Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 6216 chữ

Chương 9 – Quyển thượng

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Rường cột chạm trổ, lụa mỏng khẽ buông.

Tổng đàn của tà giáo, thì ra không phải lúc nào cũng mang một bầu âm khí nặng nề.

Bạch Thiếu Tình khoanh tay đứng dưới gốc cây đã hai canh giờ.

Lúc hắn an tĩnh, mi mục luôn mang theo một chút ưu tư như ẩn như hiện, tựa hồ tâm tưởng đang phiêu đãng trên chín tầng mây. Gió thổi qua ống tay áo, khiến người ta có một loại ảo giác gió có thể cuốn hắn đi bất cứ lúc nào.

Mày tựa viễn sơn, mục tựa điểm tất*.

(*ý chỉ đôi mắt vừa đẹp vừa sáng)

Tiếng ve kêu không ngừng nghỉ, bỗng nhiên im bặt hoàn toàn.

Mái tóc đen nhánh óng mượt, bất ngờ bị người nắm vào trong tay.

Không cần quay đầu lại cũng có thể biết là kẻ nào. Kể từ khi Phong Long liên tiếp chém giết thuộc hạ đắc lực của giáo, trong tổng đàn Chính Nghĩa giáo, còn ai dám vô thanh vô tức chạm vào hắn như vậy?

“Đại ca.” Có lẽ bởi vì đã dần thành thói quen, hiện giờ dùng cách xưng hô này, cũng không còn cảm thấy quá mức gượng gạo hay bất đắc dĩ như trước kia nữa.

Lẳng lặng ngắm nhìn mái tóc đen trong tay mang tới xúc cảm còn mềm mượt hơn cả tơ lụa, Phong Long trầm giọng hỏi: “Sách hôm qua đã học thuộc chưa?”

“Thuộc cả rồi.” Bạch Thiếu Tình xoay người lại, “Đại ca muốn kiểm tra công khóa?”

“Có phải ngươi sắp sửa truy vấn, tới khi nào thì ta sẽ dạy cho ngươi tâm pháp chân chính của Hoành Thiên Nghịch Nhật Công?”

Đôi nhãn đồng thâm sâu khó dò nổi lên một chút mạn bất kinh tâm, Bạch Thiếu Tình lại quay người đi, ánh mắt dừng trên cành liễu mảnh mai, thản nhiên nói: “Sớm hay muộn ngươi cũng dạy, ta hà tất phải sốt ruột?”

“Sao ngươi biết?” Phong Long mỉm cười, đứng sóng vai cùng hắn. “Không sợ ta cố ý dùng Hoành Thiên Nghịch Nhật Công để ép ngươi ở lại nơi này, kéo dài thời gian sao?”

Bạch Thiếu Tình không đáp mà chỉ hỏi: “Gốc liễu này có điểm là lạ, hình như mới được dời tới đây.”

“Không sai.” Phong Long đạm nhiên nói: “Ngươi thích liễu, ta biết.”

“Tâm tư của ngươi, ta cũng biết.” Bạch Thiếu Tình quay đầu lại, đối diện với ánh mắt thâm thúy của Phong Long, “Ngươi muốn ta.”

Một tia ý cười gần như không thể phát hiện, dật ra từ bên khóe môi Phong Long.

“Ngươi muốn ta, chính là muốn để ta phải tâm phục khẩu phục. Nếu đã chịu tốn tâm tư đem gốc liễu già từ Giang Nam chuyển tới nơi này, vậy sao có thể nuốt lời không dạy ta Hoành Thiên Nghịch Nhật Công? Muốn đạt được thứ gì, không thể thiếu việc cấp cho người ta một chút ưu đãi trước.” Bạch Thiếu Tình khẽ nói: “Ta muốn học được thứ gì từ tay kẻ khác, đương nhiên cũng phải trả giá một chút.”

“Thiếu Tình, ta đã từng nói, không cho phép ngươi đề cập tới những chuyện trước kia.”

“Ngươi lại muốn dùng Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ với ta?” Bạch Thiếu Tình nhíu mày, “Ta mới khá lên được một hôm, ngươi thực sự nhẫn tâm đối với ta như vậy?” Vị đàn chủ của phân đàn Lạc Dương hôm trước đụng tới thật đúng là vô dụng, mới một chiêu đã bị Phong Long chấn vỡ tâm mạch. Mà dưới ánh mắt cất chứa phẫn nộ của Phong Long, Thiếu Tình lại không tránh khỏi một lần da thịt đau đớn.

“Ngươi nhẫn tâm đem mình giao phó cho những kẻ đó, ta đương nhiên nhẫn tâm giúp ngươi tẩy sạch.”

Bạch Thiếu Tình nghiến răng, “Chỉ cần có cơ hội, đương nhiên ta sẽ chiếu theo tâm ý của mình mà hành sự.” Thần tình trên mặt lại tinh nghịch như đang đùa giỡn cùng tình nhân.

Ai nhìn thấy đôi mắt trong suốt động nhân như vậy, cũng sẽ không đành lòng làm thương tổn.

Phong Long thản nhiên mỉm cười, ngón tay phượng vung lên, điểm trúng sáu đại huyệt trên người Bạch Thiếu Tình, kéo nhẹ một chút, Bạch Thiếu Tình liền vô lực ngã vào trong lòng Phong Long.

