Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5055 chữ

Chương 6 – Quyển hạ

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Căn phòng nhỏ mà Bạch Thiếu Tình tạm cư ở Thiếu Lâm tự, xem ra cũng chưa có bao nhiêu người đi qua, vẫn an an tĩnh tĩnh như vậy, mùi hương nhàn nhạt của lá cây lẻn vào trong mũi.

Rèm cửa buông xuống một nửa, loáng thoáng lộ ra bóng ảnh của một chậu hoa nho nhỏ.

Bạch Thiếu Tình hưởng thụ sự an yên cùng tĩnh lặng mà chỉ ở Thiếu Lâm tự mới có, dọc đường ngắm nhìn phong cảnh hai bên, đi về phía căn phòng nho nhỏ.

Một bóng người chợt lao vụt ra từ sau cánh cửa phòng hắn, mang theo tiếng gió vù vù, phóng nhanh tới nỗi khiến lá rụng trên mặt đất phải cuộn xoắn thành một vòng tròn.

“Bạch tam công tử! Bạch tam công tử!” Người nọ dường như không thể kiềm chế sự hưng phấn, nghiêng ngả lảo đảo lao ra, mồ hôi trên trán lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời.

Bạch Thiếu Tình dừng bước, mỉm cười nhìn Tiểu Mạc đang chạy tới, một tay đỡ lấy hắn, tránh cho hắn không dừng được đà.

“Ta biết huynh sẽ quay về mà!” Tiểu Mạc đắc ý cười, quay đầu về phía sau hô lớn: “Thế nào? Ta lại đoán đúng rồi chứ?”

Hiểu Kiệt ló ra từ sau cánh cửa, le lưỡi nói: “Ta cũng đâu có nói huynh ấy sẽ không trở về.”

“Phải phải phải, ngươi không nói.” Tiểu Mạc lại xoay một vòng, kích động hỏi: “Bạch tam công tử, rốt cuộc huynh đi đâu vậy? Ở Thiếu Lâm tự đã xảy ra rất nhiều chuyện, mấy đại nhân vật thì đều biến mất, chỉ còn một mình Thiên Cực đạo trưởng chủ trì đại cục. Những người khác của Đồ Long tiểu tổ đi đâu mất rồi? Bây giờ khắp nơi đều rối tung rối mù hết cả, đạo trưởng và Thông Trí đại sư của Giới Luật viện đã hạ lệnh, ai cũng không được phép tùy ý ra vào Thiếu Lâm tự, hiện giờ có thể nói chúng ta đã bị vây lại ở trong này rồi! Võ lâm công lệnh, cũng không thể kháng cự được.”

Hắn liên tiếp tuôn ra cả một tràng dài, mắt cũng chẳng buồn chớp, lấp lánh nhìn Bạch Thiếu Tình chăm chú.

Hiểu Kiệt sớm đã đi tới, tinh nghịch kéo nhẹ lỗ tai Tiểu Mạc, quở trách: “Sao ngươi cứ lải nhải như nữ nhân vậy hả? Một lần chỉ được hỏi một vấn đề thôi! Bạch tam công tử, rốt cuộc huynh đã đi đâu vậy?”

“Mấy ngày trước ta thấy một người có dáng điệu khả nghi…”

“Phong Long! Nhất định là Phong Long! Huynh phát hiện ra hắn phải không?” Tiểu Mạc cao hứng kêu lên, xoa xoa tay, “Đã động thủ chưa?”

Bạch Thiếu Tình lắc đầu, “Ta đuổi đến chân núi, rồi lại truy theo mấy ngày, nhưng cuối cùng vẫn bị mất dấu.”

Tiểu Mạc lớn tiếng thở dài, “Tiếc quá, tiếc quá.”

Hiểu Kiệt trừng hắn: “Tiếc cái gì mà tiếc? Phong Long là kẻ dễ bắt như vậy sao? Hắn vừa xảo quyệt lại vừa võ nghệ cao cường, Bạch tam công tử có thể bình an trở về đã là quá tốt rồi.” Tiểu Mạc bị nàng trừng mắt, lại thấy thoải mái khắp người, lập tức hì hì cười phụ họa: “Nói rất có lý, vẫn là Hiểu Kiệt lợi hại.”

