Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5060 chữ

Chương 7 – Quyển trung

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Tư Mã Phồn thấy Bạch Thiếu Tình lẳng lặng nhìn mình, đối diện với đôi mắt trong suốt lấp lánh của hắn, trái tim y liền khẽ loạn nhịp, thất thần trong chốc lát mới sực bừng tỉnh, khẽ ho khan một tiếng để giấu đi, “Vạn tiền bối, Thác Hợp Công kia…”

“Công tử từ đâu biết được chuyện về Thác Hợp Công?”

“Từ đâu biết được tuyệt đối không quan trọng, quan trọng chính là tiền bối có đồng ý chỉ dạy hay không.”

Bạch Thiếu Tình nhìn vẻ mặt của Tư Mã Phồn, rõ ràng y cho rằng trong tay mình có bí kíp ấy, không khỏi âm thầm cười khổ.

Nói không chừng Vạn Lý Hồng hàng thật giá thật quả thực có cuốn bí kíp này. Nếu đắc tội với Tư Mã Phồn chỉ vì một cuốn Thác Hợp Công nho nhỏ, người bình thường dẫu có cầm được trong tay cũng chỉ là vô dụng, nhất định sẽ khiến Tư Mã Phồn sinh lòng hoài nghi.

Nước đồng đã hoàn toàn đông đặc lại.

Bạch Thiếu Tình nói: “Thác Hợp Công quỷ dị khó hiểu, ta năm đó bị bao nhiêu kẻ tập kích đánh lén, bỏ của chạy lấy người, sớm đã không biết đánh rơi ở đằng nào.” Thấy sắc mặt không vui của Tư Mã Phồn, hắn lại mỉm cười nói: “Nhưng một vài cách thức trong bí kíp, đại khái vẫn còn nhớ được. Thuật âm dương sâu xa khôn lường, những người có cảnh giới võ công khác nhau, tính tình khác nhau, muốn dùng cũng cần phải có những phương pháp khác nhau. Chẳng bằng thế này đi, thỉnh Tư Mã công tử mang người nọ tới đây, để Vạn mỗ nhìn trước một chút xem thế nào?”

Tư Mã Phồn cười nói: “Chờ ta bắt được hắn rồi, hiển nhiên sẽ mang tới cho tiền bối xem xét tận tường.”

“Hoành Thiên Nghịch Nhật Công là võ công độc môn của quý giáo, lẽ nào còn có người khác học được?”

“Người kia là đệ tử của giáo chủ tiền nhiệm, tiền bối đã từng nghe nói tới một người có danh xưng là Biên Bức?”

Bỗng nhiên nghe được danh xưng của chính mình từ miệng Tư Mã Phồn, trái tim Bạch Thiếu Tình nảy lên thình thịch, trên mặt lại vẫn điềm nhiên như không, đáp: “Chắc lại là một võ lâm hậu bối nào đó đi!”

“Người này hai ba năm trước đại náo võ lâm, từng làm dấy lên một phen phong vũ.”

“Ồ?” Bạch Thiếu Tình tán thán, “Giang sơn đại hữu tài nhân xuất (1). Nói vậy võ công của Biên Bức này chắc hẳn cũng cao cường.”

“Võ công cũng chỉ tàm tạm, nhưng lại là một giai nhân tuyệt sắc.” Tư Mã Phồn thở ra một tiếng thật dài, tiếc hận nói: “Nhưng ta lại chưa được đích thân nhìn thấy lần nào. Phong Long thật vô dụng, nếu là ta, há có thể để hắn chạy thoát?”

Sống lưng Bạch Thiếu Tình chợt rét lạnh, như thể đang giẫm lên một tầng băng, cười khổ nói: “Xem ra công tử cực muốn bắt được con dơi kia.”

“Tiểu Biên Bức Nhi…” Tư Mã Phồn rút cây quạt giấy sau lưng ra, ưu nhã phe phẩy vài cái, nói với Bạch Thiếu Tình: “Nếu tiền bối đã đồng ý chỉ dạy, vậy chờ ta bắt được con dơi nho nhỏ kia, sẽ lại tới thỉnh giáo.”

Bạch Thiếu Tình sửng sốt, “Công tử đã biết tung tích của hắn?”

Tư Mã Phồn lộ ra một nụ cười cổ quái, “Tiền bối cứ yên tâm.” Chắp tay với Bạch Thiếu Tình, sau đó liền biến mất sau tấm rèm cửa.

