Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những Giây Phút Vui Vẻ-Nghỉ Hè

Phiên bản Dịch · 1416 chữ

Hôm nay, một buổi sớm ban mai thật là đẹp. Từ phía đằng đông ông mặt trời từ từ nhô lên chiếu muôn vàn ánh hào quang xuống trần gian, gió vẫn nhè nhẹ thổi. Những ngôi sao trên bầu trời thức dậy muộn hối hả chạy trốn khỏi ánh nắng chói chang của ông mặt trời. Từ trong các hẻm nhỏ, vài chiếc xe ba gác ì ạch chở hàng ra chợ. Xe nào xe nấy đều được chất cao hàng hóa… Trên lề đường khách bộ hành thong thả bước chân chầm chậm như đang hít thở không khí trong lành của buổi ban mai.

Thật không hiểu nổi, sáng nay Huy bị gì mà mới 6h sáng đã đến mà lôi tôi đi học, trong khi 7h30 mới đánh trông cơ mà. Nhưng dù sao hôm nay tâm trạng của tôi rất chi là vui. Vì sao ư? Hôm qua, tất tật tật các môn học đã thi xong, ai nấy cũng làm bài tốt hết, tôi cũng vậy. May mà nhờ có ông kia mà toán tôi đã làm được hết bao gồm cả bài cuối cùng. Ngày hôm nay về sau là xả thôi.

Cùng nhau bước vào sân trường, một không gian thật yên tĩnh nhưng thật là huyền sỏ bởi làn sương mù. Rất ít khi mà tôi có thể quan sát trường vào buổi sáng sớm thế này.Tiếng mấy chú chim non hót nghe thật thanh, thật trong nó giống như một điệu nhạc chào mừng ông mặt trời thức dậy vậy. những lá cây rung rinh trước gió như reo vui khúc hát bình minh. Cả sân trường nổi lên màu đỏ của gạch bổ mới lát xong, những ô vuông nhỏ nhắn nhìn từ xa đẹp thật. Bác bảo vệ mở chìa khóa cổng và đang bắt đầu công việc quét dọn của mình trong sân trường. Trên mỗi lá bàng, hạt sương sót lại từ đêm hôm qua vẫn còn tàn dư. Không gian thật đẹp và thoáng đãng, khiến lòng tôi vô cùng dễ chịu.

"Nè! Sáng hôm nay đẹp không?" . Đang tận hưởng những phút giây yên bình của thiên nhiên ban tặng, bông có một giọng nói phá vỡ đi sự tận hưởng đó.

" Đẹp! Tôi không ngờ luôn đó". Vừa nói, tôi nhắm mắt lại để những làn gió mát rượi thổi tạt vào mặt.

" Vậy mà sáng nay có ai bảo là đến sớm để chơi với ma cơ đấy!".

" Ai bảo chứ? Mà đi thôi, cứ đứng đây mãi". Nói xong tôi kéo tay Huy đi, chứ cứ ở đây một lúc nữa không khéo tôi bị chọc tức chết mất.

Ông mặt trời ngày càng nhô cao hơn, thay bằng sự tĩnh mịch ban nãy là một không khí thật ồn ào, náo nhiệt bởi những "quỷ vương học đường". Và dĩ nhiên, lớp 8A chúng tôi cũng thế. Quãng thời gian vừa qua, lớp đã dường như đổi thay bởi các kì thi, vì ai nấy đều lo mình sẽ ở lại lớp. Thứ nhất sẽ bị ba mẹ đánh đòn và quan trọng là không được học cùng nhau. Nhưng hiện tại thì khác. Đúng là vượt qua mọi sóng gió, ta lại trở về như xưa. Không yên tĩnh. Không ngoan ngoãn, Không học hành nữa. Mà thay vào đó là sự náo nhiệt, vui tươi, sách vở thì quăng tứ tung, đứa thì xé vở làm máy bay, đứa thì vo lại từng cục rồi lấy dây chun bắn nhau. Còn tốp ngoan nất là ngồi đọc truyện, nghe nhạc, lướt face, tán gái. Tôi bình thường là một học sinh ngoan ngoãn, không bao giờ có khái niệm ăn quà vặt hay làm việc riêng, cả năm học chỉ giở tài liệu duy nhất một lần. Nhưng giờ đây thì.... tôi hoàn toàn khác. Có thể nói là thời gian và không gian có thể thay đổi được bản chất con người.

Một tờ giấy, 2 cái bút, 10 ngón tay, tôi và Huy bắt đầu trò chơi yêu thích- Caro. Đánh hì hục từ nãy tới giờ mà tôi mới thắng 2 ván còn cậu ta thì 7 ván rồi. Hằng ngày cậu ta ăn gì mà chơi giỏi dữ vậy chứ.