Bạch Thiếu Tình nhìn đôi dở hơi này đối thoại, cũng không khỏi lắc đầu mỉm cười, trầm ngâm nói: “Ta vừa trở về, vẫn chưa rõ lắm rốt cuộc trong Thiếu Lâm tự đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Mạc đang định mở miệng, Hiểu Kiệt bên cạnh lại lão luyện hơn Tiểu Mạc rất nhiều, giành lượt nói trước: “Chúng ta vào phòng rồi nói tiếp đi!”

Ba người vào phòng ngồi xuống, ánh mắt của Bạch Thiếu Tình không kìm được mà liếc về phía mặt bàn, bên trên bày hai chén trà, hiển nhiên là của Hiểu Kiệt và Tiểu Mạc đã uống trong lúc chờ đợi hắn. Chén nước Phong Long dùng lần trước, chẳng biết đã bị thu dọn đi đằng nào.

Hiểu Kiệt tay chân nhanh nhẹn, rót thêm một chén trà nóng mang lên cho Bạch Thiếu Tình.

Tiểu Mạc nhịn không được đem toàn bộ những gì hắn biết đổ ra như đổ đỗ.

“Vốn mọi việc đều đang tốt đẹp, chỉ chờ giải dược được nấu xong nữa là ổn thỏa. Vì chuyện giải dược quan trọng, nên Duệ Trí đại sư quyết định sẽ tự mình coi sóc dược phòng vào buổi đêm. Nào ngờ tới giữa khuya, chuông lớn của Thiếu Lâm tự không biết bị ai đánh mấy hồi, mọi người tỉnh dậy đi xem, mới phát hiện Duệ Trí đại sư đã gặp phải độc thủ, bị người ta một kiếm đâm xuyên tim.”

Hiểu Kiệt chen miệng vào: “Việc đầu tiên Tiểu Mạc nghĩ tới chính là chạy đi tìm Bạch tam công tử, thế nhưng tìm cách nào cũng không thấy. Hắn chỉ sợ huynh cũng bị hạ độc thủ…”

“Không có, không có!” Tiểu Mạc vội la lên: “Bạch tam công tử võ công cao cường như vậy, sao có thể bị hạ độc thủ? Ta là sợ huynh ấy đụng phải thích khách ở một nơi hẻo lánh nào đó, nên mới muốn chạy đi hỗ trợ.”

Hiểu Kiệt hừ một tiếng, mím môi lại.

Tiểu Mạc giật mình, không dám tranh luận thêm nữa.

Bạch Thiếu Tình hỏi: “Sau đó thế nào?”

Tiểu Mạc mới đáp: “Sau đó liền càng thêm gay go, mọi người phát hiện ra, không chỉ Duệ Trí đại sư đã chết, Bạch công tử biến mất, mà ngay cả Phương chưởng môn Phương Mục Sinh và cậu ấm Tư Mã Phồn kia cũng không thấy bóng dáng đâu nữa. Toàn bộ Đồ Long tiểu tổ, cư nhiên chỉ còn lại một mình Thiên Cực đạo trưởng. Đạo trưởng kịp thời quyết đoán, tự mình cùng Thông Trí đại sư dẫn chúng tăng Thiếu Lâm đi canh giữ dược phòng. May là cuối cùng giải dược được luyện chế ra cũng có hiệu quả, những người bị trúng độc đều tỉnh lại. Giải dược của Bạch tam công tử thật hiệu nghiệm, Hòe nhị ca lập tức tỉnh dậy, có phải không, Hiểu Kiệt?”

Hắn huých huých vào vai Hiểu Kiệt.

Hiểu Kiệt lườm hắn một cái, không chịu trả lời.

Tiểu Mạc không chiếm được niềm vui của lão đại, hì hì cười hai tiếng, tiếp tục nói: “Việc này mà truyền ra ngoài, còn chẳng phải khiến đám tiểu nhân của Chính Nghĩa giáo được dịp cười đau cả bụng hay sao? Thiên Cực đạo trưởng thương nghị với mọi người, đều cho rằng kẻ sát hại Duệ Trí đại sư rất có khả năng là người mà đại sư quen thuộc, bởi vậy liền phong tỏa Thiếu Lâm tự, nội bất xuất ngoại bất nhập. Nhiệm vụ quan trọng hàng đầu chính là tìm ra kẻ đã sát hại Duệ Trí đại sư, còn cả xác định Bạch tam công tử, Phương chưởng môn, Tư Mã công tử đã đi đâu nữa.”

