Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tội của ngươi là…Đánh lén!

Tiểu thuyết gốc · 1923 chữ

Chương 11: Tội của ngươi là…Đánh lén!

Lục Thanh Nhi khóc không ra tiếng, vốn dĩ còn định nương tựa vào màn sát thần côn này không ngừng tăng cấp, nếu cứ liên tục đánh ra thì cho dù một trăm nghìn điểm cũng không quá lâu sẽ đột phá. Làm sao cũng không nghĩ tới tên gia chủ này lại thấy nàng lì đòn nên tha mình một mạng.

Giờ thì hay rồi, đám đông giải tán hết, chỉ còn mình nàng nằm đó với cặp mông sưng to. Máy farm kinh nghiệm không còn, con đường thăng cấp cũng theo đó mà tiêu tan.

- Tiểu nghiệt súc, chớ có vội mừng.

Lục Thanh Nhi còn đang thất vọng tràn trề thì bỗng có một thanh âm lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Liền quay đầu lại về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy Quách Viễn đang cười lạnh nhìn mình, trên tay không biết từ khi nào đã siết chặt sát thần côn.

Ánh mắt Lục Thanh Nhi sáng lên.

- Quách Viễn! Ngươi muốn làm gì?

Quách Viễn lạnh lùng nhìn Lục Thanh Nhi, sát thần côn trong tay không ngừng vỗ vỗ vào lòng bàn tay, hắn nhếch môi.

- Coi như gia chủ tha cho ngươi thì thế nào? Hôm trước dám vũ nhục ta, đá vào mệnh căn làm ta hai ngày cũng không đứng dậy nổi. Hiện tại vừa hay, để xem ngươi còn chịu được mấy côn?

- Chỉ cần ngươi không chết, xem như không làm trái lời của gia chủ.

Vừa nói, Quách Viễn vừa nghiến răng nghiến lợi, cánh tay vung lên, lập tức muốn xách côn ra trận. Vốn còn nghĩ nữ nhân này sẽ sợ hãi đến tột độ nhìn mình, khóc lóc cầu xin tha thứ các kiểu, thế nhưng một màn trước mắt khiến hắn không khỏi hoài nghi nhân sinh.

Chỉ thấy Lục Thanh Nhi gương mặt tràn đầy kích động nhìn mình, trên thần thái toát ra sự phấn khích không cách nào che giấu, bờ mông sưng to kia không tự chủ được càng chổng lên cao hơn, dựa vào góc độ tính toán càng làm hắn thuận tay đánh đập.

- Cái này… con mẹ nó ngươi bị điên rồi!

Quách Viễn không thể không buồn bực, sống đến bây giờ gần ba mươi năm, hắn còn chưa từng thấy ai sắp bị đánh lại trưng ra vẻ mặt khát vọng như vậy. Không nhịn nổi nữa, Quách Viễn nghiến răng giơ sát thần côn lên cao ngang đỉnh đầu, một côn mạnh mẽ hạ xuống.

Bang Bang Bang!

- A… đúng rồi, ngay chỗ đó, mạnh lên chút.

Lục Thanh Nhi vừa kêu la thảm thiết vì đau đớn, vừa hân hoan vì điểm kinh nghiệm tăng lên nhanh chóng, biểu cảm của nàng khiến Quách Viễn sắc mặt vô cùng cổ quái, nhưng hắn vẫn chưa hết giận nên mạnh mẽ đánh tiếp.

- Ngươi làm gì đó! Dừng tay cho ta!

Quách Viễn còn hăng say ra côn, bỗng nhiên từ phía xa truyền đến tiếng quát lớn khiến hắn giật nảy mình.

- Thiếu… Thiếu Gia!

Quách Viễn lập tức run lên, một thân ảnh mập mạp đang nhanh chóng đi tới, không phải Cửu Thiếu Gia của hắn thì còn là ai.

- Ngươi thật to gan! Có biết tội của mình chưa?

Quách Cửu trừng mắt nhìn Quách Viễn, khí thế mạnh mẽ đè ép khiến hắn sợ hãi lắp bắp nói:

- Thuộc hạ biết tội. Hiện tại lập tức sẽ mang nàng về đại lao, không dám giở trò nữa!

Quách Viễn vội vàng xách Lục Thanh Nhi từ bàn gỗ lên, hắn khom người hành lễ.