“Đại ca, ngươi thực sự lại muốn tới một lần?” Ánh mắt Bạch Thiếu Tình nhìn Phong Long, tựa như đang nhìn tình nhân của mình.

Gợn sóng lăn tăn, tình ý dai dẳng.

Phong Long lại không động tâm. Hắn ôm ngang Bạch Thiếu Tình lên, đi về hướng phòng nghỉ, vừa đi vừa hỏi: “Đem mình giao cho những kẻ kia, thực sự là tâm ý của ngươi?”

Bạch Thiếu Tình quay mặt đi. Đường nét khuôn mặt của hắn khi nhìn nghiêng luôn khiến người ta nghĩ tới một pho tượng bằng đồng, nét kiên nghị không thể diễn tả bằng lời cùng đoạn cố sự ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài kia, thật xúc động nhân tâm.

Được Phong Long nhẹ nhàng đặt xuống giường, Bạch Thiếu Tình bỗng nhiên mở trừng mắt ra, “Ta biết, ngươi mưu đồ muốn tra tấn ta. Bởi vì, ngươi đã thích ta. Haha, đường đường Phong đại giáo chủ, lại đi thích một tên nam nhân mà ai cũng có thể lấy làm chồng!” Hắn liều mạng cười hai tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Phong Long.

Phong Long cười khẽ, lắc đầu thở dài, “Nếu ngươi đối với Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ đã sợ muốn chết như thế, tại sao vẫn một mực không ngừng dụ hoặc những tên nam nhân hoàn toàn vô dụng với ngươi? Lẽ nào trên người bọn họ, còn có bí tịch gì tốt hơn cả Hoành Thiên Nghịch Nhật Công?” Hắn vừa thở dài vừa khẽ lật cổ tay, bình mã não quen thuộc lại bất ngờ xuất hiện trong lòng bàn tay.

Màu sắc huyết hồng của bình thuốc như đâm vào trong mắt, Bạch Thiếu Tình lập tức quay mặt đi.

“Ta đã từng nói, nếu ngươi còn dám câu dẫn kẻ khác, những lần trừng phạt còn lại này, một lần cũng không thể thiếu.” Phong Long nhẹ nhàng nói: “Bất quá ngươi đang luyện công, bị trọng thương cũng không tốt. Ta sẽ không thi dược liên tục, mỗi lần đều sẽ chờ tới khi ngươi khỏe lại một ngày rồi mới tiếp tục.”

“Đại ca…” Bạch Thiếu Tình nằm ngửa trên giường, lẳng lặng nhìn Phong Long đang cầm chiếc bình đi lại gần, “Có phải ngươi sợ ta chạy trốn, nên cố tình để ta phải mang thương trên người?”

“Thiếu Tình, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?” Phong Long nhíu mày, động tác một chút cũng không ngừng lại, hắn ngồi xuống bên giường, thong dong giúp Bạch Thiếu Tình cởi ra ngoại vật, “Có phải ngươi sợ ta không biết bản lĩnh của ngươi, nhất định muốn mê hoặc toàn bộ thuộc hạ của ta?”

Cổ bình lạnh lẽo biến mất trước cửa động phấn hồng. Cho dù sớm đã có sự chuẩn bị, nghiến chặt khớp hàm, Bạch Thiếu Tình vẫn nhịn không được bật ra một tiếng rên rỉ. Chớ nói mười mấy lần, cho dù kể từ lúc sinh ra, ngày nào cũng phải chịu loại tra tấn này một lần, cũng không thể nào thích ứng nổi.

Thân thể Bạch Thiếu Tình chấn động mãnh liệt, mồ hôi ướt trán, thấm đẫm mái tóc đen.

“Đại ca…” Bỗng nhiên hắn khẽ giọng cầu xin, “Ta đau quá.” Tựa hồ nếu có thể động đậy, hắn sớm đã duỗi tay túm chặt lấy ống tay áo của Phong Long.

Phong Long lặng yên nhìn hắn, ánh mắt lập lòe không rõ, không biết đang suy nghĩ những gì.

“Đại ca, ngươi ôm ta đi.” Bờ môi mỏng đã không còn huyết sắc của Bạch Thiếu Tình khẽ run rẩy, thê lương nói: “Lẽ nào ngươi thực sự nhẫn tâm như vậy?”

Sóng mắt của Phong Long khẽ chấn động, hắn chầm chậm tiến sát lại gần, nhấc một tay cởi bỏ huyệt đạo trên người Bạch Thiếu Tình, nhẹ nhàng ôm Bạch Thiếu Tình vào trong lòng.

“Thiếu Tình, Thiếu Tình,” Phong Long kề lên gương mặt lạnh như băng của Bạch Thiếu Tình, “Tên biên bức nhi tùy hứng làm bậy nhà ngươi, liệu có thể đối với ai mang chân tâm cả đời bất biến?”

Bạch Thiếu Tình không đáp, hắn chỉ nhắm mắt lại, chịu đựng sự hành hạ của Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ.

Hắn không đáp, Phong Long cũng biết được đáp án.

Cửu Thiên Biên Bức, bay không quá chín tầng trời; nhưng trái tim, lại ở ngoài chín tầng mây. Hắn thích Liễu Mộ Liên của Giang Nam, tán thưởng Trương Thanh Y của Nga Mi, từng yêu Vinh Vị Đạt của Vinh gia Hà Bắc. Khi hắn thích bọn họ, sẽ vì bọn họ mà gảy đàn, ngâm thơ, họa tranh…

Tới khi trải qua một đêm, tình yêu mỏng manh tựa mành tơ này liền như giọt sương không thể nhìn thấy ánh bình minh, tan biến đến vô tung vô ảnh.

