Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên Đường

Tiểu thuyết gốc · 3861 chữ

Sáng Tác: Bàn Tơ Động

Tối hôm đó đội ngũ của Bằng chỉ huy cũng đã nhập trở về đội của Thanh Bình, mọi người cùng nhau tìm đến một căn phòng lớn, trên khuôn mặt của tất cả thành viên đều lộ rõ sự căng thẳng ngưng trọng. Không tìm thấy một chiếc máy bay nào còn nguyên vệ cả, cuộc chiến này còn chưa đánh đã kết thúc, thử hỏi có ai mà tâm trạng tốt được. Huống hồ còn phải là chiếc máy bay cỡ trung mới có thể chuyên chở hết cả đám người cùng vũ khí như vậy.

Sau khi cố gắng tìm kiếm thêm một vòng Bằng quay lại tụ tập cùng mọi người, đến bên cạnh Thanh Bình mà báo cáo:

“Thưa chỉ huy! Toàn bộ máy bay đã bị hư hại không thể cất cánh”

Sắc mặt của Thanh Bình ngày càng không tốt, nhìn vào laptop chằm chằm một hồi lâu rồi mới lên tiếng:

“Chúng ta phải lập tức xuất phát dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa, tôi đang hoài nghi rằng không chỉ có mỗi chúng ta biết đến tọa độ của con tàu vũ trụ, tôi đã quá chủ quan. Tôi có tọa độ một cách bất ngờ, thì cũng nên nghĩ đến là sẽ có nhiều người nhận được nó như tôi. Ah! Đúng rồi, có phải lúc các anh đang làm nhiệm vụ trên biển thì bị bọn tàu khựa tấn công phải không? Thời gian là vào lúc nào?”.

Bằng bất ngờ vì câu hỏi không liên quan này của Thanh Bình, một binh sỹ bên cạnh hắn mở miệng nói:

“Vâng! Vào 25 ngày trước, chúng tôi đang cung với phía trung quốc tiến hành diễn tập theo quy định hòa bình, mọi việc đều diễn ra bình thường không hề có việc gì phát sinh. Nhưng khoảng 20 ngày trước bọn chúng bất ngời nổi điên tấn công chúng tôi, đã có ba người anh em của chúng ta đã tử trận vi lần tập kích đó, có hai người bị trọng thương, bởi vì thời gian chiến đấu kéo dài mà họ không thể kịp thời cứu chữa mà cũng hi sinh. Nhưng mà lũ tàu khựa đó cũng chẳng có đồ ngon để ăn, chúng tôi tiến hành phản kích và làm thịt được sáu thằng, bọn họ còn lại tầm hai mươi người”.

Sắc mặt của Thanh Bình càng thêm khó coi mà nói:

“Bọn tàu khựa này chắc chắn đã có thằng phản quốc nào đó sau lưng, bọn chó này không thể vô duyên vô cớ mà có thể gây chiến xong còn an lành rời đi khu vực biển đảo của chúng ta được, thông tin lại bị phong tỏa. Nhưng tôi đoán chắc là bọn hắn đã bị tàu khựa vất bỏ, bằng chứng là việc bọ hắn còn đang lang thang bất định đi đánh chúng ta, đáng lẽ bọn chúng đã lên tàu vũ trụ chờ được mai đi rồi”.

Bằng như bừng tỉnh ra mà nói:

“Theo như anh phân tích thì bọn họ cũng có tọa độ tàu vũ trụ và cũng đang tìm cách di chuyển đến đó, bọn họ đã tiện tay tàn sát đồng bào chúng ta với toàn bộ máy bay ở đây. Bọn họ ở đây để tập kích quân khu 4, nhưng sau khi bạo động diễn ra bọn họ cũng đoán ra là bản thân bị tàu khựa vất bỏ, nên từ bỏ nhiệm vụ trực tiếp đi tìm máy bay để xuất phát, tiện thể phá hủy máy bay cản đường của chúng ta”.

