Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưu Kế

Phiên bản Dịch · 2425 chữ

Nếu nói là Hoàng Phủ Cực này là cố ý, thế thì cũng oan uổng hắn. Lý Ức và Hoàng Phủ Cực từng có kết giao, hắn biết rõ cách làm người của Hoàng Phủ Cực, y thuật không cần phải bàn cãi, nhưng tính tình vô cùng không chín chắn, người này, đã là lão đại nhưng lời nói ra y như là thiếu niên lang mười mấy tuổi. Tính tình như vậy, thành thành thật thật làm thần y thì cũng thôi, nhưng lại rất thích vọng luận triều chính, chỉ điểm giang sơn.

Lý Ức nghĩ sau này gặp hắn nhất định phải nhắc nhở hắn, rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì nghiên cứu nên trị liệu miệng tiện như thế nào.

"Điện hạ, " Tử Tô khẽ gọi nói: "Những gì ta biết đều đã nói hết vớiđiện hạ ngài. . . . ."

Lý Ức phục hồi tinh thần lại từ trong hồi ức, nhìn nàng ta: "Bổn vương sẽ giữ lời hứa, giữ kín như bưng. Nhưng nếu như sau này, ngươi còn dám làm chuyện phản chủ cầu vinh, liền đừng trách bổn vương không khách khí, lột tầng da này của ngươi !"

"Ta không dám nữa đâu, không dám nữa đâu!" Tử Tô ngã phịch xuống đất, run rẩy.

Lý Ức hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Tử Tô chậm rãi đứng dậy, một hồi lâu thân thể mới hết run rẩy, trong đôi mắt tràn đầy oán hận.

"Dựa vào cái gì!" Nàng ta tự lẩm bẩm, từng quyền đập xuống đất.

"Vâng, hạ quan hiểu, a, phu nhân ở đây!" Cũng không biết trải qua bao lâu, bên ngoài lại truyền tới tiếng nói chuyện nhỏ vụn và âm thanh đi đi lại lại. Rất nhanh cửa lần nữa được đẩy ra, lộ ra khuôn mặt khúm núm của Dịch Đình lệnh: "Phu nhân, thái tử điện hạ đến thăm ngài!"

Tử Tô nghe vậy ngẩng đầu, oán hận thoáng qua trong mắt biến mất hầu như không còn, được thay thế bởi sự vui mừng và yếu đuối."Điện hạ!" Nàng ta quỳ gối nghênh tiếp Lý Mẫn đang bước nhanh tới.

"Mau đứng lên, Tử Tô, đã khiến ngươi chịu ủy khuất." Lý Mẫn cúi người nâng nàng ta dậy, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thương tiếc: "Phụ hoàng còn đang tức giận, cô chịu đựng đến lúc này mới có thể vụng trộm đến nhìn ngươi một cái."

"Thiếp không có việc gì, nhưng Hoán Nhi, Hoán Nhi nó như thế nào? Thằng bé không thấy thiếp, nhất định sẽ khóc!" Tử Tô vội vàng hỏi.

"Dựa theo ý chỉ của phụ hoàng, đưa đến Chương Hoa điện" Lý Mẫn nói: "Nhưng ngươi yên tâm, có nhũ mẫu của nó và cung nhân tin cậy chăm sóc, không có việc gì. Cô nếu có thời gian cũng đều đi đến đó với nó."

"Thái Tử Phi, Thái Tử Phi nương nương chắc chắn sẽ chê thằng bé ồn ào?" Tử Tô sợ hãi hỏi.

"Mặc kệ nàng ấy." Lý Mẫn lơ đễnh nói.

Tử Tô vẫn là bộ dạng lo lắng: "Trước kia lúc ở Hầu phủ, quân hầu vô cùng thích tiểu hài tử, người giống như thần tiên, gặp được tiểu hài tử đều ôm ôm hôn hôn, nương nương hoàn toàn trái lại, luôn nói sợ tiểu hài tử ồn ào, sẽ làm dơ quần áo nàng . . . . . Điện hạ, xin hãy dặn dò nhũ mẫu Hoán Nhi kỹ càng, bảo bà ấy nhìn kỹ Hoán Nhi, tuyệt đối đừng làm chướng mắt nương nương!"