- Cửu Thiếu Gia, thuộc hạ cáo lui, sau khi đưa tiện nhân này về đại lao xong sẽ đến thỉnh tội với người.

Nói xong, hắn liền quay lưng xách theo Lục Thanh Nhi muốn rời đi.

- Chậm đã!

Còn chưa kịp bước chân, đã thấy mập mạp lên tiếng.

- Vâng?

Quách Viễn khó hiểu quay đầu lại. Quách Cửu nhăn nhó cốc lên đầu hắn một cái:

- Ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có cái tính bộp chộp là sửa mãi không được. Ta bảo ngươi mang ả ta đi khi nào?

- A… Thiếu gia, vậy tội của ta là gì ạ?

Quách Viễn khó hiểu nhìn Cửu Thiếu Gia của mình, hắn nghĩ nát óc vẫn không ra, mình ở đây lén lút tiếp tục tra tấn Lục Thanh Nhi, thiếu gia chạy đến chất vấn hắn, bản thân tạ lỗi xong lập tức khắc phục thì bị chửi là ngu ngốc, có chút không nghĩ ra nha.

- Tội của ngươi là… Đánh lén! Dám đánh người mà không rủ ta, có phải vị thiếu gia này không tồn tại trong mắt ngươi hay không?

Lúc này, Quách Viễn mới vỡ lẽ, lập tức cười cười xoắn xuýt, hai tay cung kính dâng lên sát thần côn.

-Thuộc hạ đáng chết, quả thật đủ ngu ngốc! Mời thiếu gia!

- Ừm.

Quách Cửu gật đầu, tiếp nhận sát thần côn trong tay Quách Viễn, hắn vuốt ve trường côn trong tay mình, mắt nhắm thẳng vào bờ mông tròn to kia, sức lực toàn thân bạo phát, từng khối mỡ rung động mãnh liệt.

- Xem côn!

Bành Bành Bành!

Sức lực của Vũ Sĩ Nhị Trọng quả nhiên hơn hắn Vũ Sĩ Nhất Trọng như Quách Viễn, những côn của tên này mang đến cho Lục Thanh Nhi điểm kinh nghiệm so với người trước nhiều hơn không ít, theo đó là đau đớn càng nhiều hơn.

- Quách Viễn! Đánh mặt!

Lục Thanh Nhi còn đang tận hưởng đau đớn và cảm giác phê pha khi nhìn kinh nghiệm không ngừng nhảy số, bỗng nhiên nghe được âm thanh này, nàng không khỏi trợn mắt. Tên Quách Cửu này quả thật đủ độc ác.

- Vâng!

Quách Viễn cũng đang rất muốn đánh, có điều thiếu gia đã muốn thì hắn không tiện ra tay. Vừa nghe thấy mệnh lệnh của thiếu gia, hắn lập tức mở cờ trong bụng. Bàn tay không ngừng giáng xuống.

Bép Bép Bép! Chát Chát Chát!

Lục Thanh Nhi triệt để rơi vào quần ẩu, một bên không ngừng bị vả mặt, một bên sát thần côn trùng kích toàn thân đau đớn đến cùng cực. Khóe miệng không biết khi nào lần nữa khẽ vương ra chút máu tươi, trên chiếc quần màu xanh nhạt cũng dần đỏ lên vì da thịt nứt nẻ, bị một màu máu dần thấm đẫm.

+ 150 exp, +56 exp, +142 exp, + 60 exp!

Theo từng đợt trùng kích, điểm kinh nghiệm của Bất Tử Thể không ngừng gia tăng. Lục Thanh Nhi cắn răng chịu đựng, trong ánh mắt trong suốt dần dần thay thế bằng một khí tức lăng lệ lạnh lẽo.

Cho dù là tình nguyện bị đánh để luyện thể lên cấp, nhưng hai tên nam nhân, lại cùng nhau hành hạ một nữ hài mới 13 tuổi, đánh đến điên cuồng, đánh đến thống khoái. Càng nghĩ, Lục Thanh Nhi càng căm hận thế giới này.

- Vì cái gì? Rốt cuộc vì cái gì mà nữ nhân trong thế giới này phải chịu số phận như vậy?

- Vì cái gì mà không thể tu luyện, vì cái gì mà phải chịu áp bức như vậy? Công Lý ở miền Bắc, vậy công bằng ở đâu?

- Ta không phục!