Thanh Bình suy nghĩ một lát rồi trả lời:

“Chắc chắn là như thế, nhưng mà ngăn cản chúng ta thì chưa chắc chắn, vì bọn họ không biết là chúng ta có tọa độ tàu vũ trụ. Chắc chắn là thói quen hành động của bọn họ mà thôi, trong đám đội đặc chủng của tàu khựa thì bọn họ là đội có phong cách hành động bạo lực và khó nắm bắt nhất, đây cũng là lý do bọn họ bị vất bỏ. Bởi vì thế nên chúng ta vẫn còn có cơ hội để bay đi”.

“Nếu bọn họ phá hoại không có mục đích rõ ràng thì chắc chắn chúng ta còn có cách để sửa chữa. Chúng ta nên ưu tiên nhiệm vụ bay đến khu vực số 7 không cần quan tâm quá nhiều thứ, chắc chắn bọn họ sẽ không phá hủy hoàn toàn máy bay, những chiếc may bay bị đập phá, hoặc bị bắn phá là cơ hội của chúng ta”.

Đôi mắt nheo lại thành một đường thẳng, Thanh Bình trầm tĩnh nói thiếp:

“Chia quân ra thành nhiều nhóm tiến hành giải tỏa đường bay, nhóm kỹ thuật đi tìm kiếm những chiếc máy bay bị hư hỏng nhẹ nhất, nhóm còn lại thì đi tìm phụ kiện dụng cụ. Chúng ta cần phải xem xét tình huống máy bay lắp ráp lại như thế nào trước, chỉ cần có thể bay được mà không gặp thêm bất cứ vấn đề gì thì là được. Nếu chuyện này không thể thành công thì chúng ta bắt buộc phải mạo hiểm di chuyển tới khu vực máy bay quân đội vậy”.

Tất cả mọi người nhận lệnh, bọn họ vốn là lính đặc chủng, nhưng quân đội bây giờ đã loạn thành một đám, còn không rõ ràng tình hình như thế nào lúc này. Có thể bọn họ bây giờ còn đang hoang mang và lo lắng, cũng có thể đã có kẻ mang dã tâm chỉnh đốn lại, nhưng cho dù là hình thức nào đi nữa, thì quân đội bây giờ chắc chắn đang ở trong tình trạng nội bất xuất ngoại bất nhập rồi. Bất kì cá nhân nào muốn chạy tới hô to gọi nhỏ, mà muốn lấy đi vũ khí chiến đấu của bọn họ thì nằm mơ đi. Một trận chiến giữa anh em một nhà sẽ phải diễn ra, người nhà giết nhau... không ai muốn chuyện như vậy xảy ra.

Một đêm tĩnh lặng, mọi người tự tìm cho mình chỗ để nghỉ ngơi, tiếp tục chờ đợi cuộc chiến sắp tới.

.......

Sáng sớm, tiểu đội số 1 tất cả sẵn sàng, sau khi phân công nhiệm vụ thì ai đã vào việc nấy, một nhóm thì dẫn theo ba tay bắn tỉa, còn nam thử lạnh lùng khỏe mạnh thì dẫn theo ba người làm vị trí bảo vệ, còn thằng nhóc tên Quân thì làm tiên phong, những người còn lại thì bắt đầu công việc của mình, tìm kiếm xe tải. Ở trong thành phố lớn thì Phiến quân cùng phản loạn quân, đám đầu trâu mặt ngựa thay nhau làm loạn.

Phiến quân mặc dù có tổ chức nhưng cũng chỉ là một đám tạp nham, quân phản loạn cũng chẳng tốt hơn là bao nhiêu, còn đám đầu trâu mặt ngựa thì khỏi phải nói. Bọn hắn không thể nào có thể so sánh cùng lính đặc chủng được tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, lại được thường kỳ huấn luyện chiến đấu, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ mà mài dũa ra. Khách quan mà nói thứ mà có thể cản chân bọn họ chỉ là vô số xác xe cộ vật cản trên đường di chuyển mà thôi. Để giảm thiểu tiêu hao thể lực cả đội đã tìm một chiếc xe buýt để di chuyển, nhưng mà nhiều vật cản trên đường đã khiến cho chiếc xe liên tục phải dừng lại, cứ theo tốc độ di chuyển như vậy thì đến hết ngày cũng chẳng tìm ra nổi mấy cái xe tải và xe cẩu được.

