất, nói với nó: "Hoán Nhi, con không phải rất nhớ phụ thân sao, phụ thân ở đó a, nhanh, đi qua đi."

Hoán Nhi nghi ngờ nghiêng cái đầu nhỏ nhìn trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là phụ tử ruột thịt, nên vẫn nhận ra được. Mặc dù mấy ngày nay những việc xảy ra ở Dịch Đình khiến nó sợ hãi, thế nhưng nhìn thấy phụ thân vẫn khiến nó vui vẻ lộ ra nụ cười."Phụ thân!" Nó giang hai cánh tay chạy tới nhào vào người Lý Mẫn.

Thế nhưng hôm nay phụ thân làm sao vậy? Hắn sao lại không ôm Hoán Nhi, cũng không nói chuyện? Hoán Nhi không rõ, nó ôm lấy cánh tay Lý Mẫn lắc lắc: "Phụ thân, Hoán Nhi thật là nhớ phụ thân, phụ thân vì sao không để ý tới Hoán Nhi? Hoán Nhi muốn phụ thân ôm, phụ thân!"

Lý Mẫn rốt cuộc cũng bị nó gọi mà hoàn hồn."Hoán Nhi?"

"Phụ thân phụ thân!" Hoán Nhi càng vui mừng, hôn bẹp một cái lên trên cằm Lý Mẫn.

Lý Mẫn giang hai cánh tay, ôm chặt lấy nó: "Hoán Nhi. . ."

"Hoán Nhi thật nhiều ngày không gặp phụ thân, phụ thân người không nhớ Hoán Nhi sao?" Hoán Nhi làm nũng hỏi.

"Sao lại thế." Lý Mẫn vuốt ve hôn nhẹ nó: "Cho dù lúc nào, Hoán Nhi đều là nhi tử của phụ thân. Phụ thân từng thề, cần phải đối đãi ngươi như châu như bảo, cho ngươi làm người sung sướng nhất trên thế gian . . ."

Đó là khi hắn còn niên thiếu, sau một lần bị phụ hoàng trách cứ, ban đêm ở trong chăn khóc thề: ngày nào đó nếu ta có nhi nữ của mình, ta nhất định đối đãi bọn họ như châu như bảo, điều gì tốt nhất trên đời này đều cho bọn họ!

Lý Mẫn không khỏi nghĩ tới, nếu như hắn có con với A Tú, thì không biết dáng vẻ dài ngắn như thế nào. . . Nhất định sẽ là hài tử đáng yêu nhất trên đời này, hắn sẽ mừng rỡ như điên, hắn sẽ cảm thấy mỹ mãn không tiếp tục sở cầu, hắn sẽ là người hạnh phúc viên mãn nhất đời này . . . Trước đây chẳng bao lâu, hắn đã từng cách phần hạnh phúc viên mãn này gần như vậy, có thể đụng tay là chạm đến. . . Thế nhưng hắn tự tay đẩy ra -- không, đây không phải lỗi của hắn, là có người chen ngang giữa bọn họ, ngăn hắn lại, không cho hắn thấy rõ dáng vẻ của nàng! Thật là độc ác, thật là độc ác mà!

Lý Mẫn buông lỏng Hoán Nhi ra: "Hoán Nhi, con mệt không, đi xuống nghỉ ngơi trước đi. Người tới, người đâu!"

"Điện hạ, thiếp ở chỗ này." Tử Tô bước lên phía trước nói.

Lý Mẫn không để ý tới nàng ta, vẫn tiếp tục gọi người.

Hồi lâu, mới thấy Tần Duyên Tú tới đây.

"Mang Hoán Nhi đi." Lý Mẫn lạnh lùng thốt lên.

Hoán Nhi bị mang đi. Tử Tô hít sâu một hơi, ép một chút sợ hãi trong lòng, quỳ rạp xuống đất: "Điện hạ."

