Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giờ là lúc bắt đầu lại

Tiểu thuyết gốc · 1622 chữ

Chương 24: Giờ là lúc bắt đầu lại

- Thơm quá đi mất!

Nhìn nồi cơm trắng tinh đang tỏa ra từng làn khói nghi ngút trước mắt, chúng nữ hai mắt tỏa ánh sáng, không nhịn được khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt khô khốc.

Trước mắt họ là Linh Mễ dùng Linh Thủy để nấu thành, đều là những vật phẩm tràn đầy linh khí trong thiên địa, đối với tu luyện giả có chỗ tốt cực lớn. Bọn họ là phàm nhân, lại càng có chỗ tốt khổng lồ.

Mười một bát cơm được phân chia cho mỗi người, Lục Thanh Nhi bị ép phải là người ăn đầu tiên, nàng cười khổ chăm chú quan sát Linh Mễ trên bát.

Hạt gạo dẻo thơm, trắng tinh khôi không có chút tạp chất nào, xung quanh có thể cảm nhận linh khí vờn quanh làm cho không khí hơi vặn vẹo rất nhỏ, phải quan sát thật kỹ mới có thể phát giác. Hương thơm mê người khiến Lục Thanh Nhi không cách nào nhịn được nữa, nàng liền gắp một miếng cho vào miệng.

Linh Mễ vừa vào, lập tức bung tỏa hương thơm cực mạnh trong khoang miệng. Toàn bộ như tan ra nhưng lại dẻo vô cùng. Khẽ nhai vài cái, vị ngọt dâng lên khiến Lục Thanh Nhi nhắm tịt mắt lại vì thích thú.

Sống ở kiếp trước, nếm qua vô số mỹ thực, từ nhà hàng 5 sao chuẩn quốc tế cho tới siêu phẩm lề đường, nhưng so với hạt cơm đơn giản này quả thật không cùng đẳng cấp. thậm chí nói là rác rưởi cũng không ngượng miệng. Ánh mắt lập tức trở nên điên cuồng, từng đũa liên tục lùa cơm vào miệng nhai liên hồi.

Chúng nữ một mực quan sát phản ứng của Cung Chủ, nhìn thấy mới miếng đầu tiên mà Lục Thanh Nhi đã trở thành như vậy, cũng một mực không nhịn được ăn tới.

Chưa đầy mười giây sau, miệng ai nấy đều nhét chặt cơm đến phình to hai má, nhưng vẫn một mực nhai nhai trong miệng không chịu nuốt, bởi vì nó quá ngon, ngon đến mức nuốt xuống cũng tiếc.

Mất gần một giờ đồng hồ chúng nữ mới ăn xong một bát cơm nhỏ, lại tiếp tục chia đều, thưởng thức, khẩu phần ba bát cơm của mỗi người ăn đến tận gần nửa đêm mới xong.

Rau xào, rau luộc, thậm chí là con gà rừng siêu phẩm do Thúy Hằng nấu cũng bị bỏ xó, vị của Linh Mễ quá đỉnh, ngon đến nỗi món ăn khác bỏ vào ăn kèm giống như sỉ nhục nó.

Ăn xong xuôi, bát đũa rửa sạch, chúng nữ cùng nhau đi ra đại môn, băng qua con đường tự nhiên đi qua hồ sen tiến đến vách núi hướng đông. Từ nơi này có thể nhìn thấy Yên Hưng trấn lung linh đằng xa, ánh trăng chiếu rọi bầu trời đêm, gió thổi man mác mang theo hương thơm hoa cỏ nhè nhẹ tràn đầy linh khí trong thiên địa.

Mười một người ngồi trên thảm cỏ ngắm nhìn cảnh vật nên thơ, Thái Dương không khỏi nói một câu:

- Mọi thứ diễn ra mấy ngày nay cứ như một giấc mơ vậy, quả thật diệu kỳ. Hy vọng ngày mai tỉnh dậy đều là thật chứ không phải là mơ.

Chúng nữ nhìn nhau, cũng cảm thấy mọi thứ quả thật như là chuyện tưởng tượng ra. Mấy ngày trước, cuộc đời họ một mực tối đen như ánh sáng trong ngục tối. Mà giờ đây, được tự do, được ăn ngon uống sướng, hệt như một giấc mơ.

Lục Thanh Nhi yên lặng không tham gia cuộc trò chuyện của chúng nữ, nàng âm thầm thở dài. Mọi áp lực đều đã tiêu tan, lúc này mới có thời gian để ngẫm nghĩ lại mọi chuyện.

Việc vô lý nhất trên đời chính là nàng, xuyên không nhập thể, có được hệ thống trong đầu, một mực lớn mạnh theo sự trợ giúp của nó. Nhưng dù sao, nàng vẫn là người của kiếp trước, có chút không bỏ được.

Cha mẹ sẽ có phản ứng gì khi biết tin mình bị ám sát, bọn chúng sẽ làm gì với thi thể của mình. Đám bạn bè thằng nào sẽ đến đám tang của mình? Còn một đống lịch sử duyệt web còn chưa xóa, lỡ ai mò được mật khẩu, phải làm sao bây giờ.

- Chẳng lẽ, không cách nào quay về sao?

Thở dài một tiếng, nhìn lên muôn ngàn vì sao lấp lánh, Lục Thanh Nhi tự hỏi có thể nào một trong những điểm sáng kia chính là Mặt Trời trong hệ thống hành tinh mình từng sống kiếp trước hay không? Nàng thật sự nhớ nhà.