Rất lâu sau Bạch Thiếu Tình vẫn chưa thể bình tĩnh lại, nhìn đăm đắm xuống nền gạch xanh đen, trầm mặc không nói.

“Lão Vạn có đấy không?” Từ Phúc nghến nghến cổ bên ngoài cửa sổ, banh họng gọi lớn. Gã luôn thích vênh váo tự cao, biết Vạn Lý Hồng cũng xem như một cao nhân của võ lâm, lại mặt dày gọi hắn là lão Vạn.

Bạch Thiếu Tình đi tới phía trước cửa sổ, hỏi: “Chuyện gì?”

“Đại công tử của bọn ta không được thoải mái, ngươi mau đến xem.”

Bạch Thiếu Tình nhíu mày hỏi: “Sao không mời đại phu?”

“Không phải ngươi là đại phu sao?” Từ Phúc chui vào trong phòng kéo hắn ra. “Mau lên, mau lên, theo ta đi xem sao. Đại công tử nhà ta đường đường là trưởng tử của Từ gia, cũng không tính hạ thấp ngươi đâu.”

Bạch Thiếu Tình thầm nghĩ đi tới thăm dò một chút cũng tốt, liền không kháng cự nữa, đi theo Từ Phúc.

Vợ chồng Từ Hòa Thanh ngụ trong một viện lạc khác, so với nơi mà Bạch Thiếu Tình ngụ thì còn lớn hơn, hoa lệ hơn. Hắn là muội phu của Tư Mã Phồn, đãi ngộ như vậy cũng là phải đạo.

Vừa vào trong phòng liền nhìn thấy một phụ nhân rầu rĩ buồn bực ngồi trước song cửa sổ, chính là Tư Mã Yến.

Từ Phúc nói: “Đại thiếu phu nhân, đây chính là Vạn Lý Hồng kia, ta mời hắn tới xem bệnh cho đại công tử, hẳn là tốt hơn so với đại phu bình thường một chút.”

Tư Mã Yến không lên tiếng, mặt mũi lạnh tanh gật đầu, khăn lụa trong tay thỉnh thoảng lại nâng lên chấm mặt. Bạch Thiếu Tình thấy khóe mắt nàng còn rớm lệ quang, liền đoán được nhất định là nàng vừa cãi nhau với Từ Hòa Thanh.

Đôi phu thê này đều phải chịu sự xếp đặt của Tư Mã Phồn, nhất định cuộc sống cũng rất không thoải mái.

“Lão Vạn, đại công tử ở bên này.”

Bạch Thiếu Tình đi theo sự chỉ dẫn của Từ Phúc, vòng qua hành lang, tiến vào một căn phòng. Rèm cửa trong phòng đều buông rủ, hoàn toàn u tối, Từ Hòa Thanh ngồi dựa trên giường, xem ra thực sự là bị bệnh.

Từ Phúc hạ giọng bẩm báo: “Đại công tử, đại phu tới rồi.”

Từ Hòa Thanh ho khan một tiếng, khẽ nói: “Xem bệnh cái gì? Ta không có bệnh. Từ Phúc, ngươi mời hắn về đi!” Thanh âm có vẻ trầm khàn hơn so với lần trước khi Bạch Thiếu Tình ở trên nóc nhà nghe được, dường như gặp phải chuyện gì thương tâm khổ sở.

Chẳng lẽ Tư Mã Phồn đã làm gì Từ Mộng Hồi kia rồi?

Sau khi ánh mắt dần thích ứng được với bóng tối trong phòng, liền nhìn thấy khuôn mặt vô cùng tiều tụy của Từ Hòa Thanh, khóe mắt đều là lệ ngân. Bạch Thiếu Tình bước lên phía trước, nói: “Từ công tử, ta giúp ngươi bắt mạch một chút, cho dù phát sinh chuyện gì cũng phải bảo trọng thân thể, bằng không, những người nhớ ngươi, yêu thương ngươi biết phải làm sao?”

“Nhớ ta, yêu thương ta?” Từ Hòa Thanh dường như bị giật mình xúc động, mờ mịt ngẩng đầu lên. Hắn mặc dù không anh tuấn bằng Tư Mã Phồn, nhưng cũng có vài phần nho nhã, ánh mắt nhu hòa.