Tử Tô trong khoảng thời gian rất ngắn này đã nhanh chóng thay đổi. Trước kia khi mới vừa vào Dịch Đình, nàng ta vẫn không hoảng hốt một chút nào. Nghĩ rằng chỉ cần chịu đựng một chút, là Thái Tử liền có thể cứu nàng ta ra ngoài. Vì nói cho cùng thì tình cảm giữa nàng ta và Thái Tử không phải bình thường, nàng ta lại là mẹ đẻ của Hoàng Trưởng Tôn, chỉ là lão hoàng đế không chào đón nàng ta, cho nên chỉ cần chịu đựng chờ đến ngày Thái Tử đăng cơ, thì nàng ta có thể đường đường chính chính trở thành nương nương.

Nhưng ai có thể ngờ, chẳng những không thể đợi được Thái Tử tới cứu nàng ta, mà lại còn chờ đến tin tức Thái Tử bị phế!

Vì chuyện quá lớn, cho nên ngay cả nơi như Dịch Đình, thì chân tướng sự việc cũng được truyền nhất thanh nhị sở, không người nào là không biết. Tử Tô nghe xong, người lập tức như rơi vào hầm băng: không ngờ Quân hầu vẫn còn giữ lại thủ đoạn bậc này. Trời ạ, nàng ấy thế nhưng là quân hầu, mình tại sao lại bị lợi ích che mờ mắt mà dám khi dễ nàng ấy. . . Thái Tử hắn nhất định biết chân tướng rồi, nhất định biết rồi! Hắn cũng nhất định sẽ nghĩ mình đối với hắn giấu giếm lừa gạt. . .

Lý Mẫn có bao nhiêu mê luyến đối với Phương Cẩm An, không có người nào rõ ràng hơn so với Tử Tô. Chỉ bởi vì nàng ta là thị nữ của nàng, hắn liền nguyện ý sủng nàng ta lên trời cao, huống chi nếu chính là người đó.

Như thế, hắn khẳng định hận chết nàng ta, ước gì có thể ăn sống nuốt tươi nàng ta!

Từ đó trở đi, Tử Tô liền tính toán nên ứng đối với Lý Mẫn ra sao.

Bởi vậy lúc này, mặc dù thấy Lý Mẫn người đầy lệ khí, Tử Tô tuy có sợ hãi, nhưng vẫn còn bình tĩnh: "Điện hạ, Điện hạ xin nghe thiếp nói một lời, chuyện quân hầu, cũng không phải là thiếp cố tình giấu Điện hạ, là quân hầu, quân hầu chính nàng muốn thiếp không nói, nàng nói, nếu Điện hạ thiệt tình ái mộ nàng, thì tất sẽ nhận ra nàng!"

"Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn vu oan nàng!" Lý Mẫn giận dữ, nhấc chân một chân, hung hăng đá vào ngực Tử Tô, đá nàng ta bay ra xa mấy bước!

Tử Tô trong miệng lập tức đầy vị máu tanh, hự một phát phun ra một búng máu.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối với nàng ta như thế, chưa từng có.

"Ai dám khi dễ ngươi, ta đánh chết hắn." Trước đây không lâu, đã có một thiếu nữ vừa dịu dàng vừa bá đạo, từng nói như vậy với nàng ta.

Nhưng bây giờ không còn có người nguyện ý đứng trước che chở cho nàng ta nữa rồi.

Tử Tô nhắm mắt, đưa tay chùi vết máu nơi khóe miệng, muốn đứng lên, nhưng đau đến mức không có cách nào làm được, đành phải sử dụng cả tay và chân, bò hướng Lý Mẫn."Điện hạ, Tử Tô sai rồi." Nàng ta run giọng nói: "Cầu Điện hạ tha chết cho Tử Tô, để Tử Tô có thể bù đắp sai lầm của mình. Tử Tô dù sao cũng có tình cảm cùng nhau lớn lên với Quân hầu, không có người nào hiểu rõ tâm tư Quân hầu bằng ta. Chỉ cần để Tử Tô gặp nàng, Tử Tô tin chắn, tất có thể thuyết phục Quân hầu nhà ta, lần nữa trở về bên cạnh Điện hạ!"

