Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm Giác Thật Lạ

Phiên bản Dịch · 1465 chữ

Người ta thường nói" Sau cơn mưa trời lại sáng". Quả đúng là như vậy! Sau nỗi buồn, những giọt nước mắt, sự chia cắt chính là niềm vui, nụ cười tươi tắn và quấn quýt bên nhau. Buổi tối hôm nay, một buổi tối thật đẹp.

Trăng e ấp sao trên những mái nhà cao, in bóng trên mặt hồ như để ai dành tình cảm cho trăng đều có thể trông thấy. Trăng không làm lung linh thêm cho cảnh vật ở phố phường nhưng trăng làm cho tôi và cho đám trẻ trong khu như thấy được sự êm ả, hiền dịu giữa chốn phồn hoa. Không quá ồn ã mà cũng chẳng quá tĩnh mịch, vừa sôi động lại thật êm ả, thanh bình, đó chính là buổi tối trên thủ đô Hà Nội thân yêu.Những chú chim non thu đầu vào lông vào cánh, cố che đi ánh đèn điện đang tràn lan khắp muôn nơi. Giọt sương nào vừa mới kết tinh lại trên chiếc lá xanh, vô tình rớt trúng chú chim non làm tiếng hót líu ríu giật mình vang lên, rồi lại mệt mỏi thiếp đi sau một ngày múa ca bay nhảy. Khung cảnh thanh bình đứng bên vẻ sôi động của đô thị mới đẹp đẽ làm sao!

Vừa ngắm khung cảnh lãng mạn này tôi vừa lấy cảm hứng để ngồi viết bài văn để mai cho cô chấm bài nữa.

Chả mấy chốc đã hơn 10h30, thật may là hai hôm nay không cần học bồi dưỡng nên không áp lực cho lắm. Bình thường tôi học đến hơn 11h nhưng hôm nay chỉ tầm này là đã có thể nghỉ ngơi được rồi. Mở cánh cửa sổ thật rộng ra để tận hưởng những làn gió mát lạnh. Thật thoải mái, dễ chịu biết bao. Không còn giống cái nắng gắt của ban ngày nữa.

" Tit...tit...tit..."

Đang mê mẩn ngắm nhìn cảnh tượng lãng mạn này, bất chợt tiếng chuông tin nhắn vang lên làm cho cơ thể phải giật mình. Ai mà còn nhắn muộn thế này cơ chứ? Vội bật máy ra, thì ra là Huy.

[ Huy: Mai tôi nghỉ học, cậu tự túc đi nhé! ^^]

Mai cậu ấy nghỉ học? Bộ bận việc gì hay sao? Bản tính tò mò lại nổi lên.

[Sao vậy? Bận gì à?]

[ Cũng không có gì, mai ba mẹ về ]

À! Thì ra 2 bác về, Huy nghỉ cũng đúng thôi! Để xem nào, từ ngày ba mẹ cậu ấy đi tính đến nay cũng được hơn 3 tháng rồi, làm con ai mà chẳng nhớ chứ.

[ Ừm! Vậy ở nhà vui. Ngủ ngon nha!]

[ Heo ngốc ngủ ngon^^]

Tắt điện thoại xong tôi cũng nằm xuống, dần chìm vào giấc ngủ say.

Sáng hôm sau, khi ông mặt trời đã nhô lên để ban phát vạn vật những tia nắng ấm áp thì cũng là lúc tôi sửa soạn để mẹ chở đi học. Một lần nữa đến lớp trong sự ngạc nhiên của cả lớp, biết thừa là bọn nó nghĩ gì trong đầu, tôi vội phân minh:

" Không có chuyện gì đâu! Hôm nay ba mẹ Huy về nên cậu ấy nghỉ học"

Nói xong, nhìn mặt đứa nào cũng "À" một tiếng, đúng là buồn cười thật. Nhanh chóng tìm về chỗ ngồi quen thuộc để vào học, chỉ tiếc rằng đã thiếu vắng một hình ảnh thân quen.

Buổi học nhanh chóng trôi qua, bởi vì học bồi dưỡng nên lượng kiến thức khá là nhiều. Không biết hôm nay toán học có nhiều không nữa, chỉ tội Huy là nghỉ. Mà thôi! Dù cậu ta luôn lười học nhưng đi thi bao giờ cũng hơn hẳn tôi hết. IQ cậu ấy cao chăng?


Ba ngày trôi qua, tôi không hề gặp hay nói chuyện gì với Huy. Kể từ buổi tối hôm ấy, Huy cũng chả đi học hay nhắn tin với tôi nữa. Vì cũng hơi lo lắng nên tìm đến nhà cậu ấy thì nghe bác quản gia bảo là Huy đã đi với ba mẹ 3 ngày rồi. Đúng thật là, đi đâu mà im re, không nói với bạn bè một tiếng.