Từ Phúc ở một bên nói: “Đúng đúng! Nếu ngài ngã bệnh, đại thiếu phu nhân biết phải làm sao bây giờ? Nàng đang ngồi trong nội thính khóc đến thê thiết ấy.”

“Được, ngươi bắt mạch đi!” Từ Hòa Thanh tựa hồ nhớ tới điều gì, lại nói với Từ Phúc: “Bắt mạch cần tĩnh tâm, Từ Phúc, ngươi lui xuống đi.”

Từ Phúc ứng một tiếp, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Bạch Thiếu Tình thầm kêu tốt quá.

Hắn đang muốn tìm hiểu cho rõ tại sao Tư Mã Phồn nhất định phải khống chế Từ gia trong tay, bây giờ Từ Hòa Thanh ở ngay trước mặt, chẳng phải đúng là thời cơ tốt sao?

“Từ công tử, để ta bắt mạch cho ngươi trước.” Bạch Thiếu Tình tiến lên phía trước một bước, nhẹ nhàng đặt tay xuống cổ tay của Từ Hòa Thanh.

Lực tay hắn rất nhẹ, hoàn toàn không muốn Từ Hòa Thanh phát hiện ra địch ý gì. Hắn biết Từ Hòa Thanh bị Tư Mã Phồn hiếp bức, vào một thời khắc nào đó trong tương lai, rất có thể sẽ trở thành đồng minh của mình.

Nhưng trong khoảnh khắc đặt tay lên cổ tay của Từ Hòa Thanh, Bạch Thiếu Tình liền phát hiện mọi việc không đơn giản như vậy.

Bởi lẽ, tay của Từ Hòa Thanh bỗng nhiên khẽ động, lật ngược lại đè lên mạch môn (2) của Bạch Thiếu Tình.

Võ công của Bạch Thiếu Tình đã không còn có thể so sánh với Biên Bức của hai năm về trước. Hoành Thiên Nghịch Nhật công của hắn bây giờ, mặc dù còn kém cỏi hơn Phong Long và Tư Mã Phồn, nhưng tuyệt đối không phải một người mà võ lâm nhân sĩ bình thường có thể đối phó. Nhưng lúc này, Từ Hòa Thành chỉ nhẹ nhàng như không, thuận tay trảo một cái, đã nắm trụ được mạch môn của hắn.

Cao thủ bị người ta nắm trụ huyệt mạch môn, chẳng khác nào đem mệnh giao vào tay kẻ khác.

Từ Hòa Thanh ngẩng đầu lên, “Ngươi nhất định đang nghĩ, võ công của Từ Hòa Thanh, chẳng phải rất kém cỏi hay sao?” Nụ cười của Từ Hòa Thanh hệt như một làn gió ấm áp.

Bạch Thiếu Tình phát hiện, ánh mắt của Từ Hòa Thanh khi chăm chú nhìn người ta, đen thăm thẳm, sâu không thấy đáy. Hắn chỉ có thể cười khổ, “Dòng chính của Từ gia, một trong tứ đại gia tộc, võ công sao có thể kém cỏi?”

“Không, ta thiên tư không đủ, võ nghệ khó thành.” Từ Hòa Thanh nói: “Bất quá một chiêu Mạch Nhiên Hồi Thủ* này, cũng là tuyệt kỹ nổi danh trăm năm của Từ gia trong võ lâm. Bọn ta mặc dù sử dụng không nhiều, nhưng từ ngày đầu tiên luyện võ, nhất định phải khổ luyện cho được một chiêu này. Cũng may, sử chiêu này không cần nội lực quá thâm hậu.”

(*mạch nhiên hồi thủ: bất ngờ lật tay)

Bạch Thiếu Tình có thể nói gì? Mạch môn bị người ta nắm giữ trong tay, cho dù là ai cũng không có hứng thú để nói chuyện. Huống chi hắn biết, Từ Hòa Thanh nhất định có những lời khác muốn nói với mình.

Quả nhiên, Từ Hòa Thanh vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Ngươi chính là Vạn Lý Hồng?”

“Không sai.” Bạch Thiếu Tình khẽ động khóe môi. Vạn Lý Hồng rốt cuộc có gì đáng giá? Dường như kẻ nào cũng có hứng thú với cái tên này.

Lẽ nào Từ Hòa Thanh cũng muốn Thác Hợp Công?