"Hả, thật sao?" Lý Mẫn cúi người, đưa tay nhéo má nàng ta.

Hắn dường như có vẻ xiêu lòng. Tử Tô vội gật đầu không ngừng: "Đúng, Tử Tô thề, Tử Tô có thể làm được!"

Nhưng mà Lý Mẫn tát nàng ta một cái ngã lăn trên mặt đất: "Nhưng bây giờ căn bản không có biện pháp nhìn thấy nàng, Lý Ức sẽ không cho ta cơ hội này!"

"Ngươi tiện nhân này! Thương thế của A Tú nặng như vậy, ngươi cho rằng lời ngon tiếng ngọt có thể thoát tội được sao! Tất cả đều là bởi vì ngươi! Ngươi đáng chết!" Lý Mẫn rống giận, điên cuồng, một cước tiếp một cước đá ở trên người nàng ta.

"Điện hạ tha mạng!" Tử Tô nhìn hắn như vậy, giống như là điên thật rồi. Nàng ta giãy giụa đứng lên, chạy ra ngoài.

Mà Lý Mẫn tuy mù, nhưng rốt cuộc cũng là người có võ công, thính lực vô cùng tốt. Nghe vị trí thanh âm, lảo đảo, đuổi theo nàng ta không tha: "Tiện nhân, còn dám trốn!"

Chạy đến hành lang, thì một thân thể nho nhỏ chạy vào lòng Tử Tô, Tử Tô theo bản năng liền đẩy ra. Mà Lý Mẫn đã đuổi sát theo sau, hắn đã bị phẫn nộ làm cho đầu óc choáng váng, nhấc chân đá bay một cái:

"Mẫu thân -- a!"

Tiếng khóc lóc thảm thiết vang lên, Tử Tô cả người run rẩy, lúc này mới phản ứng chuyện gì xảy ra. Nàng ta quay đầu, trơ mắt nhìn thân thể nho nhỏ của Hoán Nhi như diều đứt dây bay qua trước mặt mình.

Tử Tô đau đứt ruột đứt gan."Hoán Nhi!" Nàng ta thét chói tai, lăn một vòng xông lên.

Tiếng khóc lóc thảm thiết rốt cuộc cũng làm Lý Mẫn đang nổi giận dừng lại, mà tiếng thét của Tử Tô thét càng làm cho hắn trời đất quay cuồng. Trên đùi, cảm xúc mềm mại của thân thể nho nhỏ vừa đá phải vẫn còn vương lại."Hoán Nhi?" Lý Mẫn mê mang hỏi: "Hoán Nhi nó thế nào, nó thế nào!"

Hắn tìm kiếm lần theo giọng nói. Thế nhưng sờ tới sờ lui vẫn tìm không thấy: "Hoán Nhi? Hoán Nhi ở nơi nào? Nó thế nào, nó thế nào!"

Tử Tô ngoảnh mặt làm ngơ, nàng ta chỉ run rẩy đưa tay cảm nhận hơi thở của Hoán Nhi -- thế nhưng đã một lúc lâu, mà con của nàng ta, nhi tử của nàng ta vừa nãy còn sống chạy loạn, nay lại không còn một chút sức sống.

Là nàng ta tự tay đẩy Hoán Nhi ra.

Nàng ta không còn cái gì nữa.

Tử Tô ôm chặt lấy Hoán Nhi, lảo đảo đứng lên, lao đầu về phía cây cột bên cạnh.

Sáng sớm ngày hôm sau thống lĩnh thị vệ tự mình tiến cung bẩm báo việc này với Lý Ức.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Bạch Dĩ Sơ tiến lên hỏi trước.

"Phế Thái Tử lăng nhục tội phụ Tử Tô, vốn con trai của tội phụ được an trí ở phòng khác nghe được tiếng vang liền xông ra, bị phế Thái Tử vô ý đá phải, khiến tắt thở ngay tại chỗ." Thống lĩnh thị vệ lo lắng bất an nói: "Tử Tô sợ tội đụng cột tự sát, phế Thái Tử cũng ói ra máu. Đã lệnh đại phu thăm khám, có nói là ứ đọng ở ngũ tạng, sợ là bị thương căn cốt."