Hôm nay là chủ nhật nên buổi chiều tôi được nghỉ, nhưng mà phải cặm cụi những " người bạn sách vở thân quen". Văn rồi đến Vật Lí, sau cùng còn phải dành một chút thời gian cho môn Toán nữa, đã là môn yếu nhất mà còn bỏ một đống tiết nữa chứ.

" Ê!"

Đang chăm chú với từng con số, bỗng có một giọng nói vang lên khiên tôi giật mình quay trở lại. Bàng hoàng! Ngạc nhiên! Huy sao?

" Tên kia, cậu ở đâu mấy hôm nay vậy hả? Đi đâu mà cũng không nói với tôi một câu hay sao? Bộ kiệm lời hả? Mang tiếng là bạn bè mà chẳng chịu nói với nhau chút gì là sao?"

Dường như bao nhiêu tức giận tôi trút hết lên người cậu ấy. Một là do tôi cũng lo lắng, hai là vì mấy con số kia, khiến đầu óc tôi như quay cuồng luôn!

" Gớm! Mới bốn ngày không gặp mà dữ lên nhiều ha"

" Hừ! Ai bảo cậu biệt tích mà không nói chứ". Khoanh tay lại ngồi xuống giường tôi bất bình lên tiếng.

" Hêhê hạ hỏa nào! Đi chơi với ba mẹ cho đỡ nhớ thôi mà"

" Đã là vậy nhưng lần sau nhớ nói cho tôi một tiếng, lo chết đi được, tưởng cậu bị bọn Trung quốc bắt đem đi mổ lấy nội tạng rồi chứ hihihi..."

" Bọn nó dám! Thấy tôi là phải chạy xa mấy cây số rồi chứ"

" Uk, biết cậu giỏi rồi"

Bản tính kiêu ngạo kia lại nổi dậy rồi, đành chỉ biết cười trừ lắc đầu thôi chứ biết làm sao!

" Nè! Học xong chưa?"

" Ừm...cũng gần!"

" Vậy đi với tôi ra một nơi"

Lại nữa, chưa kịp cho người ta trả lời thì đã lôi tôi đi. May mà hôm nay mẹ ở nhà nên tôi không phải coi nhà! Chiếc xe cứ đi mãi, cuối cùng dừng lại ở" Vườn Thiên Đường". Có ai còn nhớ đây là đâu nữa không? Là nơi 2 đứa tôi đã kết bạn với nhau đó, là nơi chan chứa bao kỉ niệm của tình bạn thiêng liêng, đẹp đẽ này.

Bước từng bước chân lên nền có xanh thẫm, dù đã lâu chưa tới đây nhưng nó vẫn vậy, không có gì đổi thay. Vẫn là khung cảnh của bồ công anh đang hòa mình trong gió, một hình ảnh đến hết đời tôi cung không thể quên. Nó cũng với bao kỉ niệm nơi đây đã neo đậu trong tâm hồn tôi một cách khít chặt, chắc chắn.

Hai đứa tìm một chỗ để ngồi xuống. Quả thực bản thân rất thích cảm nhận những món quà kì diệu như thế này của tạo hóa đã ban tặng, đặc biệt là gió.

Không gian cứ thế chìm vào sự yên tĩnh!

" Huy nè! Cậu có biết khi cậu nghỉ học lớp xảy ra chuyện vui gì không. Thằng Mạnh á, nó bắt sâu róm và rắn bỏ vào cặp cô Oanh khiến bà đó la tung trường luôn. Giờ vẫn đang tìm thủ phạm nè. Còn thằng Nguyên..."

Đang nói tôi bỗng ngước nhìn lên Huy. Cậu ấy dường như đang nhìn và nghĩ tới điều gì đó xa xăm lắm mà tôi không thể đoán được. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Bây giờ Huy thật lạ, ánh mắt như chan chứa bao bí mật, biết bao bí mật mà tôi có cảm giác mình sẽ không bao giờ chạm được đến nó vậy. Thật xa xôi!

" Nè! Bộ cậu có nghe tôi nói gì không vậy?". Vừa nói tôi vừa đập thật mạnh lên vai cậu ấy, bộ dạng lúc giật mình thật là buồn cười đó nha.

" Hả? Cậu kể chuyện gì?"

" Trời! Bi tẩu hỏa nhập ma hử! Lúc nãy tới giờ tôi nói với cậu mà thành ra độc thoại tự kỉ hay sao chứ?"

" Hêhê sorry"

" Bộ cậu có chuyện gì sao?"

" Hửm? Đâu có!"

" Nhưng cậu lạ lắm nha! Cấm được dấu tôi"

" Không có chuyện gì đâu! Thôi ra kia chơi nào"

Hòa mình vào trong gió, sự thoải mái và niềm vui đã khiến tôi quyên khuấy mất chuyện lúc nãy. Mặt trời đã dần xuống bóng, nhưng trên cánh đồng bồ công anh vẫn còn hai người bạn đang cùng nhau nô đùa. Thật hồn nhiên! Trong sáng! Vui vẻ!

Bạn đang đọc Bồ Công Anh Năm Ấy của Jena Bim
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.