“Ngươi không phải Vạn Lý Hồng.” Từ Hòa Thanh nói: “Bởi vì Vạn Lý Hồng thực sự, đã chết từ năm năm trước. Chính tay ta đã mai táng hắn.” Khí chất thư sinh của Từ Hòa Thanh tràn ra khóe môi, thần thái tựa như lão sư đang hỏi bài đệ tử nhỏ. “Tư Mã Phồn không phải một nhân vật đơn giản, tại sao ngươi lại cam nguyện mạo hiểm, lẻn vào bên cạnh hắn?”

Lập tức có hai ý niệm cùng lóe lên trong đầu Bạch Thiếu Tình, ầm ầm xô mạnh vào nhau.

Từ Hòa Thanh và Tư Mã Phồn là cùng một giuộc, thay Tư Mã Phồn đi thám thính hắn?

Từ Hòa Thanh vì muốn thoát khỏi Tư Mã Phồn, cũng đang âm thầm tìm kiếm đồng minh?

Trong hai phỏng đoán chỉ có một cái là đúng, nếu lỡ may chọn sai, kết cục sẽ khác nhau một trời một vực.

“Quả thực như thế.” Trong mắt Bạch Thiếu Tình lập lòe lãnh quang, thản nhiên cười đáp: “Công tử thân là muội phu của Tư Mã Phồn, có phải đang dự định lập tức vạch trần thân phận của ta?” Không đợi Từ Hòa Thanh kịp trả lời, hắn lại đạm nhiên nói thêm một câu: “Nhưng cho dù ngươi vì Tư Mã Phồn mà lập xuống công lao này, ta thấy cũng chưa chắc Tư Mã Phồn đã trả lại biểu đệ Mộng Hồi cho ngươi.”

Ba ngón tay đặt trên huyệt mạch môn của Bạch Thiếu Tình lập tức khẽ run rẩy.

Bạch Thiếu Tình biết mình đã lựa chọn đúng, mỉm cười không nói, chỉ dùng ánh mắt bủa vây gương mặt của Từ Hòa Thanh.

Sắc mặt Từ Hòa Thanh ảm đạm, chầm chậm thu tay về, thở dài nói: “Không sai, Tư Mã Phồn sẽ không trả lại cho ta.”

“Nhưng ngươi chịu làm như thế, Từ Mộng Hồi có chết cũng cam lòng.”

Từ Hòa Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trợn trừng mắt nhìn Bạch Thiếu Tình, nghiến chặt hàm răng trắng tinh, khẽ giọng nói: “Ai dám hại hắn? Không không, nếu Tư Mã Phồn dám làm hắn bị thương, ta nhất định sẽ trả cho được mối thù này. Ngươi giả mạo làm Vạn Lý Hồng trà trộn vào trong đây, nhất định cũng là kẻ thù của Tư Mã Phồn. Mặc dù ngươi có thể né tránh được ánh mắt của hắn, nhưng ngươi thế đơn lực mỏng, khó thành đại sự. Ta nguyện giúp ngươi.”

Bạch Thiếu Tình quan sát hắn, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm. “Ngươi ở trong này nhẫn nhục chịu khổ, lẽ nào chỉ vì một Từ Mộng Hồi?”

Lời này tựa như kim đâm vào lòng Từ Hòa Thanh, thân mình hắn khẽ run rẩy.

Từ Hòa Thanh rầu rĩ nhíu mày, một lúc sau mới thở ra một tiếng thật dài, tựa như đem nỗi phiền muộn bị tích tụ suốt nhiều năm chầm chậm thở ra, sau đó nhìn Bạch Thiếu Tình, nói: “Nếu hắn không kéo cả Từ Mộng Hồi vào rắc rối, ta vốn không định tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này.”

Bạch Thiếu Tình không nói gì, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp câu sau.

“Bên trong chuyện này, liên lụy rất lớn.” Từ Hòa Thanh mặc dù đang nói chuyện với Bạch Thiếu Tình, nhưng ánh mắt lại chuyển về phía cành lá xác xơ bị gió thổi xào xạc bên ngoài khung cửa sổ, dường như đang hồi tưởng lại một đoạn quá khứ rất xa. Hắn đang định nói, bỗng nhiên lại ngừng, “Rốt cuộc ngươi là ai? Có ân oán gì với Tư Mã Phồn?”

Nếu đã cược thắng một lần, vậy buộc lòng phải cược thêm lần nữa.

Bạch Thiếu Tình, luôn luôn là một người đánh cược vận mệnh không tồi.