"Hóa ra là như vậy." Bạch Dĩ Sơ suy nghĩ nói: "Lúc này báo lên, rốt cuộc cũng là con nối dõi của Thiên gia . . . Điện hạ hôm nay tâm trạng không được tốt, ngươi trở về đi, chuyện này ta sẽ tìm lúc thích hợp bẩm báo Điện hạ. Thật là trẻ con có tội tình gì chứ, hãy an táng cho tốt."

Ngày hôm đó tâm trạng Lý Ức hoàn toàn xác thực không hề tốt.

Bởi vì sáng sớm liền nhận được một tin tức xấu: "Vốn Du Minh đã tìm ra Thần y Hoàng Phủ Cực, đang muốn đưa người trở về, bỗng nhiên từ đâu xông ra một đám người, cướp người đi! Đối phương có thân phận như thế nào, Du Minh còn chưa có manh mối. . ."

"Du Minh làm ăn như thế nào vậy! Người đã đến tay còn có thể đánh mất!" Lý Ức giận dữ.

Mấy ngày nay triều chính cũng rất nhiều điều không được như ý, việc này coi như là kíp nổ, trong chớp mắt, miệng Lý Ức nổi lên ba mụn bong bóng lớn.

Vốn muốn đến Chương Hoa điện một chuyến để thay đổi tâm tình, nào ngờ còn chưa có bước vào cửa lớn của Chương Hoa điện, đã nghe thấy giọng nói cao vút của Sở Loan.

Mấy ngày vừa qua, Lý Ức càng nhìn Sở Loan càng thấy không vừa mắt.

Thân là Lục suất thống lĩnh Đông cung, chức trách của Sở Loan vốn là lượn vòng xung quanh Đông cung, trọng điểm là luôn phải ở quanh Thái Tử. Nhưng hắn ta thì sao, vô sỉ mà giảm bớt phạm vi chức trách thành chỉ lượn vòng xung quanh Phương Cẩm An.

Nay thì có sản vật trà ở quê nhà, kinh thành khó gặp tặng cho tiểu thư, mai lại là vô tình gặp được một đoàn hát đàn sáo từ quê nhà tới, mời tiểu thư nghe một chút giọng nói quê hương chốn thôn quê hẻo lánh, kia lại là bùa hộ mệnh cầu được từ trong chùa có danh tiếng ở quê nhà mang tới cho tiểu thư, để cầu thân thể khoẻ mạnh.

Nghĩ đến xuất thân của hắn còn bày ra đó, Lý Ức vốn cũng muốn nhịn cho qua.

Hôm nay "con ong bướm" này lại náo ra cái gì xấu xa rồi hả? Lý Ức nhịn không được duỗi tay niết huyệt thái dương, rồi mới cất bước đi vào.

Trong chánh điện tiếng hoan hô cười đùa. Đám cung nhân vây chung quanh sập mềm mà Phương Cẩm An thường ngồi, Lý Ức đến cũng không có người phát hiện.

Lý Ức đi đến phía ngoài, thăm dò nhìn qua, thì thấy trên giường, Phương Cẩm An và Tạ Tụ đang chen chúc ngồi đối diện, mân mê vuốt ve một vật nhỏ.

Là một con mèo con trắng như nắm tuyết, còn nhỏ hơn so với nắm đấm của hắn.

"Miêu Miêu ~" Phương Cẩm An nâng Tiểu Miêu ở lòng bàn tay lên rồi trêu chọc nó.

"Mạt tướng thấy tiểu thư ở trong cung cô đơn, liền nghĩ đến để vật nhỏ này đến bồi tiểu thư." Sở Loan đứng một bên, thấy Phương Cẩm An như vậy, thì vẻ mặt thỏa mãn cười ngây ngô.

Cái gì cô đơn hả! Lý Ức nghe xong lời này, lập tức liền cảm thấy vết bỏng rộp ngoài miệng lại nhói lên đau rát.