Hắn nói xong toàn bộ, rất sợ Hiểu Kiệt còn đang hờn dỗi, đáng thương hề hề liếc nhìn Hiểu Kiệt, đưa tay gãi gãi đầu theo thói quen.

Hiểu Kiệt hung dữ lườm hắn một cái, nhưng thanh âm đã mềm xuống, nói với Bạch Thiếu Tình: “Thật kỳ quái, người mà Thiên Cực đạo trưởng nóng ruột muốn tìm, không phải Phương Chưởng Môn từ trước đến nay vẫn luôn có quan hệ thân thiết với Võ Đang, mà lại là Bạch tam công tử, thế là vì sao?”

Tiểu Mạc thấy nàng chịu mở lời nói chuyện, lập tức sinh long hoạt hổ, cố ý tiếp lời: “Bởi vì Bạch tam công tử là người có năng lực đối phó với Phong Long nhất, Thiên Cực đạo trưởng quả là thông minh.”

Trong lòng Bạch Thiếu Tình có nỗi khổ riêng, hắn lẳng lặng uống hết nước trà trong chén không để lại chút nào. “Các ngươi có thể giúp ta một việc được chứ?”

Tiểu Mạc phấn chấn tinh thần, “Việc gì?”

“Ta muốn yên tĩnh nghỉ ngơi trong phòng một lát, các ngươi có thể giúp ta ngăn cản tất cả những người muốn tới quấy rầy được không?”

Tiểu Mạc còn tưởng Bạch Thiếu Tình có đại sự quan trọng gì muốn phân phó mình đi làm, nghe thấy vậy liền thất vọng vô cùng, cụp vai xuống, “Ra là việc này à…”

Hiểu Kiệt lại dùng âm giọng trong trẻo để hỏi: “Không phải Bạch tam công tử đã giao thủ với Phong Long đấy chứ?”

Bạch Thiếu Tình thầm khen Hiểu Kiệt thông minh. Mặc dù đã đoán sai, nhưng nữ hài này quả thực rất giỏi nhìn mặt đoán ý.

Tiểu Mạc bị Hiểu Kiệt chọc lén một cái, chợt bừng tỉnh đại ngộ, cẩn thận đè thấp thanh âm, “Bị thương rồi? Ồ, hiểu hiểu.” Bỗng nhiên hắn đứng phắt dậy, kéo lấy tay Hiểu Kiệt, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Bạch tam công tử yên tâm, bọn ta sẽ làm hộ pháp cho huynh, tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào đi vào quấy rầy huynh.”

Quan hệ giữa Hiểu Kiệt và Tiểu Mạc trong mấy ngày qua nhất định đã có tiến triển, nàng không tránh không né mà chịu để cho Tiểu Mạc cầm bàn tay nhỏ nhắn của mình kéo đi, ngoan ngoãn theo Tiểu Mạc ra khỏi phòng.

Bạch Thiếu Tình nhìn hai người bọn họ đi ra, đóng cửa phòng lại.

“Thiếu Lâm tự rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thong dong quay bước trở về trước giường, hắn xốc rèm rủ lên, khẽ đánh một chưởng lên nóc giường có buông rèm, quát khẽ: “Còn không chịu ra?”

Bỗng nghe thấy một tiếng cười hì hì cực khẽ.

Thân ảnh nhỏ xinh linh hoạt nhảy xuống từ một nơi gần như không có khả năng giấu người, vô thanh vô tức đặt chân xuống đất, lưu loát khuỵu gối hành lễ với Bạch Thiếu Tình như nước chảy mây trôi, kiều diễm nói: “Phong Nguyệt Nhi bái kiến công tử, công tử vạn phúc vạn an. Võ công của công tử càng ngày càng lợi hại, Phong Nguyệt Nhi tự thấy mình đã che giấu toàn bộ khí tức, ấy vậy mà vẫn bị công tử phát hiện ra!”

Bạch Thiếu Tình hừ một tiếng. “Các ngươi đang giở cái trò quỷ gì? Phong Long đang ở đâu? Tại sao Thủy Vân Nhi lại phải tập kích Thiên Cực trước cửa Thiếu Lâm tự? Duệ Trí chết như thế nào? Phương Mục Sinh, Tư Mã Phồn rốt cuộc đã đi đâu?”