Hắn nghênh đón ánh mắt của Từ Hòa Thanh, đem mặt nạ gỡ xuống, mỉm cười chắp tay, “Tại hạ là con trai thứ ba của Bạch gia, Bạch Thiếu Tình. Mặc dù cũng xem là hậu nhân của tứ đại gia tộc, nhưng trước đây chưa từng có phúc phận được gặp mặt Từ huynh.”

Nọc ong trên mặt đã biến mất, vẫn là mạo tựa Phan An, phấn điêu ngọc trác. Nếu đã thừa nhận mình là người của Bạch gia, hắn liền dứt khoát sửa lại cách xưng hô với Từ Hòa Thanh, đem Từ công tử sửa thành Từ huynh.

Nếu luận về xui xẻo, bọn họ xem như cũng là huynh đệ cùng cảnh ngộ.

Từ Hòa Thanh bất ngờ được thấy khuôn mặt thật của hắn, cũng không khỏi ngẩn người, thì thầm nói: “Ta có từng nghe qua tên ngươi, nhưng không biết diện mạo của ngươi lại như vậy.”

Bạch Thiếu Tình cười vô vị, thuận tay đeo lại diện cụ lên mặt. “Bây giờ, có thể thỉnh Từ huynh giải thích một chút nghi hoặc chứ?”

Hắn lúc này ngoài lỏng trong chặt, nhìn như chỉ tùy ý đứng, kỳ thực toàn thân công lực đều đang tích tụ chờ phát động, nhĩ lực tập trung dò xét động tĩnh xung quanh, ngay cả tiếng con chuột vội vàng lủi qua luống hoa trước song cửa sổ cũng nghe được nhất thanh nhị sở.

“Chuyện này, vốn có liên quan tới tứ đại gia tộc của võ lâm. Bí mật võ lâm gần trăm năm qua, đều ẩn giấu trong đó.” Từ Hòa Thanh có chút thảng thốt, “Ta vốn không biết. Thuở nhỏ ta không thích học võ, nhưng lại cực có hứng thú với sách cổ trong nhà. Trong nhà có một tàng thư các lâu đời, là nơi bụi bặm quanh năm suốt tháng không người lui tới, ta lại rất thích ở nơi này chơi. Mộng Hồi… hắn mặc dù không thích những cuốn sách cổ đó, nhưng vẫn thường theo ta đi. Thế rồi một ngày, ta phát hiện ra một bí mật được ẩn giấu bên dưới đống sách vụn rách nát ấy.”

“Bí mật của thiên hạ, sao lại có liên quan tới đống sách vụn cũ nát rách rưới kia?”

Từ Hòa Thanh nói: “Bởi lẽ, bí mật luôn là càng cũ lại càng đáng sợ.”

Bạch Thiếu Tình suy xét một hồi, lại hỏi: “Có liên quan tới tứ đại gia tộc?”

“Không sai. Đống sách cũ này là do một lão tiền bối của Từ gia lưu lại, lão năm đó cũng là một nhân vật oai phong của võ lâm. Hơn nữa người này, bình sinh chưa từng nói một lời dối trá.”

“Chưa từng nói dối? Nếu điều này là thật, vậy chắc hẳn những người từng nghe lão nói chuyện trên đời này cũng không nhiều lắm.”

“Không sai, lão bình sinh kiệm lời, mỗi lời nói ra lại luôn khiến người ta phải tin phục.”

“Lão viết gì?”

Từ Hòa Thanh trầm mặc.

“Lão ghi chép rằng, bốn tộc trưởng của võ lâm tứ đại gia tộc, vào rất nhiều năm trở về trước đã cùng thương nghị một bí mật.” Sắc mặt Từ Hòa Thanh ám trầm, tựa hồ bị áp lực mạc danh đè nén tới thở không ra hơi. Tay hắn siết chặt thành quyền, mặc dù sống lưng thẳng băng, nhưng trong mắt Bạch Thiếu Tình lại cảm thấy hắn đang run rẩy không ngừng.

Bạch Thiếu Tình thở dài, “Chính Nghĩa giáo, vốn chính là do tứ đại gia tộc sáng lập nên.”

Từ Hòa Thanh bỗng nhiên kịch chấn, ánh mắt sắc nhọn đâm thẳng về phía Bạch Thiếu Tình, run giọng hỏi: “Sao ngươi biết? Lẽ nào ngươi cũng… À, ngươi là người của Bạch gia, chỉ e cũng đã phát hiện…” Hắn tự tìm được lời giải thích, thanh âm liền bình ổn lại.