Nhưng mà trên đường di chuyển đội số 1 cũng có không ít niềm vui ngoài ý muốn, việc họ di chyển trên đường đã khiến rất nhiều đám phản loạn chú ý đến, dĩ nhiên là bọn chúng chỉ là như lấy trứng chọi đá đâm đầu vào chỗ chết mà thôi, đội ngũ cũng vì thế tiện thể cứu được mấy trăm người dân, mặc dù trong đó đa phần đều là nữ giới, nam giới cũng có kha khá người. Đa phần người già yếu đều đã bọ diết chết, còn lại đều là thanh niên trai tráng ở đội tuổi xuân xanh 18 20 tuổi, chỉ cần cho bọn họ ăn uống đầy đủ thì thể lực sẽ nhanh chóng hồi phục mà thôi. Mặc dù có một chút tư tâm nhưng mà điều này cũng đơn giản dễ hiểu mà thôi, những người trẻ tuổi này nếu được đưa đi thì đều là nòng cốt cho tương lai cả đấy.

Thanh Bình không suy nghĩ gì thêm lập tức tổ chức cho bọn họ bổ sung thể lực, nghỉ ngơi phục hồi. Sau đó hắn chỉ huy tất cả mọi người cùng chung tay dọn dẹp đường để tiếp tục di chuyển, chia đám người thành ba tốp, một tóp làm hai top nghỉ ngơi, rồi sau đó lại thay đổi vị trí. Tổ số 1 thì làm tiên phong phía trước, Thanh Bình bắt đầu cảm thấy cứu người không còn là một gánh nặng nữa, với lại hắn cũng rất thoải mái khi làm việc này, đám súc sinh kia bọn họ cũng đã nhẫn nhịn đủ lắm rồi. Đến nửa ngày thì đội ngũ được giải cứu đã lên đến con số nghìn người, công cuộc giải tỏa con đường ngày càng đơn giản hơn rất là nhiều.

Khi đội ngũ quay trở về sân bay thì đã mỏi mệt đến không còn hình dáng gì, cả đám lớn người cũng chẳng có mấy người là lao động chân tay, nhiều nhất đều là thanh thiếu niên còn trẻ tuổi. Bọn họ đã chịu nhiều đau khổ trong tay đám súc sinh kia, lại mất cả ngày để giải tỏa con đường di chuyển, nên vừa quay về sân bay thì cả đám đều thi nhau nằm rạp trên mặt cỏ để nghỉ ngơi, đến một người có thể đứng vững cũng tìm không thấy.

Thanh Bình cũng không có tiếp tục làm khó những người dân này, bắt đầu chỉ huy đồng đội của mình đưa những chiếc xe vận tải tiến vào sân bay, chia quân ra cẩn thận tìm tòi những chiếc máy bay vẫn còn có thể sử dụng được, hoặc các linh kiện lắp ráp được... cứ như thế hết cả một đêm, kết quả thu về khiến cho mọi người không thể không vui vẻ.

Đúng như suy nghĩ, ngoại trừ những chiếc máy bay đã bị phá thành mảnh vụn, những chiếc máy bay dân dụng bị đập đến nát bấy, thì những những chiếc máy bay cỡ trung đều chỉ là bị hư hao một phần linh kiện mà thôi. Sau khi thu hoạch linh kiện thì đa phần đều là nguyên vẹn, có thể sử dụng tốt. Thậm chí có những chiếc máy bay chỉ bị phá hoại vỏ ngoài, bên trong hầu như vần còn nguyên vẹn không bị hư hao gì.

Cả đám như đánh máu gà, hứng phấn mà bắt đầu sửa chữa, hết cả ngày lẫn đêm. Tháo ra những thứ đã hỏng hóc, lựa chọn một chiếc máy bay không bị hư hao bao nhiêu, có sức chứa đủ đội số 1 mà bắt đầu lắp ráp sửa chữa. Bọn họ chuẩn bị xăng đủ cho chuyến bay, thay nhế linh kiện tốt nhất, rồi bắt đầu cho chạy thử nghiệm xong mới thực sự thở ra một hơi đầy mãn nguyện.