Đôi mắt đen láy của Phong Nguyệt Nhi xoay chuyển hai vòng, cười nói: “Cùng một lúc mà công tử hỏi nhiều vấn đề như vậy, Phong Nguyệt Nhi biết trả lời thế nào? Ngộ nhỡ có người không thức thời xông vào, nhìn thấy hai chúng ta, công tử lại biết phải giải thích thế nào đây?” Nàng uốn thắt lưng, chui vào trong giường nhẹ nhàng như lá rụng, dùng chăn che người, dịu dàng nói: “Ở trong này vừa thoải mái lại vừa an tĩnh, công tử lên đây đi, Phong Nguyệt Nhi sẽ nhỏ nhẹ kể cho người nghe.” Bạch Thiếu Tình biết nàng đang cố tình trêu đùa, hận đến nghiến răng, nhưng cũng không thể phóng ra một chưởng, chỉ đứng nguyên tại chỗ, mặt mũi cứng đờ.

Phong Nguyệt Nhi thấy hắn không động đậy, thở dài xa xăm nói: “Giáo chủ a giáo chủ, Phong Nguyệt Nhi thấy không đáng thay cho ngài. Ngài liều mạng giúp hắn khôi phục công lực, thương càng thêm thương, ấy vậy mà hắn ta một chút cũng chẳng buồn quan tâm tới sống chết của ngài, ngay cả lời ngài muốn truyền đạt, hắn cũng không chịu tới lắng nghe một chút.”

Vừa dứt lời, bên cạnh đã có thêm một thân ảnh cao gầy.

Bạch Thiếu Tình nằm lên giường, buông rèm xuống, tự tay lấy một tấm chăn khác đắp lên người, tức giận nói: “Ngươi hiện tại có thể nói được rồi đấy!”

Phong Nguyệt Nhi phì cười, lại cố tình nói: “Giáo chủ quả là người thông minh nhất trên đời, hắn nói nếu công tử không chịu tới, chỉ cần niệm đọc mấy câu này, đảm bảo hữu dụng.”

Bạch Thiếu Tình vốn đã không cam lòng, nghe thấy vậy hai mắt liền tối sầm.

Phong Nguyệt Nhi phát hiện nộ ý của nam nhân bên cạnh chợt tăng vọt, vội vàng ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Công tử đừng nóng giận, Phong Nguyệt Nhi chỉ nói đùa thôi, giáo chủ chưa từng dặn dò mấy lời như vậy đâu.”

Lúc này Bạch Thiếu Tình mới thu liễm bớt nộ khí, quay mặt sang chỗ khác, trầm giọng nói: “Có gì thì nói mau.”

“Ngươi a, thật không hiểu giáo chủ của chúng ta kiếp trước đã thiếu nợ gì ngươi…” Phong Nguyệt Nhi cắn cắn môi, đem lời định nói nuốt trở về, lại nằm xuống, không dông dài nữa mà nói thẳng luôn: “Tư Mã Phồn vốn định bỏ độc vào giải dược, vu oan cho công tử, không ngờ lại gặp phải Duệ Trí bất chợt nổi hứng đích thân đi canh giữ dược phòng. Hắn sợ Duệ Trí sinh nghi, lợi dụng lúc Duệ Trí không đề phòng liền hạ sát Duệ Trí, còn chưa kịp hạ độc thì Thiên Cực đã chạy tới.”

Bạch Thiếu Tình hỏi: “Kiếm của ta sao lại ở trong tay hắn?”

Phong Nguyệt Nhi lúc này thật ngoan ngoãn, có hỏi liền đáp: “Công tử cùng giáo chủ xuống núi a! Lại vứt kiếm ở đằng sau núi. Ta vốn định nhặt về giúp công tử, nào ngờ bị Tư Mã Phồn phát hiện ra trước. Ta đánh cũng không lại hắn, chỉ đành lén lút đi theo sau, tìm một cơ hội tốt để trộm về. Đêm hôm ấy hắn mặc bạch y, đeo kiếm của công tử, vốn định giả mạo công tử, lỡ hạ độc không thành thì cũng có thể vu hại cho công tử. Thế nhưng lại gặp phải Duệ Trí, nhãn lực của Duệ Trí rất lợi hại, sao có thể nhận lầm hai người các ngươi. Bởi vậy Tư Mã Phồn buộc lòng phải hạ sát thủ.”

Bạch Thiếu Tình âm thầm thở dài, nói vậy cái chết của Duệ Trí là do hắn rồi.

Tư Mã Phồn thật đáng hận, khắp nơi khắp chốn đều muốn hãm hại hắn.