Hắn đâu có ngờ, một câu của Bạch Thiếu Tình ban nãy, cũng chỉ là tự phỏng đoán ra từ lời của Phong Long.

Phong Long từng nói, giáo chủ của Chính Nghĩa giáo, chính là do từng đời từng đời Phong gia âm thầm truyền xuống. Nếu tiếp tục suy luận từ điểm này, vậy Tư Mã Phồn kia cũng là người của tứ đại gia tộc, có liên quan tới Chính Nghĩa giáo cũng là điều hiển nhiên.

Bạch Thiếu Tình hỏi: “Ngươi là tử trưởng của Từ gia, tại sao phải xem thư sách của tiền nhân lưu lại mới biết được chuyện ấy? Phụ mẫu ngươi lẽ nào không nói cho ngươi biết sao?”

“Trăm năm trước, tứ đại gia tộc bí mật thương nghị, nhìn nhận bao quát võ lâm thế cục, liền đúc rút ra một kết luận. Chuyện trong võ lâm, chỉ dựa vào đạo lý là không thể giải quyết được hoàn toàn. Muốn khiến cho võ lâm vĩnh viễn an ổn, không ngập huyết tinh, nhất định phải kiêm dùng cả hắc bạch lưỡng đạo, lấy bạch đạo để giáo hóa nhân tâm, dùng hắc đạo để diệt trừ những xấu xa không thể diệt trừ bên ngoài ánh sáng. Bởi vậy liền liên minh cấu thành một Chính Nghĩa giáo bí mật, hi vọng có thể dùng hắc đạo để kiểm soát lực lượng, để chính nghĩa mãi mãi trường tồn trong võ lâm. Nhưng bên ngoài, không người nào hay biết đứng đằng sau duy trì Chính Nghĩa giáo, lại chính là tứ đại gia tộc.”

Bạch Thiếu Tình nói ra phỏng đoán của mình: “Bí mật này chắc hẳn chỉ có mấy vị tộc trưởng biết rõ, nhưng dần dần niên đại đổi thay, có tộc trưởng bị chết bất đắc kỳ tử, không kịp truyền xuống bí mật cho hậu nhân?”

“Không sai.” Từ Hòa Thanh gật đầu nói: “Từ gia và Bạch gia chúng ta, vốn cũng là trụ cột trọng yếu của Chính Nghĩa giáo, nhưng hậu nhân dần dần đánh rơi mất bí mật này, đến cuối cùng, biết được lai lịch của Chính Nghĩa giáo, chỉ còn lại Phong gia và Tư Mã gia. Hai đại gia tộc này vẫn luôn âm thầm nắm giữ tà giáo đệ nhất võ lâm.”

Bạch Thiếu Tình mỉm cười.

Từ Hòa Thanh hỏi: “Ngươi không tin?”

Bạch Thiếu Tình đáp: “Không, ta tin.”

Nếu hắn nói cho Từ Hòa Thanh biết, hắn từng thấp thỏm bất an mà đặt chân vào phân đàn của Chính Nghĩa giáo, cầu xin được học Hoành Thiên Nghịch Nhật Công, cái miệng của Từ Hòa Thanh nhất định sẽ không khép lại được.

Nếu hắn nói cho Từ Hòa Thanh biết, Phong Long đã dạy hắn Hoành Thiên Nghịch Nhật Công, con ngươi của Từ Hòa Thanh nhất định cũng sẽ rớt ra.

Nhưng hắn hoàn toàn không muốn cái miệng của Từ Hòa Thanh không khép lại được, cũng không muốn thấy con ngươi của Từ Hòa Thanh rớt ra, bởi vậy hắn chỉ có thể cười.

Không ngừng cười lạnh.

Từ Hòa Thanh nói: “Ta biết ngươi rất phẫn nộ, một người khi quá phẫn nộ, trái lại sẽ chỉ cười lạnh không ngừng.”

“Ta một chút cũng không phẫn nộ.” Bạch Thiếu Tình nói: “Ta cười chỉ là vì, thì ra Hoành Thiên Nghịch Nhật Công thần bí nhất chốn võ lâm, cư nhiên cũng có cả phần của chúng ta.”

Từ Hòa Thanh thở dài nói: “Ta lại chỉ mong chưa từng có phần của chúng ta.”

“Thật sao?” Bạch Thiếu Tình khẽ hỏi.