Lúc nào hắn cũng bỏ đi không chút luyến tiếc, chẳng chút bận lòng.

Bạch Thiếu Tình đa tình, kỳ thực là tối vô tình.

Phong Long túm lấy người trong lòng, chất vấn: “Nếu ta vẫn là Phong đại ca ngốc nghếch kia của ngươi, ngươi liệu có vĩnh viễn ở lại bên ta?”

Người trong lòng không đáp, nhưng bản tính ngạo nghễ lại âm thầm tản ra từ trong cốt tủy.

“Quả thế.” Ngữ khí Phong Long chuyển lạnh, “Cho dù là võ lâm minh chủ đượm tình chân thành, ngươi bất quá cũng chỉ một đêm bố thí, sau đó lạnh nhạt rời đi.”

“Hừ, tại sao kẻ nào cũng cho rằng có thể giữ được chân ta? Ta lại chẳng cần chiếu cố hay bảo hộ, một thân một mình có gì không tốt?” Bạch Thiếu Tình đau đến phát run, ý cười bên khóe môi lại phi thường quật cường. “Kẻ nào dám khi dễ ta liền giết, muốn lấy thứ gì liền lừa liền đoạt, ai có thể làm khó được ta?”

Nói đến đây, dường như hắn có chút không chịu đựng nổi, phải tạm ngừng để thở dốc, cố gắng làm dịu trong chốc lát rồi mới mở mắt ra nói tiếp: “Đại ca, ngươi khác với bọn họ, ngươi…”

Trái tim Phong Long khẽ nhảy lên. “Ta làm sao?” Kìm lòng không đặng đưa tai lại gần.

Tiếng cười rất khẽ chợt vang lên, trong đầu Phong Long liền hiện ra điềm báo nguy hiểm, nhưng đã quá muộn.

Ngón tay dài mảnh ngày thường vô lực, thời khắc này lại tràn đầy khí lực đâm về phía Phong Long. Cự ly gần như thế, biến hóa nhanh như thế, Phong Long ôm Bạch Thiếu Tình trong lòng, lại càng trở tay không kịp. Trong tích tắc, trước ngực chợt tê rần.

Nhất kích đắc thủ, Bạch Thiếu Tình lại càng không dám có chút chậm trễ, vội vã duỗi lưng nhảy dựng lên, ngón tay di chuyển nhanh như chớp, điểm liên tiếp lên huyệt đạo khắp toàn thân Phong Long.

Chỉ trong nháy mắt, tình thế nghịch chuyển.

Đại thế đã định, Bạch Thiếu Tình mỉm cười với Phong Long, nhíu mày rút ra bình mã não bên dưới hạ thân.

Hỗn dịch máu loãng cùng nước thuốc chảy xuống ào ạt từ hạ thân. Hắn đau đến rùng mình, sau đó đưa mắt nhìn Phong Long lúc này đã không thể nhúc nhích, nở nụ cười. “Chiếc bình này, ta sẽ giữ.” Cất bình mã não vào trong lòng, mặc lại quần áo chỉnh tề.

Thân mình hắn chợt xoay chuyển, lại chiếu theo thủ pháp ban nãy, gấp rút điểm lên huyệt đạo khắp người Phong Long.

“Công phu của ngươi rất cao, đương nhiên phải cẩn thận một chút.”

Phong Long khẽ thở dài, “Ta sớm nên đoán được, Chu Toàn của phân đàn Lạc Dương, công phu điểm huyệt của hắn là cao minh nhất trong giáo.”

“Trên người nam nhân khác mặc dù không có bí tịch quý hiếm như Hoành Thiên Nghịch Nhật Công, nhưng chút bàng môn tả đạo khác vẫn là có.” Bạch Thiếu Tình thản nhiên mỉm cười, “Ví như thuật điểm huyệt này, cư nhiên ngay cả huyệt đạo của Phong đại giáo chủ ngươi cũng có thể điểm trụ, chẳng phải rất thú vị sao?”

“Thiếu Tình thiên tư sâu rộng, trong khoảng thời gian một ngày, cư nhiên đã có thể thông hiểu tường tận, vận dụng thích đáng.” Trên mặt Phong Long chẳng hề mang một tia sóng gợn. “Nhưng ngươi bỗng nhiên lại có nội lực hùng hậu như vậy, là đã dùng Giải Thể Thần Công?”

“Dựa vào bản lĩnh của ta, còn chưa đạt tới bước giải thể. Bất quá chỉ là miễn cưỡng dùng một chút, tạm thời tìm về ít nội lực mà thôi.” Ánh mắt của Bạch Thiếu Tình chợt lóe lên. “Ngươi không cần hù dọa. Ta cũng biết Giải Thể Thần Công cực kỳ làm tổn thương đến nguyên khí. Đợi sống qua được ngày hôm nay, ta sẽ chầm chậm điều tức lại sau.”

“Ngươi muốn chạy trốn? Vậy Hoành Thiên Nghịch Nhật Công, ngươi không học nữa?”

Bạch Thiếu Tình chầm chậm đi tới gần, từ trên cao nhìn xuống Phong Long, bỗng nhiên phát tác, trở tay tát hắn hơn mười cái bạt tai.