Thăng nhóc Quân dường như chưa bao giờ hết hưng phấn nhảy nhót như một con khỉ vậy, tuổi trẻ luôn luôn tốt đẹp biết bao nha.

Sau khi đã tiếp tế đủ nhu yếu phẩm vào trong máy bay, Thanh Bình gật đầu đầy thỏa mãn. Nhưng một âm thanh lạnh lẽo phát ra như là dội một gáo nước lạnh lên đầu hắn:

“Đội trưởng! Nếu chúng ta không kịp chạy đến nới con tàu vũ trụ, thì theo lũ súc sinh người tàu khựa kia tính nết, bọn chúng nó chắc chắn sẽ chẳng cứu lấy một người dân nào cả, mà sẽ trực tiếp lái phi thuyền bay đi. Cho nên chúng ta phải lập tức ngăn cản bọn chúng”.

Thanh Bình hít sâu một hơi nói:

“ Tôi biết rồi, tôi chắc chắn sẽ cho bọn tàu khựa đó biết chúng ta đội số 1 sẽ biến lũ khụa chúng thành khựa cẩu như thế nào”.

Thanh Bình bước đến khu vự của người dân đang nghỉ ngơi. Nơi này giờ đây người đân đã nghỉ ngơi xong, nhưng khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ hoảng sợ, bọn họ không dám chạy lung tung, biết đâu lại bị gán cho cái tội kích động làm loạn thì chết như thế nào cũng không biết. Thấy Thanh Bình bước đến, bọn họ lập tức đưa anh mắt đến phía anh, lộ rõ sự hoang mang và bất lực.

Thanh Bình cũng không dây dưa lằng nhằng mà trực tiếp mở miệng nói:

“ Chào thất cả đồng bào, có lẽ mọi người đều không biết tôi, mà tôi cũng chẳng biết các vị là ai. Cho nên tôi xin giới thiệu, chúng tôi là lính đặc chủng tổ số 1 trực thuộc quân khu 4, chũng không phải như đám súc sinh ngoài kia. Chúng tôi sẽ chiến đấu, cũng như hi sinh vì nhân dân và tổ quốc, các vị chỉ cần biết như vậy là được rồi”.

“Bởi vì lý gio đặc biện nên chúng tôi sẽ rời khỏi nơi đây bằng máy bay, nhưng mọi người đừng quá lo lắng, chúng tôi sẽ quay lại trong thời gian nhanh nhất có thể. Trong thời gian này tôi mong là các vị sẽ cố gắng để sống sót, chờ chúng tôi quay lại”.

Thanh Bình nói xong thì phía người dân bắt đầu vang lên tiếng huyên náo ồn ào, có người thì trực tiếp chử bọn họ súc sinh, còn các cô gái thì nức nở mà khóc.

Thanh Bình cắn răng mà nói tiếp:

“Quyết định của chúng thôi tực sự là quá tàn nhẫn đối với mọi người, nhưng với tình hình như bây giờ chúng tôi không còn cách nhào khác nữa. Ở đây là sân bay nên có dự trữ một số lương thực, hơn nữa bên trong các căn nhà, hàng quán xung quanh chắc chắn là vẫn còn rất nhiều, các vị tự mình tìm kiếm để cố gắng sống sót. Chỉ cần mọi người có thể sống qua thời gian này, cho đến khi chúng tôi mang theo thứ có thể cứu trợ mọi người quay lại”.

“Tốt!... bây giờ tôi xin hỏi, trong tất cả các vị thì có ai có tài năng về máy tính hay không, là một tay hacker cao thủ càng tốt. Còn nữa chúng tôi cần tuyển nhận tất cả những người từng học qua võ thuật. Chúng tôi đảm bảo những người này sẽ được đội ngũ đón nhận, và sẽ trở thành một phần của tổ đội số 1”.

Thanh Bình trầm tĩnh nhìn một vòng rồi mới nói tiếp:

“Được rồi, những người có năng lực xin mời đứng lên tự mình ứng cử đi”.