"Khụ khụ!" Hắn nghiêm mặt, ho khan hai tiếng.

Mọi người lúc này mới phát hiện hắn đã đến, vội bối rối hành lễ.

"Điện hạ đệ tới rồi, đệ xem, Sở Loan tặng ta con mèo nhỏ, thật đáng yêu quá!" Phương Cẩm An đưa Tiểu Miêu cho hắn xem, vừa từ từ sáp mặt mình vô.

Lý Ức vươn tay cầm con mèo kia xem xét: "Răng nhọn móng sắc, cẩn thận không lại cào nàng bị thương. Sở tướng quân cũng là sơ ý, thân thể nương nương xảy ra chuyện gì, thì ngươi biết rõ rang rồi đấy. . ."

"Vật nhỏ chỉ lớn bằng này, không có gì đáng ngại." Phương Cẩm An cắt ngang lời hắn, đoạt Tiểu Miêu lại: "Nó sẽ cào ta sao? Sẽ cắn ta sao? Sẽ không đúng không? Nó ngoan nhất!" Vừa nói xong, lại cọ cọ, lại hôn nhẹ. Mèo kia cũng nhu thuận, cũng duỗi đầu lưỡi nhỏ ra liếm liếm khuôn mặt nàng, Phương Cẩm An thích thú vội vàng để cho Tạ Tụ hôn.

Lý Ức nhìn, ước gì mình có thể thay con mèo này.

Ngồi bất động một khắc đồng hồ, Phương Cẩm An cũng không có chuyển ánh mắt từ trên người mèo con sang trên người hắn một lát. Lý Ức sắc mặt càng ngày càng đen: "Ta đi trước."

"Điện hạ tạm biệt không tiễn!" Sở Loan đi trước cướp lời.

Lý Ức lạnh lùng liếc qua, Sở Loan ngạo nghễ đón lấy, ánh mắt hai người giao nhau, một hồi điện quang tóe lửa.

"A, Điện hạ sắc mặt giống như không được tốt cho lắm." Phương Cẩm An rốt cuộc cũng liếc hắn một cái: "Aaaa.., ngoài miệng nổi nhiều vết bỏng rộp như vậy, là phát hỏa sao?"

"Không có việc gì, trên triều có chút phiền lòng." Lý Ức nói xong đứng dậy chuẩn bị đi.

"Đợi một lát, " lại bị Phương Cẩm An ngăn lại. Nàng mang giày xuống giường, kéo cánh tay Lý Ức đi hướng tẩm điện: "Đi theo ta."

Sở Loan đôi mắt trừng lớn, dáng vẻ khiếp sợ. Tâm tình Lý Ức lập tức tốt lên một chút, đắc ý nhìn hắn nhíu nhíu mày.

Đi vào nội thất, Phương Cẩm An tìm kiếm ở trên bàn trang điểm một lúc."Chính là cái này." Nàng lấy một hộp sứ, mở ra, là một loại cao màu xanh lá mát lạnh. Nàng vươn tay khoét một chút, ra hiệu Lý Ức ghé sát vào.

"Đệ bây giờ bỗng nhiên tiếp quản chính vụ, ngày đó bức vua thoái vị lại đắc tội với nhiều triều thần và hoàng thân quốc thích, nhất định sẽ có rất nhiều điều không như ý. Không nên gấp gáp, từ từ sẽ tới, chuyện chậm thì chắc, phải biết yêu thương chính mình. . ." Nàng vừa nói xong, lại cẩn thận bôi cao này lên vết bỏng rộp trên môi Lý Ức.

Lý Ức không nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy, nhất thời cả người đều bối rối. Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy chỗ được ngón tay nàng mơn trớn, truyền đến từng cỗ cảm giác tê dại rồi lan tràn khắp toàn thân.

Nàng nói cái gì, hắn hoàn toàn không nghe thấy. Hắn chỉ muốn hé miệng ngậm lấy ngón tay của nàng. . .

Bạn đang đọc Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa (Bản Dịch) của CLC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.