Âm thanh cái tát vang lên không ngừng trong phòng, Bạch Thiếu Tình đánh liền một mạch tới khi khóe miệng Phong Long toàn là máu tươi mới cười lạnh nói: “Phong đại giáo chủ có điều bất mãn?”

“Ta rất thỏa mãn.” Phong Long mặc dù đầy miệng máu tươi, nhưng vẫn cười đến phong thái hoặc nhân. “Biên Bức công tử không dùng Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ với ta, đã là thủ hạ lưu tình.”

Chát! Lại là một bạt tai hung ác.

“Thủ hạ lưu tình? Tại sao ta phải thủ hạ lưu tình với ngươi?” Bạch Thiếu Tình bỗng nhiên mỉm cười đầy mị hoặc. “Muốn học Hoành Thiên Nghịch Nhật Công sẽ phải mất rất nhiều thời gian, cho dù hiện giờ ngươi tặng cho ta, ta cũng không rảnh mà học. Bất quá, hai viên Kinh Thiên Động Địa hoàn kia, thật có điểm thú vị.” Hắn đi tới phía trước ngăn tủ mà ngày thường Phong Long vẫn thường sử dụng, lật trái lật phải, tìm ra được một đống bình thuốc nhỏ. Nhưng phía trên đều không có nhãn dán, cũng không biết chứa thứ gì bên trong.

Bạch Thiếu Tình xoay người bước trở về trước mặt Phong Long, cười nói: “Ngươi đưa Kinh Thiên Động Địa hoàn cho ta, ta liền thủ hạ lưu tình. Bằng không, những thứ thuốc lộn xộn này, ta sẽ nhét cho ngươi uống bằng hết.”

“Thật ác độc a!” Phong Long nhíu mày, lại như thể đang trêu chọc.

“Nhận một báo mười, chẳng phải là lời dạy của sư phụ sao?”

Phong Long như nhớ tới chuyện gì, chợt nhắc nhở: “Chẳng phải ngươi nghiến răng nghiến lợi đòi giết ta sao? Thời cơ tốt thế này, sao không tận dụng?”

“Chết đơn giản như vậy là có thể tính toán xong?” Bạch Thiếu Tình nâng cằm Phong Long lên, ngọt ngào cười nói: “Ta đã phải chịu rất nhiều thiệt hại từ ngươi a! Sao có thể chỉ dùng một đao để chấm dứt? Bất quá… chỉ cần ngươi đưa Kinh Thiên Động Địa hoàn cho ta, ta sẽ tạm tha cho ngươi.”

Phong Long trầm ngâm trong chốc lát. “Được.”

“Đồ ở đâu?”

“Trong ngăn kéo, hộp nhỏ màu hồng.”

Bạch Thiếu Tình xùy cười, “Ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Ngươi mà lại để đồ ở nơi đó?”

“Dược hoàn này vốn chính là định để cho ngươi dùng.” Phong Long ngay cả trong mắt cũng mang ý cười. “Bằng không dựa vào tu vi nội lực của ngươi, tới khi nào mới có thể luyện đến tầng thứ nhất của Hoành Thiên Nghịch Nhật Công?”

Bạch Thiếu Tình ngẩn người, hung hăng trừng Phong Long, tự mình đi mở ngăn kéo. Bên trong quả nhiên có một hộp màu hồng. Hắn tinh thông đủ loại mưu kế, cũng không sợ bên trong có thứ gì giả dối, cẩn thận mở ra, quả nhiên có hai viên dược hoàn màu hoàng kim.

Một viên bằng sáu mươi năm công lực, sao có thể không kinh thiên động địa?

“Đây là đồ thật?”

Phong Long lạnh nhạt đáp: “Bàng môn tả đạo gì ngươi cũng biết, thuốc này có phải thật hay không, lẽ nào ngươi không nhìn ra được?”

Bạch Thiếu Tình cẩn thận quan sát, bên môi tràn ra một tia tiếu ý, đem dược hoàn giấu vào trong lồng ngực, xoay người lại đắc ý nhìn Phong Long.

Đôi mắt thanh triệt sáng ngời hiện lên quang mang giảo hoạt như hài đồng.

“Đã lấy được dược hoàn, ta phải đi thôi.” Bạch Thiếu Tình mặc dù khắp người vô cùng đau đớn, nhưng vẫn cười dài nói: “Trời sắp tối rồi, ta sợ lạc đường.”

Phong Long lẳng lặng liếc nhìn hắn, thở dài: “Bản đồ tổng đàn, hiển nhiên ở trên người ta.”

Ngón tay thon dài tham nhập vào trong vạt áo chẳng chút cố kỵ. Bạch Thiếu Tình mỉm cười, lại còn cố tình vuốt nhẹ lồng ngực rắn chắc kia.

“Là cái này?” Lấy bản đồ ra, giơ lên trước mặt Phong Long. “Sẽ không có chuyện đại ca luôn mang theo mình một tấm bản đồ giả đấy chứ?” Bạch Thiếu Tình xem lướt qua bản đồ một lượt, ghi nhớ lộ tuyến bỏ trốn vào trong đầu, rồi ánh mắt lại chuyển về phía Phong Long.

“Không phải ngươi muốn đi sao?” Phong Long ngồi cứng ngắc bên giường, nét cười ung dung: “Muốn đi thì mau đi, bằng không đợi tới khi ta trùng phá được huyệt đạo, vậy liền muộn mất.”