Thanh Bình nói xong thì đứng im một bên chờ đợi, thời gian trôi qua hồi lâu nhung cả đám người vẫn im thin thít, không ai tự mình đi ra ứng cử. Quá thất vọng Thanh Bình tính quay lưng bỏ đi thì một người đàn ông trung niên đứng lên, trên tay ông còn xách theo một thằng nhóc tầm 17 18 tuổi, đầu tóc màu mè sặc sỡ như một con vẹt nhỏ vây, trên lỗ tai còn đeo bông tai, người đàn ông hô lớn:

“Thư cán bộ, con trai của tôi rất giỏi về máy tính đấy ạ! Thằng nhóc này còn rất nổi tiếng trên mạng lưới hacker trên toàn cầu đấy ạ! Đúng rồi hắn trước đây còn rủ rê thêm một đám hacker khác ăn trộm tiền của ngân hàng lớn bên tầu khựa luôn đấy ạ! Xin cán bộ mang theo thằng nhóc này, tôi đảm bảo nó sẽ không làm cán bộ thất vọng”.

Thanh Bình quay đầu lại, hắn nhìn ra người đàn ông này có bộ dáng rất phúc hậu, trên thân thể đầy vết bẩn, vết thương nhuốm máu. Nhưng thằng nhóc đầu con vẹt này thì lại chỉ có một chút chật vật bẩn thỉu mà thôi, không hề có một vết thương nào, hẳn là ông ta rất yêu thương đứa con của mình.

Còn thằng nhóc đang bị lôi sền sệt kia, thì cả khuôn mặt đang dần chuyển sang màu gan heo, điều này chứng tỏ thằng nhóc này mắc chứng bệnh sợ cán bộ. Đơn giản mà nói mấy thằng nhóc nghịch ngợm đều sẽ có cảm giác sợ cán bộ. Ở cuộc sống lúc hòa bình, bọn nhóc này thường sẽ rất nghịch ngợm, cho nên bọn họ đổ hết mọi tội lỗi cho người khác, nhất là chế độ của nhà nước. Đơn giản là bọn hắn thường bị ăn quả đắng vì sự cẩu thả của mình, mất tiền mất bạc bị dày vò dĩ nhiên là rất ức chế rồi. Thử hỏi những người lương thiện sống có ai đi bất mãn nhà nước đâu, cơ bản là vì họ chẳng làm gì sai, thì cần gì phải sợ. Hơn nữa pháp luật của nhà nước càng ngày càng được cải thiện, Việt Nam còn được cả thế giới xếp vào danh sách quốc gia yên bình nhất thế giới, điều này đã được cả thế giới công nhận, chỉ là ngươi trong lòng có quỷ mới từ chối sự thật này thôi. Với lại chính sách bây giờ, kèm theo sự bài xích chặt chẽ lẫn nhau, cán bộ muốn làm loạn thì trước tiên xem mình có đủ bản sự hay ko, bọn họ chỉ cần lộ ra chút manh mối thì lập tức sẽ bị đá đít ra ngành, còn có vô số người đang xếp hàng dài chờ để thay vị trí của hắn. Còn sót một ít cá lọt lưới thì cũng chịu thôi, cả một tập thể quốc gia to lớn cũng như người ta cầm cái vợt nhỏ ra sông vớt tép vậy, ở đâu cũng có nói gì đến Việt Nam.

Còn thăng nhóc bây giờ thì mồm miệng bắt đầu lắp bắp kêu loạn:

“Bố... bố... máy tính con chỉ chơi lung tung thôi, đi làm hacker chỉ là để quậy phá một chút, bố đem con khai ra là đi tù đó, đi tù đó bố ơi. Đừng có giao con cho bọn họ, con còn không có muốn ngồi tù đâu a... a...”

Thằng nhóc nói như sắp khóc tới nơi rồi, liên tục từ chối.

Người đàn ông không thèm quan tâm ý kiến của hắn, tay vẫn nắm chặt cổ áo hắn không hề buông ra. Đôi mắt nhìn một vòng xung quanh, sau khi nhìn thấy một thanh gỗ khá to thì lôi thằng nhóc đi, cúi xuống nhặt lên. Bốp một tiếng, thằng nhóc cuối cùng cũng yên tĩnh không còn dãy dụa nữa. Hắn trực tiếp đánh thằng nhóc đầu vẹt ngất đi.