" Hahaha! Thắng tiếp rồi nhá".

" Lêu..lêu. Đúng là Trang ngốc"

" Oh year! Tớ thắng 10 ván rồi, chiều nay cậu bao tớ ăn kem đi, hahaha"

Sao hôm nay xui vậy nè, bình thường tôi đánh vẫn thắng mà sao hôm nay thua thê thảm vậy nè. Còn nữa, túi tiền tiết kiệm của tôi, tích góp hơn tháng trời mà mới chỉ được 95.00đ, chắc chiều nay bay hơi quá. Bực mình không chơi cái trò này nữa, tôi và Huy gia nhập đội"bắn giấy". Tìm một cái giây chun, tôi bắt đầu bắn. Nhìn thấy tên kia đang hì hục kiếm giây, tôi nhắm và bắn ngay vào mông .

"A! Đứa nào?". Nói trong sự tức giận và đau đớn, Huy ngẩng cao cái đầu lên.

" Đứa này nè! Lêu....lêu..." . Vừa nói tôi vừa làm cái động tác trẻ con mà hằng ngày cậu ta đều chế ngạo tôi, cho biết cái cảm giác đó là gì.

"Đồ Trang thúi! Cậu chết với tôi."

Nói rồi, Huy tìm một cái giây, bỏ giấy vào rồi bắt đầu bắn tôi. Vì đang lo chế giễu nên tôi bị trúng ngay phát đầu tiênSao đau vậy chứ? Thảo nào lúc nãy mặt cậu ta khó chịu vậy, không ngờ có một mấu giấy nhỏ mà đau dữ quá. Không thể để cho cái lưng yêu dấu phải chịu oan ức, tôi bắt đầu vo giấy mà bắn cái tên đang cười nhe răng kia. Tôi trúng rồi đến lượt cậu ta trúng, tuy cả hai đều đau nhưng miệng thì "cười toe như hoa mười giờ" vậy. Tôi mới hiểu cảm giác được vui chơi với bạn bè là thoải mái biết nhường nào. Sau hơn một hồi "bắn đạn" say sưa và gay gắt, tôi tìm đến bàn An Nhiên mà ngồi tám, trong khi cậu ta vẫn chơi được với cái đám thằng Khang Còi. Hôm nay thật thoải mái biết bào. Được vui chơi thỏa thích, thầy cô không ai vào dạy. Lớp cứ thế mà quậy đến chiều. Sở dĩ như vạy là vì lớp tôi ăn bán trú cả lớp. Tuy nhà tôi không đủ điều kiện nhưng mẹ vẫn bắt tôi ở lại vì buổi trưa mẹ cũng ở lại nhà hàng, sợ không ai chăm sóc tôi. Ra về, đúng như tôi dự đoán, tiêu hao mất 80.000 tiền kem cho tên kia trong khi tôi không ăn ly nào. Cứ thế này chắc tôi cháy túi mất

Thời gian cứ thế mà trôi, ngày tổng kết đã đến, trong tay mỗi đứa đều là tập giấy khen và phần thưởng. Trong lớp được thưởng nhiều nhất là Huy, vì vừa được điểm tổng kết cao nhất khối với điểm trung bình 9,6 và còn cái giải thủ khoa nữa. Tiếp đến là Nhiên và sau đó mới đến tôi. Nghĩ thầm trong bụng mẹ nhất định sẽ rất vui mừng. Tiếng trống cuối cùng của năm học vang lên, tất cả các lớp đều chạy ùa ra, riêng lớp 9A chúng tôi vẫn kiên trì ở lại. Để làm gì chứ? Lên kế hoạch để đi chơi. Sau hơn 30 phút thảo luận thì chúng tôi đã quyết định sẽ đi vào ngày 7/6 tới Nha Trang trong vòng 4 ngày. Cô giáo cũng đã đồng ý đ cùng và nhà tài trợ lần này không ai khác mà chính là bác Nga-mẹ của Huy. Phải chăng bác ấy làm như vậy để bù đắp cho con mình những phút giây vui vẻ. Tôi đã từng nói chuyện với bác ấy, cũng là do công việc thôi, chứ thật ra bác và bác trai yêu Huy lắm chứ bộ.Chỉ là do công việc mà thôi!

Trên đường ra về, tôi háo hức tới ngày đi chơi vô cùng. Quay lên nói với Huy:

" Nghỉ hè nhưng nhớ tới chơi với tôi đó"

" Biết rồi má"

" Hihihi, má cảm ơn con yêu"

Con đường tràn ngập tiếng cười vui vẻ và hạnh phúc của đôi bạn trẻ, hoàng hôn đã chứng dám cho tình bạn thiêng liêng, cao đẹp, vĩnh cửu của họ.

Bạn đang đọc Bồ Công Anh Năm Ấy của Jena Bim
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.