"Cô còn chưa chê nàng ấy chướng mắt đâu!" Lý Mẫn lập tức trở nên nóng nảy.

"Thật tình mà nói, vừa nãy nương nương đã tới." Tử Tô thấy độ nóng cũng không sai biệt lắm, mới chậm rãi nói.

"Có gây khó khăn cho ngươi không?" Lý Mẫn vội hỏi.

Tử Tô lắc đầu, nhưng nước mắt đã rơi xuống: "Là thiếp không tốt, vốn khi bị bắt nên đập đầu mà chết, như vậy sẽ không để nương nương khó chịu, càng sẽ không liên luỵ Điện hạ và Hoán Nhi. . . , "

"Nàng ấy nhất định đã nói như vậy! Ngươi chớ để ở trong lòng." Lý Mẫn lau nước mắt cho nàng ta: "Chuyện này không dính dáng tới ngươi! Từ đầu đến cuối, đều là Túc Vương đặt bẫy cô, ngươi và Hoán Nhi, là người vô tội bị liên lụy mà thôi."

"Túc Vương?" Tử Tô nháy mắt mấy cái: "Vừa rồi, Túc Vương cũng đi cùng nương nương nữa."

"Ồ?" Lý Mẫn sững sờ: "Hai người bọn họ như thế nào đi cùng nhau?"

"Thiếp có câu nói, không biết, không biết có nên nói hay không. . ." Tử Tô ra vẻ chần chờ nói:

"Ngươi đã phát hiện cái gì? Cứ nói đừng ngại." Lý Mẫn nói.

"Túc Vương đối đãi nương nương, đặc biệt ân cần cẩn thận." Tử Tô cẩn thận từng li từng tí nói: "Thành thật mà nói đều là cố nhân Tấn Dương, năm đó lúc ở Hầu phủ, Túc Vương và nương nương đã gặp qua mấy lần, sau khi vào cung, Túc Vương cũng thường thường cầu kiến nương nương. . ."

"Có chuyện này sao? Ngươi nói như vậy cũng làm cô nhớ tới, ở trước mặt Cô số lần nhắc tới Thái Tử Phi của Túc Vương cũng không khỏi hơi quá nhiều. Hắn ngược lại chưa từng đối với nữ nhân nào dụng tâm như vậy. . ." trên mặt Lý Mẫn hiện lên vẻ giận dữ: "Đồ con trai tiện tỳ, cũng dám mơ tưởng! Đồ vật của Cô, cho dù Cô vứt, cũng không tới phiên hắn!"

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên sửng sốt một chút, lập tức sóng mắt khẽ động.

"Tử Tô, may mà ngươi nhắc nhở Cô." Hắn chậm rãi nói.

Sau khi Lý Mẫn rời đi, Tử Tô ngẩng đầu lên, thở dài nhẹ nhõm.

Túc Vương Điện Hạ, bản phu nhân lo lắng mệnh của mình, không thể giao ở trong tay người khác đâu.

Vẫn là ra tay trước thì chiếm được lợi thế, cho ngươi thân bại danh liệt, mới là thỏa đáng.

Mà quân hầu a, dù sao ngươi cũng đã cứu ta nhiều lần như vậy, cũng không ngại nhiều thêm một lần nữa đi. Chung quy, đối với ngươi mà nói, những thứ này đều là việc nhỏ, ngươi sẽ không để ý đâu.

Cùng thời khắc đó, Lý Mẫn đi ra Dịch Đình, tụ hợp với cung nhân tâm phúc đang chờ bên ngoài.

"Trước nhận lấy đi." Hắn từ trong tay áo móc ra một cái bình nhỏ, ném cho thái giám Hà Tùng.

Hà Tùng im lặng không lên tiếng nhận cái chai, chạm tay lập tức phát hiện trọng lượng cái chai không thay đổi.

Không có ra tay à.

Lúc trước Thái tử rõ ràng có mưu đồ, rót rượu độc này cho Tử Tô, muốn mệnh Tử Tô. Như vậy một mũi tên trúng ba con chim: một trừ khử nhân chứng Thái Tử đạo đức cá nhân không đàng hoàng; hai có thể vu oan lên trên người Thái Tử Phi mới đến thăm nàng ta, không cần nói vu oan có thành công hay không, Thái Tử Phi đều không thể nuôi dưỡng Hoàng tôn, ba là có thể vì Hoàng tôn chiếm được thương tiếc của Hoàng Đế.