Thở ra một hơi, người đàn ông lôi theo thằng nhóc đi về phía Thanh Bình, trên miệng còn nở ra nụ cười nịnh nọt mà nói với Thanh Bình:

“ Cán bộ, anh cứ tin tôi đi, con của tôi có bao nhiêu tài hoa tôi biết rõ ràng nhất, thậm chí nó có thể cùng một lúc sử dụng đến ba dàn máy tính tấn công vào ba trung tâm mạng cao cấp khác nhau nào đó, sau đó rút lui ra không hề để lại một chút dấu vết nào. Tôi là bố nó, tôi sẽ không làm hại con mình”.

Người đàn ông đưa tay vuốt lên má thằng nhóc, đôi mắt tràn ngập sự yêu thương, sau đó mới đưa mắt lên đối mặt với Thanh Bình mà nói:

“Cán bộ, tôi mặc dù không biết các anh đang làm việc gì, nhưng chắc chắn các anh sẽ là người sống sót, nếu không thì một thời gian nữa tất cả mọi người đều sẽ chết hết cả, kết quả cũng như nhau cả thôi. Anh cứ yên tâm tôi đã sẵn sàng chờ đợi ngày đó sẽ xảy ra rồi, anh cứ mang theo thằng nhóc này, nó rất giỏi về máy vi tính, nó chắc chắn sẽ không làm cho các anh thất vọng. Hãy nói với nó, tôi sẽ tìm một nơi an toàn để trốn đi, tôi sẽ sống lâu hơn nó tưởng nhiều”.

Thanh Bình nghiêm túc lắng nghe lời người đàn ông nói, ông ta là một người cha hoàn hảo, lời nói của ông đáng để anh chăm chú và tôn trọng:

“Vâng!... tôi tin rằng anh sẽ sống sót cho đến khi chúng tôi trở về. Còn về thằng nhóc, chỉ cần nó qua được bàn kiểm tra của chúng tôi, thì về sau đội ngũ vĩnh viễn sẽ được bảo vệ một cách cẩn thận nhất. Chúng tôi sẽ dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ nó... đây là một lời hứa”.

Người đàn ông cười lên vui vẻ, quẳng đi thanh gỗ cầm trên tay, bắt tay với Thanh Bình mà nói:

“Tôi tên Vinh, còn thằng nhóc này tên là Đức. À!... cán bộ, xin anh hãy dạy dỗ nó dùm tôi, trước đây tôi đã cưng chiều nó quá nhiều rồi, anh cứ thẳng tay mà huấn luyện cho nó, mà thằng nhóc này còn đang nghiện ma túy đấy”.

Thanh Bình có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn cười nói:

“Anh Vinh! Anh cứ yên tâm đi, nếu thằng nhóc đạt tiêu chuẩn để gia nhập tiểu đội số 1, thì chắc chắn mấy cái nghiện ngập hay hổ lốn gì đều trở thành trò cười hết. Nó sẽ trở thành một chiến binh thực thụ, sẽ có một ngày anh sẽ tự hào về nó”.

Thanh Bình cười lên ha hả rồi bất chợt ôm lấy người đàn ông, sau đó cúi người xách thằng nhóc lên mà rời đi.

Người đàn ông nhìn theo bóng lưng của hai người, trên đôi mắt đang dần nhòa đi. Tay ông ta nắm lên vạt áo trước ngực mình. Nơi đó vừa có một người đã nhét vào cho ông một khẩu súng.

Thời gian thấm thoát lại trôi đi, dưới con mắt mơ hồ của hàng nghìn người, một chiếc máy bay dân dụng từ từ chuyển bánh nhanh dần, nó cất cánh bay thẳng lên phía bầu trời....

“Đi thôi! Thẳng tiến khu số 7 ở nước Mỹ”.

.......

Bạn đang đọc Hắc Ám Đại Kỷ Nguyên ( Sáng Tác: Bàn Tơ Động) sáng tác bởi thanhbinh2012198
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.