“Cũng đúng, Giải Thể đại pháp của ta cũng chẳng chống đỡ được bao lâu nữa.” Bạch Thiếu Tình gật đầu: “Bất quá trước khi đi, không thể không giải quyết hậu hoạn.”

Phong Long tựa hồ chẳng hề bất ngờ: “Ồ, ngươi muốn nuốt lời giết ta?”

“Sao có chuyện để ngươi được chết đơn giản như vậy? Nhưng ân đức của Phong đại giáo chủ đối với ta, không thể không nhân cơ hội này mà đền đáp một chút.” Bạch Thiếu Tình cúi đầu cười khúc khích bên tai Phong Long, lại thò tay vào trong vạt áo Phong Long, lấy ra một bình mã não khác: “Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ của Phong đại giáo chủ quả nhiên rất nhiều, bình này chắc là được chuẩn bị để khi nào tâm huyết dâng trào thì dùng trên người ta đấy nhỉ?”

“Nếu ngươi không nghe lời, liền dùng thêm một bình.”

“Bình này, lưu lại cho giáo chủ tự dùng vẫn hơn.” Bạch Thiếu Tình nhổ nắp bình ra, mùi hương thoang thoảng của Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ nhẹ nhàng lan tỏa: “Chỗ kia của ngươi hẳn là không có ai dám chạm tới, ta thấy không cần phải tẩy. Ngươi ép ta gọi ngươi là đại ca, vậy ta giúp ngươi tẩy miệng là được rồi.” Nói xong hắn lạnh lùng cười, bóp mở khớp hàm của Phong Long, đem cả bình Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ đổ hết vào.

Dược dịch như lưỡi dao, theo cổ họng chảy xuống, đục khoét cả ống thực quản đều là máu tươi. Phong Long chấn động cả người, hàng lông mày rậm đã nhăn lại thật chặt, nhưng hắn vẫn thâm trầm, khuôn mặt anh tuấn mặc dù căng cứng nhưng vẫn lẳng lặng bình tĩnh nhìn Bạch Thiếu Tình.

Sự thâm trầm trong ánh mắt ấy khiến Bạch Thiếu Tình phải âm thầm chấn động.

Thu liễm nét cười đắc ý, Bạch Thiếu Tình hừ mạnh một tiếng: “Ta nói không giết ngươi, nhưng cũng sẽ không để cho tên đáng hận nhà ngươi được sống dễ chịu.” Âm thầm vận lực, một chưởng đánh lên Nhâm mạch của Phong Long.

Cuối cùng Phong Long cũng bật ra một tiếng rên đau đớn, ngã ngược xuống giường.

“Ngươi phế đi võ công của ta?”

“Không phế võ công của ngươi, lẽ nào còn phải giữ lại một tên thân thủ đệ nhất thiên hạ là ngươi để đối phó với ta?” Con ngươi của Bạch Thiếu Tình khẽ chuyển động, “Kỳ thực ta cũng không cần phải sợ ngươi, có hai viên Kinh Thiên Động Địa hoàn, nội lực của ngươi dẫu có mạnh hơn nữa cũng chỉ ngang ngửa với ta là cùng. Bất quá nhìn ngươi phải chịu khổ, trong lòng ta cảm thấy vô cùng hả hê.”

Phong Long bỗng nhiên mở miệng, thổ ra một ngụm máu tươi. Mùi hương dìu dịu của Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ lập tức tràn ngập trong phòng.

Phong Long cười khổ nói: “Đau đớn ta đã nếm qua, võ công cũng đã bị phế, hà cớ gì ngươi còn không giết ta luôn?”

“Ta không giết ngươi đấy. Chờ tới khi võ công của ta đệ nhất thiên hạ, sẽ quay trở về chầm chậm tra tấn ngươi.” Bạch Thiếu Tình lẳng lặng nhìn chăm chú Phong Long trong chốc lát, duỗi tay lấy Bích Lục kiếm bên hông Phong Long, lắc lắc trước mặt hắn rồi ngạo nghễ xoay người rời đi.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa dần, bóng hình cao gầy biến mất bên ngoài cánh cửa.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Phong Long không thể động đây. Gian phòng này thuộc phạm vi cấm địa, không có mệnh lệnh của hắn, hiển nhiên sẽ không kẻ nào dám tự tiện tiến vào.

Mặt trời lặn về phía Tây, đàn chim cùng nhau bay về tổ.

Phong Long nằm trên giường, cuối cùng cũng chầm chậm ngồi dậy. Nắm lên tấm chăn tơ lụa trắng tinh, khẽ lau khóe miệng rỉ máu, tiếng cười trầm khàn vang vọng trong gian phòng.

“Ngươi sợ gì ở ta, mà ngay cả kỳ công đệ nhất võ lâm cũng không học, vội vàng bỏ chạy.” Hắn mỉm cười, máu tươi lại trào ra, phun xuống đầy đất.