Phong Nguyệt Nhi nói: “Tư Mã Phồn đã làm một thì không thể không làm hai, sau khi giết Duệ Trí, định đi đối phó với những người khác trong Đồ Long tiểu tổ. Hắn không tìm thấy công tử, Thiên Cực lão đạo thì là người phát hiện ra thi thể của Duệ Trí, vậy nên bị rất nhiều người vây xung quanh. Chỉ có tên tép riu Phương Mục Sinh là không biết lượng sức, chẳng những tự cho mình thông minh, đi ra sau núi vắng vẻ tìm kiếm tung tích của thích khách, lại còn nóng lòng muốn lập công, ngay cả một tên đệ tử cũng không mang theo. Tư Mã Phồn không thịt hắn thì còn thịt ai? Thế là Thiếu Lâm tự đại loạn, ta ẩn mình trong chỗ tối, xem bọn chúng ong ong hỗn loạn như ruồi bọ không đầu (1), thật là thú vị, hi hi.”

Bạch Thiếu Tình không dậy nổi nửa điểm thú vị, im lìm buồn bực một hồi lâu, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Phong Nguyệt Nhi nói: “Để ta ngẫm lại xem công tử còn muốn hỏi ta vấn đề gì nữa nào? Ừm, à phải rồi, Thủy Vân Nhi biết chắc công tử sẽ xuất thủ, thế nên mới ở bên ngoài Thiếu Lâm tự nháo sự. Không đùa giỡn Thiên Cực lão đạo một chút như vậy, sao có thể hiển lộ uy phong của công tử nhà chúng ta chứ? Ha ha, làm vậy cũng khiến Thiên Cực lão đạo không dám vừa nhìn thấy công tử đã khởi binh vấn tội nha.”

Bạch Thiếu Tình nghiêm chỉnh nằm sóng vai cùng nàng, không nói một lời, cũng không biết đang suy nghĩ những gì.

Phong Nguyệt Nhi đợi một lúc, cố tình không đề cập tới Phong Long, lại nói: “Ta vẫn luôn bí mật ẩn mình trong Thiếu Lâm tự, những chuyện vừa kể cho công tử nghe, đa phần đều là tận mắt chứng kiến. Mà cho dù có phỏng đoán đi nữa, cũng không sai được đâu.”

Trong phòng cực kỳ an tĩnh, đằng sau tấm rèm buông rủ, một tia gió cũng không lọt vào được. Người bên cạnh gầy gò tuấn dật, mặc dù nam tính, lại biết võ công của hắn cao cường, trong võ lâm đã hiếm có ai là địch thủ, nhưng trên người từ đầu đến cuối vẫn tản ra khí tức cô ngạo quật cường khiến người ta phải yêu thương.

Phong Nguyệt Nhi chờ rất lâu, vẫn không nghe thấy Bạch Thiếu Tình có chút động tĩnh gì, nhịn không được liền ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn thật kỹ khuôn mặt bình tĩnh không sóng không gió của Bạch Thiếu Tình. Chẳng rõ tại sao, nhất thời lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tát cho hắn hai ba cái bạt tai.

Nhưng vẫn không thể không nín nhịn, phẫn hận nằm xuống một lần nữa, nghiến răng nói: “Nhân vật thần tiên như giáo chủ, sao lại phải dây dưa với loại người vô tâm vô phế như ngươi cơ chứ?” Bất ngờ có cả mấy phần nức nở.

Lúc này Bạch Thiếu Tình mới hỏi: “Hắn thế nào rồi?”

Ngữ khí của Phong Nguyệt Nhi lại càng nghẹn ngào, “Còn có thể thế nào? Thương thế của hắn vốn sắp lành hẳn, cuối cùng lại vì ngươi…”

Bạch Thiếu Tình khẽ run trong lòng, “Vì ta thế nào?”

Phong Nguyệt Nhi bên cạnh hơi động động, hình như là đang nhấc tay lau lệ. Bạch Thiếu Tình lập tức cả kinh, xoay người ngồi bật dậy, nhìn nàng chằm chằm hỏi: “Rốt cuộc thế nào?”

Phong Nguyệt Nhi dụi dụi đôi mắt đỏ hồng, tựa hồ đã đem toàn bộ oán khí ban nãy nuốt cả về bụng, phục hồi dáng vẻ tươi cười hì hì, đáp: “Giáo chủ muốn ta chuyển lời cho công tử, nói là hắn rất tốt.”