Khóe mắt của nàng càng lúc càng đỏ, nước mắt không cách nào kìm chế được sắp tuôn ra.

- Không! Mình đã hứa với Thanh Nhi! Cả đời em ấy đã khóc quá nhiều rồi, đôi mắt này sẽ không bao giờ chảy ra nước mắt nữa!

Lục Thanh Nhi cắn chặt răng, kìm nén không để mình khóc, ngọn lửa mãnh liệt trong tâm trí sôi trào. Rốt cuộc không cách nào nhịn được nữa, nàng quát lớn:

- Mẹ kiếp! Đám phế vật! Đánh như vậy cũng gọi là đánh hay sao? Bổn cô nương chẳng thấy đau chút nào, so với nữ nhân còn yếu hơn. Ha Ha Ha!

Tiếng cười kiêu ngạo truyền ra, mỗi lần nàng mở miệng cười là một lần ho ra máu, nhưng nàng vẫn điên cuồng cười lớn.

- Muốn chết! Vậy ta thành toàn cho ngươi!

Quách Cửu nghe thấy Lục Thanh Nhi phát điên không ngừng chửi loạn, hắn cũng chẳng kiêng nể gì nữa, côn trong tay rung lên từng cơn, Chân Khí Vũ Sĩ Nhị Trọng gia trì, từng côn mạnh mẽ lần nữa rơi xuống.

+ 500 exp, +500 exp!

Quách Viễn cũng triệt để nổi giận, bàn tay có thêm một luồng Chân Khí gia trì, lực lượng bạo tăng không ngừng tát tới.

Đau đớn gấp năm lần lúc trước, nhưng Lục Thanh Nhi vẫn điên cuồng chửi, dường như chịu quá nhiều đau đớn khiến nàng phát điên, câu chửi càng lúc càng lớn, vang vọng khắp sân rộng.

- Quách Cửu, Ha Ha! Bị bổn cô nương đá cho một cái, con họa mi dài hai đốt tay út của ngươi chắc bây giờ còn chưa dựng lên nổi đúng không? Phế vật, họa mi dài đến nỗi không cẩn thận vừa nhét vào đã tuột, còn dám tuyển năm thê bảy thiếp, bổn sự đó của ngươi chỉ sợ trăm năm không có lấy một đứa con. Hên hên đẻ được chắc cũng toàn là vịt trời. Ha Ha Ha!

- Quách Viễn! Đường đường Vũ Giả, Vũ Sĩ Nhất Trọng lại bị một con bé 13 tuổi như ta một chiêu liền đánh cho không ngóc đầu lên nổi, quả đúng là vô dụng đến cực điểm, hiện tại muốn tát ta? Hừ, tát ruồi ruồi không trúng, tát muỗi muỗi chê ngu. Chỉ bằng nhiêu đây lực lượng còn dám tự xưng Vũ Giả?

Lục Thanh Nhi chửi điên cuồng, chửi đến thống khoái, chửi đến mức cảm giác cơn đau dường như cũng bớt đi khi mình chửi như vậy, thế nên càng chửi càng hăng, thanh âm càng lớn càng vang vọng.

- Ngươi! Được lắm, đã vậy ta đành có lỗi với phụ thân.

Quách Cửu nghiến răng, cơ mặt giật giật không cách nào kìm chế. Lực lượng toàn thân không ngừng tụ tập lại trên Sát Thần Côn.

- Một kích toàn lực của ta còn có Sát Thần Côn gia trì, coi như thân thể Vũ Đồ Cửu Trọng cũng không cách nào thừa nhận nổi mà bị đánh vỡ vụn. Lục Thanh Nhi! Ngươi nên tự hào vì trước khi chết được thừa nhận sức mạnh của bổn thiếu gia đi!

Quách Cửu giơ côn lên ngang với tầm mắt, ánh mắt như điện, khí thế không ngừng sôi trào.

- Lần này cho dù có bị phụ thân trừng phạt, ta cũng phải giết ngươi! Chết cho ta!

Lực lượng phóng xuất ra hoàn toàn, Quách Viễn vung mạnh hai tay, sát thần côn như hóa thành từng luồng côn ảnh, bắn ra kình khí khiến khói bụi trong sân rộng bay lên mịt mù.

Vút Vút!

- Thiếu gia! Không nên!

Ầm!

Hết chương 11…

Truyện: Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan

Bạn đang đọc Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức sáng tác bởi WeekendAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WeekendAnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.