Vì bị Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ ăn mòn, gần như không thể nghe được hắn đang nói những gì, nhưng nụ cười trên mặt lại thập phần cao hứng: “Mặc dù ngươi đối với ta thực nhẫn tâm, nhưng cũng nói sẽ quay trở về. Không tồi, không tồi…”

Còn Bạch Thiếu Tình vào thời khắc này đang dốc hết toàn lực, muốn chạy tới nơi an toàn trước khi Giải Thể đại pháp phản phệ. Kinh Thiên Động Địa hoàn, bản đồ, Bích Lục kiếm đều ở trong tay hắn, Phong Long giờ phút này không còn là thiên hạ đệ nhất cao thủ, rơi vào kết cục bi thảm để mặc cho Bạch Thiếu Tình trả thù, theo lý mà nói, đã không còn gì có thể uy hiếp được hắn.

Hiện giờ hắn chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, ăn Kinh Thiên Động Địa hoàn, hiển nhiên có thể chống đỡ lại sự phản phệ của Giải Thể đại pháp, sau đấy dựa vào một trăm hai mươi năm công lực cùng tuyệt kỹ của ba mươi bốn môn phái, trên giang hồ liệu còn ai có thể khi dễ được hắn? Trong Bạch gia, ngay cả Bạch Mạc Nhiên cũng chẳng còn là đối thủ của Bạch Thiếu Tình.

Nương, không còn ai có thể khi dễ chúng ta.

Người xem, con đã cất cánh rồi, bay lên chín tầng mây, ai cũng không thể đè ép con xuống được nữa.

Tiếng gió vù vù xẹt qua bên tai, màn đêm đã phủ chụp xuống, lại là thời điểm loài dơi giương cánh.

Nụ cười tủm tỉm chân chính hiện ra trên bờ môi tuyệt mỹ. Ước mơ tươi đẹp nhất đang vẫy tay chào đón hắn.

Bạch Thiếu Tình lại chẳng hề hay biết, Hoành Thiên Nghịch Nhật Công vốn dĩ được gọi là võ lâm đệ nhất kỳ công, hiển nhiên có lý do của nó.

Chí dương chí cương, hồn nhiên vô tạp, sinh sôi không ngừng.

Cho dù một chưởng chấn vỡ xương tỳ bà, cũng không phế đi được Hoành Thiên Nghịch Nhật Công.

Huống chi một chưởng kia, quả thực có thủ hạ lưu tình.

Bạch Thiếu Tình tiêu sái tự tại bỏ chạy. Cuối cùng dừng chân trong một ngôi miếu đổ nát phía dưới chân núi, tĩnh tâm vận công.

Dược hoàn màu hoàng kim được bàn tay óng ánh đến gần như trong suốt nâng lên.

“Có người cả một đời cần mẫn luyện võ công, cũng không bằng một viên Kinh Thiên Động Địa hoàn nhỏ bé này.” Bạch Thiếu Tình chăm chú nhìn dược hoàn trong lòng bàn tay, lẩm bẩm nói: “Băng Cơ công chủ chế ra hai viên thuốc này, e là rắp tâm bất lương.”

Bỗng nhiên cảm thấy tâm mạch trong cơ thể mơ hồ bành trướng, biết rõ hậu quả của Giải Thể đại pháp chuẩn bị bộc lộ, Bạch Thiếu Tình liền ném Kinh Thiên Động Địa hoàn lên, ngẩng đầu mở lớn miệng.

Dược hoàn rơi vào trong miệng, trôi thẳng xuống cổ họng, lập tức được hòa tan, nhẹ nhàng di chuyển xuống như tơ lụa thượng đẳng. Trong khoảnh khắc, mỗi nơi trên thân thể đều thoải mái vô cùng, tâm mạch vừa mới cảm thấy âm ỉ khó chịu đã biến mất ngay tức thì.

Biết tận dụng thời cơ, Bạch Thiếu Tình lập tức ngồi xuống khoanh chân lại.

Sáu mươi năm công lực, trong nháy mắt liền có thể đạt được.

Một luồng khí giá lạnh chầm chậm thăng lên từ vùng đan điền, lạnh mà không cương, vô cùng hùng hậu. Lặng lẽ đưa luồng nội lực mới này dung nhập vào trong cơ thể, hồi lâu sau Bạch Thiếu Tình mới mở mắt ra, hít thở thật sâu.

Hắn đứng dậy, hả hê mãn nguyện, đưa mắt nhìn về phía xa, “Cuối cùng ta cũng chờ được ngày hôm nay.” Nét vui sướng tỏa ra từ đôi mắt sáng ngời lấp lánh của hắn, tựa hồ nỗi khổ cực cùng khuất nhục đè nặng trên người khiến hắn thở không ra hơi, đã bị ném lại đằng sau đầu.

Bỗng nhiên, một cảm giác đau đớn như dùi tâm lại dâng lên từ đan điền, như độc xà bất ngờ phát động công kích, đau đến nỗi nét mặt của Bạch Thiếu Tình phải vặn vẹo.

Hắn cả kinh. Sao lại thế này?

Đau đớn ập tới trong khoảnh khắc, nháy mắt đã lại tan biến. Tiếp tục ngưng thần vận khí, không thấy còn dị trạng gì xảy ra.

Bạch Thiếu Tình cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân.

“Có lẽ Kinh Thiên Động Địa hoàn vốn chính là như vậy.” Hắn trầm ngâm, sau đó lãnh đạm lầm bầm: “Sáu mươi năm công lực, không nếm một chút đau khổ, sao có thể đạt được?”

Trong lòng thoáng bình tĩnh xuống, suy nghĩ lại bắt đầu phiêu trở về tòa Bạch gia sơn trang nguy nga lãnh mạc kia.