Nàng nói như vậy, càng khiến trong lòng Bạch Thiếu Tình khó chịu như bị mèo cào, đang định truy vấn tiếp, Phong Nguyệt Nhi lại nói: “Giáo chủ muốn ta chuyển một thứ cho công tử.” Nàng lấy ra từ trong vạt áo một cẩm cuốn (2) mỏng, vẫn còn lưu lại độ ấm của cơ thể, đưa cho Bạch Thiếu Tình, cười nói: “Giáo chủ nói, mặc dù Tư Mã Phồn võ công cao cường, nhưng công tử tuyệt đối không cần phải sợ, tử huyệt của hắn nằm ở chỗ này.” Nàng chỉ chỉ vào một nơi cách xương sườn của mình hai tấc, nói: “Chỉ cần hắn vừa sử ra chiêu thứ năm của Hoành Thiên Nghịch Nhật Công là Liệt Nhật Viêm Viêm, công tử cứ mặc kệ hắn có ngang ngạnh tới cỡ nào, chỉ cần nhắm mắt dốc toàn lực đánh một chưởng vào chỗ này của hắn là được.”

Bạch Thiếu Tình nhận lấy cẩm cuốn kia, không vội mở ra xem, lại hỏi: “Tử huyệt của Tư Mã Phồn, tại sao Phong Long biết được?”

“Công tử không thử ngẫm lại mà xem, các đời giáo chủ thông minh như vậy, sao có thể không nghĩ tới chuyện rất có khả năng giáo chủ dự khuyết sẽ nổi lên tâm địa muốn soán ngôi đoạt vị của giáo chủ đương nhiệm? Hiển nhiên phải lưu lại một sơ hở nhỏ trong công pháp Hoành Thiên Nghịch Nhật Công của giáo chủ dự khuyết, để tới khi cần thì giáo chủ đương nhiệm có thể dễ dàng xử lý, không tốn bao nhiêu công sức.” Phong Nguyệt Nhi giảo hoạt mỉm cười. “Nếu Tư Mã Phồn không đối nghịch với giáo chủ của chúng ta, chưa biết chừng sau này giáo chủ chán rồi, thật sự có thể đem ngôi vị giáo chủ truyền lại cho hắn, nói cho hắn biết sơ hở trong võ công, để hắn thực sự trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng nên. Thế nhưng bây giờ hắn lại quyết định làm loạn thì cũng chẳng trách ai được, là tự hắn tìm mệnh khổ thôi.”

Lúc này Bạch Thiếu Tình mới hiểu, tại sao Phong Long chưa từng coi Tư Mã Phồn là một việc đáng lo.

Hắn nắm chặt cẩm cuốn trong tay, khẽ hỏi Phong Nguyệt Nhi: “Trong này là bí kíp để phá võ công của Tư Mã Phồn?”

Phong Nguyệt Nhi lắc đầu: “Cần gì bí kíp? Giáo chủ nói, dựa vào công lực của công tử bây giờ, chỉ cần biết được sơ hở của Tư Mã Phồn, tùy tiện một chiêu cũng có thể chấm dứt mộng tưởng được làm giáo chủ của hắn.”

“Vậy cái này để làm gì?”

Phong Nguyệt Nhi nhìn cẩm cuốn trong tay Bạch Thiếu Tình, hai má bỗng nhiên đỏ ửng, rụt rè nói: “Làm sao ta biết được? Ta cũng đâu có xem trộm, công tử cứ tự mở ra xem là được rồi.”

Nàng bật dậy từ trên giường, phóng qua lớp rèm buông rủ như một cơn gió, nhảy ra ngoài theo lối cửa sổ như một ngôi sao băng, trong tích tắc đã chẳng còn tung ảnh.

Nàng được Phong Long chân truyền, khinh công so với Thủy Vân Nhi còn lợi hại hơn, khi chạy hoàn toàn vô thanh vô tức, căn bản chẳng cần lo lắng tới Tiểu Mạc và Hiểu Kiệt lúc này đang ngồi bên ngoài toàn tâm toàn ý theo dõi phía xa.

Bạch Thiếu Tình cúi đầu nhìn cẩm cuốn, trầm tư trong chốc lát, mới chầm chậm mở ra.