Vì sao lại tạm thời thay đổi chủ ý?

. . .

Sau khi từ Dịch Đình trở về, đêm đó, Phương Cẩm An ngủ không hề ngon giấc, luôn cảm thấy có tiếng khóc của Hoán Nhi quanh quẩn bên tai.

Mà sáng sớm ngày hôm sau, lại bị Tạ Tụ đánh thức.

"Lương Đễ đến sớm như vậy là có chuyện gì gấp gáp sao?" Phương Cẩm An còn buồn ngủ nhìn đồng hồ nước một chút: "Mới giờ thìn thôi mà!"Chúng ta đến giờ Tỵ lại đến nói chuyện có được hay không?" Nàng nói xong, lại chui đầu vào trong chăn.

"Nương nương, hôm qua xảy ra chuyện như vậy, không phải là ta lo lắng cho người sao, lo lắng đến mức ngủ không yên giấc đó!" Tạ Tụ phe phẩy quạt tròn gắt giọng.

Lời này của nàng nửa thật nửa giả. Hoàn toàn chính xác có người lo lắng cho Phương Cẩm An, lo lắng cả đêm không cách nào chợp mắt, nhưng người nọ tự nhiên không phải là nàng, mà là Sư đệ Lý Ức tốt của Phương Cẩm An.

Cho nên sáng sớm hôm nay liền cho Anh Vũ truyền lời, thúc nàng qua thăm Phương Cẩm An -- xem người ta ngủ ngon chưa kìa, có cần lo lắng gì đâu!

Phương Cẩm An cũng nghĩ như thế."Một chút chuyện nhỏ này, đã trôi qua thì ta sẽ không để ở trong lòng." Nàng miễn cưỡng nói.

Trong lời nói của nàng không nghe ra một chút giả dối, khiến cho ngay cả Tạ Tụ cũng cảm thấy khó hiểu."Việc nhỏ? Nương nương, thứ cho nô tì mạo muội, nương nương, người hiền lương rộng lượng, cũng không rộng lượng đến trình độ như vậy a?" Tạ Tụ nhịn không được đâm nàng một cái.

"Không phải hiền lương rộng lượng." Phương Cẩm An ngáp nói: "Ta chỉ là hiểu, ta không sống được mấy ngày, không đáng lãng phí chút thời gian này ở trên người và sự việc không đáng."

"Phì phì phì, nói cái gì đó!" Tạ Tụ cầm quạt tròn gõ nhẹ nàng: "Bệnh nương nương sẽ khá hơn, nương nương sẽ sống lâu trăm tuổi!"

Phương Cẩm An bất đắc dĩ cười cười.

"Được rồi, tỉnh cũng đã tỉnh, mau rời giường, rời giường còn rửa mặt dùng đồ ăn sáng." Tạ Tụ lại kéo nàng: "Phải nuôi thân thể cho tốt, nên rời giường thì rời giường, nên ăn cơm thì ăn cơm."

Phương Cẩm An bị nàng quấy nhiễu, rốt cuộc bất đắc dĩ rời giường. Tạ Tụ lệnh cung nhân bưng dụng cụ rửa mặt tới, tự mình thấm ướt khăn, hầu hạ Phương Cẩm An rửa mặt.

Vừa rửa mặt vừa hỏi: "Nương nương nói, người nói người đã bỏ qua, thế nhưng người đã buông xuống được chấp niệm đối với Thái tử điện hạ chưa?"

Phương Cẩm An ngược lại sửng sốt một chút: "Chấp niệm ta đối với Thái Tử? Có sao? Thấy rõ ràng như vậy sao?"

"Có." Tạ Tụ gật đầu. Dù sao ta trọng sinh một đời, biết rõ tất cả.

Phương Cẩm An thoải mái cười cười: "Hiện tại ta đối với hắn, đã không còn bất kỳ chờ mong gì nữa rồi."

Thật tốt quá. Tạ Tụ trong lòng vui mừng không thôi."Thái tử điện hạ cũng chỉ có thế mà thôi, Tử Tô này, Tử Tô phản bội nương nương, nương nương cái gì cũng không làm, bỏ qua cho nàng ta nhẹ nhàng như vậy?" Tạ Tụ lại hỏi.