“Phong Long đã bị phế võ công, cho dù không bị kẻ khác đoạt vị, cũng phải đau đầu một phen. Nhân lúc hắn còn đang không rảnh rỗi, phải đón nương ra trước.” Xác định xong hành trình, Bạch Thiếu Tình liền xoay người nhặt lên túi hành trang.

Y phục đen, giày đen, túi hành trang cũng màu đen.

Kể từ hôm nay, không cho phép bất kỳ kẻ nào chạm tới một sợi tóc của ta nữa.

Nghĩ đến chuyện có thể đón mẫu thân tới bên mình để thị hầu chu đáo, Bạch Thiếu Tình liền đề khí phóng đi vội vã. Hắn đã âm thầm mua một tòa trạch viện cạnh núi kề sông ở Dương Châu, còn thuê cả hai nha đầu xinh xắn hiểu chuyện và một tạp công thân thủ không tồi.

Ở bên cạnh nương, cùng nương trò chuyện, lúc nhàn rỗi thì gảy đàn họa tranh, thỉnh thoảng lại du học tứ phương. Khi nương đại thọ sẽ bày một bàn rượu, học nhị thập tứ hiếu (1), cũng làm một thải y ngu thân (2). Điều mà hắn vẫn luôn ao ước, bất quá chỉ là như vậy.

Nhưng nếu không có một thân bản lĩnh, tất cả những điều ấy đều chỉ là hi vọng xa vời.

Tình cảnh không một ai bảo vệ, phải chịu đựng biết bao ức hiếp, Bạch Thiếu Tình thực sự vô cùng thấu hiểu.

Nhưng bây giờ, đã khác với ngày xưa.

Cây rừng lướt qua bên người, hắn một lòng phóng vun vút về nhà.

Từ xa nhìn thấy bờ tường nguy nga quen thuộc kia, cho dù đối với Bạch gia sơn trang vẫn luôn căm hận tới tận xương tủy, nhưng lúc này hắn vẫn lộ ra một nụ cười.

Đường nét hoàn mỹ, dưới sự tô điểm của nụ cười lại càng bất giác lộ ra một chút anh khí cùng tuấn tú.

Kinh Thiên Động Địa hoàn dường như vẫn chưa được hấp thụ hoàn toàn, thỉnh thoảng lại xông ra một chút công kích. Tựa hồ trong cơ thể đang ẩn giấu một kẻ địch quỷ dị khó lường, chẳng biết khi nào thì sẽ đâm hắn một kiếm. Bạch Thiếu Tình mấy lần bất ngờ cảm thấy đau đớn truyền tới từ đan điền, cũng dần dần nhận ra vấn đề không đơn giản.

Bất quá tất cả mọi chuyện đều phải chờ tới khi thu xếp ổn thỏa cho nương rồi mới tính tiếp.

Lặng lẽ lẻn vào Bạch gia sơn trang, cảnh quan vẫn như trước kia, đám tôi tớ đi tới đi lui khắp nơi, quét tước đình viện, đưa bữa ăn cho các vị chủ tử.

Căn phòng thấp bé vẫn cô đơn lẻ loi nằm ở một góc như không có nhân khí.

Đẩy cánh cửa gỗ ra, nghe âm thanh kẽo kẹt vang lên, cảm giác thân thiết bất chợt nảy sinh. Bóng dáng cô đơn kia liền xuất hiện trong tầm mắt.

Bạch Thiếu Tình nhẹ nhàng đi tới phía sau phụ nhân, khuỵu người xuống, thâm tình ngẩng đầu lên.

“Nương.”

“Thiếu Tình?” Phụ nhân thoáng kinh ngạc, đôi mắt không có tiêu cự mở lớn.

Nàng giơ tay ra giữa không trung, Bạch Thiếu Tình liền vội vàng cẩn thận nắm lấy.

“Thiếu Tình, sao bỗng nhiên lại quay về?” Phụ nhân thở dài, “Để cho phu nhân và phụ thân của ngươi biết được, sợ rằng sẽ lại sinh chuyện.”

Ánh mắt của Bạch Thiếu Tình long lanh. “Nương, con quay về đưa người đi.”

“Đi?” Phụ nhân lắc đầu, “Không được, chúng ta không đi được. Đường đường Bạch gia, sao có thể để một kẻ mù như ta ra ngoài làm cho bọn họ mất mặt? Thiếu Tình, con đã quên chuyện lần trước rồi sao?”

“Nương, con không sợ bọn họ.” Bạch Thiếu Tình mỉm cười, “Võ công của Thiếu Tình đã là thiên hạ vô địch, bọn chúng không truy cứu thì thôi, nếu dứt khoát truy theo, đảm bảo sẽ phải một đi không trở về.”

“Thiên hạ vô địch?”

“Phải, hiện giờ hài nhi đã không còn sợ ai.”

“Thiếu Tình, con không cần lừa nương.” Phụ nhân dường như nhớ tới chuyện cũ, run giọng nói: “Để bọn họ biết con lại muốn đưa ta đi, nhất định con sẽ bị tra tấn. Nương già rồi, chỉ cần con rời khỏi nơi này là được. Đi đi, đi du học đi! Không cần phải quay về đây nữa.”

“Nương, lần này sẽ không thất bại. Người đi cùng con, có được không?”

“Đi?”