Mới mở được một đoạn, chăm chú nhìn kỹ, hắn đã thấp giọng mắng chửi: “Thật vô sỉ!” Hung hăng ném cẩm cuốn sang một bên, quay mặt đi, thở hồng hộc.

Một lúc sau, hơi thở gấp gáp dần dần bình ổn, hắn lại quay khuôn mặt đã đỏ đến gần như sắp xuất huyết về, căm tức nhìn cẩm cuốn bị ném sang một bên kia, lưỡng lự hồi lâu mới lạnh lùng tự nói: “Thứ vô sỉ hơn thế cả trăm ngàn lần, ngươi cũng từng gặp qua, cái này có tính là gì?”

Lại duỗi tay ra, quơ lấy cẩm cuốn kia.

Trên mặt gấm không viết chữ nào, chỉ họa mặc đồ.

Bức đầu tiên y hệt như xuân cung đồ, họa hai nam nhân đang giao cấu dưới ánh trăng. Bức thứ hai, vẫn là hai nam nhân trần trụi kia, đang giữa lúc đặc biệt kích tình, trong đó một người lại muốn rút chủy thủ ra, đâm vào cơ thể của đối phương.

Bức tranh chỉ được họa bằng vài nét bút ít ỏi, nhưng bút lực lại thể hiện ra cả ngàn ý tứ, rất có thần vận, phác họa hoàn toàn tư thái động tình khi giao cấu của Bạch Thiếu Tình và Phong Long.

Hai bức này, không thể nghi ngờ, chính là đang thuật lại câu chuyện Bạch Thiếu Tình dùng Tam Xích đao đả thương Phong Long năm đó.

Bạch Thiếu Tình hừ một tiếng, hậm hực nói: “Tự làm tự chịu, không oán ta được.”

Nhưng xem kỹ hai bức họa kia, lại cảm thấy một cỗ đau lòng. Vẻ mặt vừa ngạc nhiên lại vừa giận dữ của Phong Long khi bị đâm được phô bày ra thực nhuần nhuyễn và tinh tế, dường như chỉ cần nhìn bức họa này thôi, ai cũng có thể cảm nhận được sự thống khổ mà hắn đã phải tiếp nhận khi ấy.

Trong lòng Bạch Thiếu Tình như bị vướng một tảng đá, vô cùng khó chịu, vốn định ném cẩm cuốn đi, nhưng lại cảm thấy không cam lòng, nghiến răng một cái, dứt khoát đem nó mở ra toàn bộ, trải hết lên giường, để bức họa thứ ba cũng lộ xuất.

Nó vừa được triển lộ, Bạch Thiếu Tình liền ngây ngẩn cả người.

Thật giống như bỗng nhiên có đầy lời chan chứa, muốn tuôn trào ra từ lồng ngực. Nhưng những lời này lượn vòng trong cổ họng, rồi lại lùi về trái tim, hóa thành một dòng nước ấm áp, vấn vít trong cõi lòng, chầm chậm lưu động, không có một chút âm hưởng nào.

Trước đó Bạch Thiếu Tình vốn dự đoán, bức tranh phía sau sẽ họa hình ảnh Phong Long tỉnh dậy sau khi thụ thương, bi phẫn thống khổ thế nào, nỗ lực trị thương thế nào, tốn hết tâm tư để đi tìm hắn thế nào.

Nhưng trên bức họa ấy lại chỉ lác đác vài nét bút ít ỏi, họa ra bóng lưng của hai người đang tựa sát vào nhau trên đồng cỏ.

Chỉ vài đường cong đơn giản, lại mô tả đến đặc biệt truyền thần, dường như hai người này thực sự là Phong Long và Bạch Thiếu Tình, dường như Bạch Thiếu Tình thực sự thả lỏng toàn thân, tựa đầu vào vai Phong Long không chút phòng bị, dường như Phong Long thực sự nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của Bạch Thiếu Tình, mãn nguyện ngắm nhìn ánh hoàng hôn.

Bạch Thiếu Tình như thoát lực toàn thân, hắn cầm cẩm cuốn kia lên, không biết nên xé nát nó ra, hay cất giấu vào trong lồng ngực.

Trăm nghìn loại tư vị, không phân biệt được chua ngọt đắng cay, cùng cuộn trào trong lục phủ ngũ tạng.

Nhưng dòng chảy ấm áp này lại không hề mang theo địch ý, vẫn quẩn quanh trong lòng, từ từ lưu chuyển.