"Ta quá mệt mỏi, cái gì cũng không muốn làm." Phương Cẩm An lắc đầu: "Vả lại nàng ta tội không đáng chết, nhìn tình cảnh của nàng ta hiện giờ, ta còn cần phải làm cái gì."

Thật sự nàng không cần phải làm cái gì, tất cả mọi chuyện đều có Lý Ức nghĩ cho nàng rồi! Tạ Tụ không khỏi có chút ghen tị.

Sau khi rửa mặt xong, đồ ăn sáng được lên.

"Ngươi đã ăn chưa? Cùng nhau ăn một chút đi." Phương Cẩm An nói xong, gắp đũa về phía đĩa chả giò chiên.

"Nô tì đã ăn rồi." Tạ Tụ bên cạnh cười híp mắt nói, vừa tay mắt lanh lẹ lấy cái đĩa này đi: "Những thứ đồ rán này không tốt cho tiêu hoá, nương nương không thể ăn."

"Cũng không đáng lo đâu!" Phương Cẩm An nhíu mi, vừa nhìn về phía đĩa bánh mật gạo nếp.

Tạ Tụ lần nữa đoạt đi trước khi nàng kịp lấy: "Quá nhiều đồ ngọt, nương nương cũng không thể ăn. Cái này cũng không thể ăn, cái kia cũng lấy lại. . ."

Đồ ăn sáng của Thái Tử Phi, theo quy chế có mười hai món điểm tâm, tám món canh, tám món điểm tâm ngọt mặn cộng với bốn món món chính. Phương Cẩm An trơ mắt nhìn Tạ Tụ lấy hết một bàn đồ ăn, cuối cùng chỉ còn lại một chén cháo hoa cùng hai khối màn thầu sữa: "Nương nương liền ăn cái này đi."

"Ta muốn ăn ngọt, ta muốn ăn thịt!" Phương Cẩm An vẻ mặt đau khổ nói.

"Nương nương! Nô tì đây cũng là vì tốt cho nương nương!" Tạ Tụ nháy mắt nhìn nàng: "Nô tì nghe nói, nữ nhi gia Bắc Cương vô cùng hào sảng, chịu khổ, sao nương nương lại giống con nít vậy, ăn một bữa cơm cũng không chịu ăn cho ngon?"

Phương Cẩm An lại không phản bác được, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất mà cầm thìa.

Còn chưa ăn được vào trong miệng, chợt nghe NGAO một tiếng, cách mấy gian phòng cũng không ngăn nổi tiếng Hoán Nhi khóc lóc trách móc.

Phương Cẩm An liền buông thìa xuống.

"Nương nương, mặc kệ nó, ăn đi." Tạ Tụ thúc giục nàng.

Phương Cẩm An mệt mỏi lắc đầu: "Nghe nó khóc ta liền không muốn ăn. . . Ta hiện tại thật sự là vô dục vô cầu, chỉ cầu cái vật nhỏ này có thể yên lặng hay không!"

Nàng đứng lên, hai tay ôm đầu bực bội đi tới đi lui.

"Nương nương!" Tạ Tụ mơ hồ cảm thấy bộ dạng này của nàng không thích hợp: "Nếu không, đi cung thất của nô tì ngồi một chút?"

"Ta không muốn đi địa phương khác?" Phương Cẩm An xoa đầu nói: "Ta chỉ muốn ở chỗ của mình yên lặng sao lại không được chứ!"

"Được nương nương, đi chỗ của ta đi, đảm bảo người sẽ rất thoải mái." Tạ Tụ nửa kéo nửa ôm, dẫn nàng đi.

"Bệnh này của nàng, xác thực tuyệt đối không được nghe tiếng khóc của hài đồng." Về sau, Anh Vũ thuật lại lời của Lý Ức cho Tạ Tụ nghe: "Là tâm bệnh lưu lại trong chiến tranh. Phu nhân ở thâm cung như ngươi sẽ không hiểu, ngươi liền nhớ kỹ nghĩ biện pháp làm cho nàng buông lỏng, vui vẻ là được."

Bạn đang đọc Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa (Bản Dịch) của CLC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.