Từ Hòa Thanh không đáp, chỉ tiếp tục nói. “Thế rồi dần dần, thế lực của Phong gia đã vượt xa Tư Mã gia, không chỉ là đệ nhất đại gia của bạch đạo, mà còn biến thành chi chủ của Chính Nghĩa giáo. Nhưng Tư Mã gia dù sao vẫn là minh hữu của Phong gia, trong Tư Mã gia vẫn có người biết nội căn của Chính Nghĩa giáo, người này chính là tộc trưởng của một nhánh phụ trong Tư Mã gia.”

“Và Tư Mã Phồn, chính là hậu nhân của một mối kết giao giữa Phong gia và Tư mã gia.” Bạch Thiếu Tình không cười nữa, chỉ nhíu mày suy nghĩ.

“Bạch huynh đệ quả nhiên thông minh.” Từ Hòa Thanh gật đầu, “Tư Mã Phồn này, chính xác là một vị giáo chủ dự khuyết được tộc trưởng Phong gia tuyển chọn ra, còn về phần vị trí thứ nhất, hiển nhiên là trưởng tử của Phong gia – Phong Long, cũng chính là đương kim minh chủ võ lâm đã bặt vô âm tín từ hai năm về trước.”

Nghe thấy cái tên Phong Long, hàng lông mày của Bạch Thiếu Tình càng nhíu lại chặt hơn.

Tư Mã Phồn không phải mưu đồ muốn soán ngôi giáo chủ, mà y là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Thế nhưng, Phong Long há lại để cho kẻ khác tùy tiện đoạt đi những thứ đang thuộc về hắn.

Bạch Thiếu Tình ngẫm nghĩ, lại chầm chậm nở nụ cười lạnh.

Từ Hòa Thanh nói: “Ngươi lại cười.”

“Ta quả thực đang cười.” Bạch Thiếu Tình đáp: “Nếu để Tư Mã Phồn chạm trán với đối thủ là Phong Long, chẳng phải sẽ là một việc thực thú vị?”

Từ Hòa Thanh trầm mặc rất lâu, nhớ tới Từ Mộng Hồi. Hắn nặng nề nói: “Khi làm một việc có liên quan tới sinh tử của người mà mình yêu thương, nó vĩnh viễn sẽ không trở thành một việc thú vị.”

Hắn chẳng hề hay biết, đúng vào thời điểm ấy, nụ cười mỉm trong lòng Bạch Thiếu Tình đã hung hăng bị đâm một nhát đau đớn.

Từ Hòa Thanh nói: “Hơn hai năm trước Bạch gia gặp nạn, chính là Chính Nghĩa giáo hạ thủ. Có thể thấy Chính Nghĩa giáo vì muốn ngăn ngừa bí mật bị tiết lộ, quyết ý diệt trừ tận gốc hai gia tộc đã không còn quan hệ với Chính Nghĩa giáo, chính là chúng ta.”

Lần này thì hắn đoán sai mất rồi.

Bạch gia bị hủy, chính là kiệt tác của Bạch Thiếu Tình. Không ai hiểu rõ nguyên do trong đó hơn Bạch Thiếu Tình. Tống Hương Li, Bạch Mạc Nhiên, Bạch Thiếu Tín, Bạch Thiếu Lễ… ánh mắt ác độc, nguyền rủa oán hận, thi thể và người sống, cùng táng thân trong biển lửa hừng hực, đến cuối cùng ngay cả tro cốt cũng trộn lẫn vào nhau.

Bạch Thiếu Tình khẽ liếc Từ Hòa Thanh một cái, khóe môi cong lên.

“Ta biết được bí mật kinh thiên này, bên trong lại có liên lụy tới tiền bối của nhà mình, vốn định giả vờ như không hay biết, để bí mật này theo ta mà đi. Thế nhưng có một ví dụ là Bạch gia, khiến ta liền biết Chính Nghĩa giáo sẽ không bỏ qua cho Từ gia.” Từ Hòa Thanh suy tư nói: “Bởi vậy vì toàn bộ Từ gia, ta quyết định…”

“Nhưng ngươi còn chưa kịp động thủ, Tư Mã Phồn đã ra mặt. Hắn vừa đến, liền nắm giữ tâm can của ngươi.”