“Phải, tới bên bờ Tây hồ, có đàn sáo gió mát, có tiểu đồng trà ấm.” Bạch Thiếu Tình nắm chặt lấy bàn tay của phụ nhân, lộ ra thần sắc mong ngóng.

Một đêm tĩnh lặng.

Ngày hôm sau, trong căn phòng thấp bé trơ trọi, bóng dáng lẻ loi vĩnh viễn bất biến kia, đã không còn thấy nữa.

Tiếng bước chân kinh hoàng của tên gia nô phá hỏng tâm tình của mọi người đang hưởng dụng bữa sáng trong đại sảnh.

“Lão gia, lão gia, người kia… người kia không thấy đâu nữa!”

“Cái gì? Đi đâu rồi?”

Bạch Thiếu Tín vội hỏi: “Có phải Thiếu Tình đã quay về không?”

“Tam thiếu gia chưa quay về. Người kia hôm qua còn tốt đẹp, lúc đưa cơm tới vẫn thấy, sáng sớm hôm nay đã biến mất rồi.”

“Có phải ra ngoài đi dạo không?”

“Nói nhảm! Nàng ta là kẻ mù, có thể đi đâu? Nhiều năm như vậy, ngươi đã thấy nàng ta đi ra khỏi phòng bao giờ chưa?”

Bạch Thiếu Lễ rũ mắt xuống, rồi lại ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Chỉ e là bị Thiếu Tình mang theo bỏ trốn rồi. Hừ, Thiếu Tình lần này cũng thật có bản lĩnh, cư nhiên mang người đi mà một chút tiếng động cũng không có.”

Bạch Thiếu Tín trừng mắt với quản gia: “Làm ăn kiểu gì thế? Một thư sinh, một người mù, thế mà cũng không trông coi nổi?”

“Không chạy xa được.” Bạch Mạc Nhiên lãnh đạm lên tiếng, “Người đâu! Phái người đi lục soát những vùng xung quanh sơn trang. Nếu thật sự là Thiếu Tình, vậy lá gan của nó cũng quá là lớn, tùy hứng làm bậy từ nhỏ, lẽ nào nó đã quên lần giáo huấn trước đây rồi sao?”

Bạch Thiếu Tín vội vàng lau miệng, đứng lên nói: “Con đi tìm nó.”

“Ngồi xuống.” Tống Hương Li lạnh lùng lên tiếng.

“Nương…”

Tống Hương Li lãnh đạm liếc nhìn, Bạch Thiếu Tín chẳng còn cách nào khác, đành phải ngồi xuống.

“Quản gia, ngươi đem theo gia đinh đi lục soát. Ngoài ra, ở những thôn xóm lân cận đều dán cáo thị.” Tống Hương Li gắp một miếng măng đông, tao nhã đặt vào trong miệng. “Nói là trong Bạch gia sơn trang xuất hiện đạo tặc, còn bắt cóc một người mù là thân thích của Bạch gia. Bắt được tên đạo tặc kia, mọi người nhất định phải nghiêm trị không tha, Bạch gia sẽ có thưởng hậu hĩnh.”

Bạch Thiếu Tín nhíu mày: “Nương, dù gì hắn cũng là đệ đệ của tụi con, ngộ nhỡ bị đám thôn dân thô lỗ xem là đạo tặc đả thương…”

“Làm sao ngươi biết là Thiếu Tình?” Tống Hương Li liếc xéo hắn: “Ta chỉ cảm thấy là kẻ trộm. Vả lại, cho dù là Thiếu Tình đi nữa, lén lút quay về đưa người đi, rốt cuộc là thế nào? Nó còn đặt phụ mẫu ở trong mắt hay không?”

Bạch Mạc Nhiên thở dài, “Được rồi, được rồi, ta cũng nghĩ không phải Thiếu Tình. Quản gia, liền chiếu theo lời phu nhân phân phó mà xử lý đi. Bắt được kẻ kia, thẳng tay trừng trị.”

“Vâng, lão gia.”

“Nếu lỡ tay đánh chết, thi thể cũng có thể đem tới lĩnh thưởng.” Tống Hương Li bồi thêm một câu.

“Vâng, phu nhân.” Trong lòng quản gia cũng có điểm bất an, khom người hỏi: “Có phải thêm cả lời này của phu nhân trên cáo thị không?”

“Thêm đi.”

“Vâng, đã rõ.”

__Hết chương 9 – Quyển thượng__

*Chú thích:

(1) nhị thập tứ hiếu: tên đầy đủ là 《 toàn tương nhị thập tứ hiếu thi tuyển 》. Tập hợp những câu chuyện hành hiếu của 24 hiếu tử có góc độ khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, qua nhiều thế hệ.

(2) thải y ngu thân: Thời xuân thu, có một lão ẩn sĩ ở nước Sở vô cùng hiếu thuận với cha mẹ, luôn muốn làm mọi cách để khiến cha mẹ vui lòng, để bọn họ khỏe mạnh trường thọ. Năm hắn 70 tuổi, cha mẹ vẫn còn sống, vì không muốn cha mẹ thấy hắn có tóc bạc mà thương tâm, hắn đã làm một bộ y phục ngũ sắc sặc sỡ rồi mặc lên người, giả trang thành dáng vẻ của một tiểu hài tử, nhảy múa để cha mẹ vui lòng. Sau này được lấy làm điển cố cho sự hiếu thuận đối với cha mẹ.

Bạn đang đọc Biên Bức của Phong Lộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.