- Muội đang nghĩ gì vậy?

Kim Châu tính cách có chút trầm nhưng ánh mắt quan sát rất sắc bén, nàng nhìn ra vị Cung Chủ này của mình mang theo một bầu tâm sự không ai có thể chia sẻ, từ đầu đến giờ mọi người vui đùa, chỉ có nàng một mực lặng lẽ nhìn về phương xa.

- Muội đang nghĩ về tương lai, chúng ta không biết sẽ ra sao.

Lục Thanh Nhi mỉm cười đáp lại. Thái Dương cũng nhìn ra nàng lo lắng cái gì, liền tiến đến nằm bên cạnh, cùng Lục Thanh Nhi ngắm nhìn trời cao.

- Bất kể mai này có ra sao, chúng ta cũng sẽ bên muội.

- Ta cũng sẽ cùng muội đi đến cùng.

- Ta nữa!

Chúng nữ cùng nhau nằm xuống nhìn trời, phải công nhận đêm nay thật yên tĩnh, thật bình yên.

Vốn dĩ bầu trời đều không khác nhau là mấy, nhưng khi trước, cuộc đời của họ đều một màu tăm tối, làm gì có tâm trạng thưởng thức cảnh vật, thưởng thức sự diệu kỳ của thế gian.

Giờ đây tâm tình buông lỏng, liền nhận ra trước giờ mình bỏ qua quá nhiều thứ.

Giờ là lúc bắt đầu lại…

- Mọi người, ngủ ngon.

Cảm nhận từng cơn gió âu yếm dịu dàng vuốt ve mình, thoải mái không cách nào tả được, Lục Thanh Nhi muốn ngủ một giấc thật ngon, thật sảng khoái.

- Ừm.

Chúng nữ cũng có cảm giác tương tự, mấy ngày nay mệt mỏi, cuối cùng cũng đến lúc nghỉ ngơi. Từng đôi bàn tay nắm lấy nhau, gia đình nhỏ dùng thảm cỏ làm nệm, vạn vì sao làm đèn ngủ, nhắm đôi mắt lại.

Hai tiếng trôi qua, có một người lặng lẽ ngồi dậy, nhìn quanh một vòng, sau đó nằm xuống.

Một lát sau, lại một cái đầu khác ngóc lên, sau đó lặng lẽ nằm xuống vị trí cũ.

- Các tỷ còn ai thức không?

- Ta chưa ngủ.

- Ta sắp ngủ.

- Muội còn chưa ngủ được.

Mọi người đều mở mắt, phát hiện ra bản thân giống hệt đối phương, trằn trọc hai giờ đồng hồ vẫn không ngủ được.

- Muội cứ có cảm giác bản thân bức bối, không cách nào ngủ được.

Minh Nguyệt liền nói, nàng từ lúc nằm xuống ngủ đã cảm thấy trong người tràn đầy sinh lực, trằn trọc mãi không cách nào đi vào giấc ngủ, tinh thần hưng phấn vô cùng, cơ thể chỉ muốn vùng dậy chạy nhảy.

- Muội nói như vậy ta cũng thấy mình tương tự, dường như cơ thể không muốn nghỉ ngơi, tinh thần hưng phấn.

- Muội thậm chí còn thấy ngột ngạt, muốn chạy một vòng.

- Ta cũng thế, lạ thật.

Đám người nhìn nhau, phát hiện triệu chứng của bản thân đều giống hệt người khác, có chút nghi hoặc nhìn sang Lục Thanh Nhi. Lúc này cả đám mới cười khổ, chỉ có tiểu cô nương này là ngủ say như chết, hơi thở đều đều, trên môi còn treo nụ cười mãn nguyện.

Thái Dương lúc này mới chợt nhớ ra, nàng nói:

- Cung Chủ có nói Linh Thủy cùng Linh Mễ tràn đầy năng lượng thiên địa, hẳn là vì vậy chúng ta mới không có chút mỏi mệt nào, bởi vì được linh khí tẩm bổ.

- Đúng rồi, muội nghe nói nam nhân khi tu luyện, Chân Khí và Linh Lực sẽ tẩm bổ bản thân, khiến cơ thể luôn sung mãn, không cần đi ngủ cũng có khí thế bừng bừng.

- Như vậy hẳn là chúng ta cũng được linh khí ôn dưỡng, thảo nào cảm thấy bản thân tràn trề sức lực, còn muốn phát tiết.

Chúng nữ như hiểu ra, cũng không lo lắng vấn đề này nữa.

- Không được rồi, muội muốn vận động, ngồi một chỗ bí bách quá!

Minh Nguyệt nhịn không được liền đứng dậy tiến về nhà bếp, một lát sau mang ra hai cái thùng, múc nước trong hồ sen đi vào ruộng Linh Mễ, tưới nước.

- Ta cũng chịu hết nổi, phải đi tưới cây thôi, dù sao cũng là để có cái ăn!

- Ta cũng đi, nếu cứ ngồi đây hẳn sẽ buồn bực đến chết!

Thế là trong khi Lục Thanh Nhi đang say sưa ngủ, mười đại trưởng lão của Thiên Nữ Tối Cường Cung lại không ngừng gánh nước trong đêm.

Hết chương 24…

Truyện: Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan

Bạn đang đọc Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức sáng tác bởi WeekendAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WeekendAnh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.