Bạch Thiếu Tình trừng nhìn cẩm cuốn kia, tựa như đang trừng nhìn chính Phong Long, dị quang trong mắt không ngừng chớp động, lúc thì lẫm liệt như kiếm, khi lại dịu hiền tựa dòng nước mùa xuân.

Còn đang không biết nên xử lý tâm trạng thất thường này thế nào, tai đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Bạch tam công tử, huynh trị thương xong chưa?” Tiểu Mạc hạ thấp giọng, dè dè dặt dặt giải thích từ ngoài cửa: “Không phải ta cố tình quấy rầy huynh đâu, nhưng là lại có tin tức lớn rồi, tất cả mọi người đều đã chạy về phía tiền điện.”

Bạch Thiếu Tình vội vàng nhét cẩm cuốn vào trong ngực, hít thở mấy hơi thật sâu, rồi mới bước xuống giường đi ra mở cửa. “Xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện lớn!”

Tiểu Mạc đang định mở miệng, Hiểu Kiệt đã chen đầu vào từ bên cạnh, trước tiên trừng mắt với Tiểu Mạc, sau đó mới nói với Bạch Thiếu Tình: “Bạch tam công tử, mau mau đến tiền viện đi! Mọi người đều đang tìm huynh đấy!”

Bạch Thiếu Tình nghiêng mình lách ra, đi thẳng về phía tiền điện.

Tiểu Mạc cùng Hiểu Kiệt đi theo sau lưng hắn, bọn họ căn cơ khinh công không tồi, nhưng đáng tiếc nội lực lại không mạnh, chỉ đi một đoạn đường ngắn đã cùng nhau thở hào hển.

Tiểu Mạc vừa đuổi theo vừa nói: “Nghe nói có người phát hiện thi thể của Phương… chưởng môn ở sau núi, đã… đã…” Không thở ra hơi, liên miệng ho khan một trận.

Bạch Thiếu Tình thấy hắn rầy rà, âm thầm thả chậm cước bộ.

Hiểu Kiệt túm lấy tay Tiểu Mạc dắt đi, trách móc: “Nội lực không giỏi thì đừng thể hiện.”

Tiểu Mạc được Hiểu Kiệt dắt đi, ngọt ngào đến không còn biết trời trăng gì nữa, liều mạng gật đầu nói: “Phải phải, ngươi nói rất… khụ khụ khụ…” Hai bên mạng sườn đau rút, lại ho khan một trận, khiến Hiểu Kiệt tức giận lườm hắn.

Ba người một trước hai sau đi đến tiền điện, đã có không ít võ lâm đồng đạo lướt ra nghênh đón, vừa nhìn thấy Bạch Thiếu Tình liền hô lớn: “Bạch công tử tới vừa đúng lúc, Thiên Cực đạo trưởng cho mời.”

Sắc mặt mọi người đều quái dị, còn nghiêm trọng hơn so với ban nãy khi nhìn thấy Bạch Thiếu Tình cùng Thiên Cực đi qua tiền điện.

__Hết chương 6 – Quyển hạ__

*Chú thích:

(1) nguyên gốc là “một đầu thương dăng”: thành ngữ ý chỉ người xông loạn đụng loạn, hoặc người mất đi sự điều khiển.

(2) cẩm cuốn: cuộn tranh bằng gấm. Nó trông như vầy nè:

(3) mình muốn chú thích thêm một chút như sau: nếu bạn nào từng đọc bản qt Biên Bức trên VNS, chắc sẽ băn khoăn tại sao mình lại dịch tên của Nguyệt Nhi là Phong Nguyệt Nhi chứ không phải Thủy Nguyệt Nhi. Lý do là bởi, sau khi tham khảo nhiều bản raw khác nhau và cả bản kịch truyền thanh Biên Bức nữa, mình đã phát hiện bản raw trên VNS bị sai mất tên của Nguyệt Nhi. Mình xin khẳng định tên chính xác của Nguyệt Nhi là Phong Nguyệt Nhi chứ không phải Thủy Nguyệt Nhi nhé. Lưỡng đại hộ pháp của Phong Long là Thủy Vân Nhi và Phong Nguyệt Nhi. Lưu ý, chữ Phong (封) của Phong Long khác với chữ Phong (风) của Phong Nguyệt Nhi nhé, chỉ có cách phát âm là giống nhau thôi ^_^

Bạn đang đọc Biên Bức của Phong Lộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.