Từ Hòa Thanh chán nản ảm đạm, trong mắt chợt lóe lãnh quang, nghiến răng nói: “Nhưng hắn như vậy, khiến quyết tâm diệt trừ tà giáo trong ta lại càng kiên định hơn. Bạch huynh đệ, ta và ngươi là người cùng một thuyền, nên bắt tay cùng thương lượng đại sự.”

Quả nhiên hiên ngang lẫm liệt.

Bạch Thiếu Tình nói: “Vậy chúng ta đem chân tướng công bố ra giang hồ.”

“Không được, như vậy tứ đại gia tộc sẽ bị hủy hoàn toàn.”

“Vậy chúng ta cùng ám sát Tư Mã Phồn, nếu đắc thủ, tiếp tục ám sát Phong Long.”

“Không được, công phu của chúng ta đều không phải đối thủ của hai kẻ đó.”

Bạch Thiếu Tình lặng im không nói.

Từ Hòa Thanh nói: “Ta biết, ngươi nhất định cho rằng ta ham sống sợ chết, ái mộ hư danh.”

Bạch Thiếu Tình hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?”

“Việc này…” Từ Hòa Thanh lưỡng lự.

Bạch Thiếu Tình suy nghĩ một chút rồi nói, “Việc mà Từ huynh muốn làm, bất quá là hai việc. Thứ nhất, âm thầm diệt trừ những người của Phong gia và Tư Mã gia còn biết rõ nội tình về Chính Nghĩa giáo, trước đó đoạn tuyệt quan hệ giữa tứ đại gia tộc với tà giáo, bảo trụ thanh danh của tứ đại gia tộc trong võ lâm. Thứ hai, cứu Từ Mộng Hồi.”

Từ Hòa Thanh bị Bạch Thiếu Tình đoán trúng phóc tâm tư, bèn gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Ngươi muốn ta đi cứu Từ Mộng Hồi?”

“Lúc này cứu người sẽ khiến Tư Mã Phồn sinh nghi, ta chỉ muốn…” Từ Hòa Thanh ngập ngừng, “Muốn xin Bạch huynh đệ tìm cơ hội, thử xem có thể thăm ngó Mộng Hồi một chút được không. Biết được hiện trạng của hắn, ta cũng yên tâm hơn. Còn về phần ta, Tư Mã Phồn nhất định sẽ không để ta có cơ hội được nhìn thấy hắn.”

Bạch Thiếu Tình gật đầu nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.”

Từ Phúc ngoài cửa lại bắt đầu ầm ĩ, “Lão Vạn, ngươi xem xong chưa? Mau kê đơn thuốc đi, ta bảo quản gia đi mua.”

Hai người ngồi trở về vị trí cũ, Từ Phúc nhanh chóng bước vào, “Đại công tử, sắc mặt của ngài khá hơn một chút rồi.” Gã vỗ vỗ lên vai Bạch Thiếu Tình, “Lão Vạn, y thuật của ngươi không tầm thường a!”

Bạch Thiếu Tình đứng dậy, “Đại công tử nhà ngươi chỉ là cãi lộn với đại thiếu phu nhân mấy câu, trong lòng không thoải mái, khuyên nhủ một chút là ổn rồi, không cần dùng tới thuốc.”

Chắp tay cáo từ, cũng không cần Từ Phúc dẫn đường, tự quay trở về viện lạc của mình.

__Hết chương 7 – Quyển thượng__

*Chú thích

(1) Giang Sơn đại hữu tài nhân xuất: trích từ bài thơ “Luận thi” của Triệu Dực.

Hán Việt:

“Lí Đỗ thi thiên vạn nhân truyền,

Chí kim dĩ giác bất tân tiên.

Giang Sơn đại hữu tài nhân xuất

Các lĩnh phong tao sổ bách niên.”

(Dịch nghĩa: Những áng thơ của Lý Bạch và Đỗ Phủ đã từng được ngàn vạn người tán tụng,

Hiện tại đọc lên cảm giác đã không còn ý tứ gì mới.

Giang sơn tươi đẹp của chúng ta mỗi triều đại đều có nhân vật tài hoa hơn người xuất hiện,

Thơ văn của bọn họ cùng với nhân khí đều sẽ lưu truyền mấy trăm năm)

Dịch thơ (Người dịch: Hoàng Tạo)

“Tập thơ Lý, Đỗ miệng muôn người

Xem lại ngày nay đã cũ rồi.

Sông núi sinh tài đời vẫn có

Lẫy lừng ai cũng một thời thôi.”

(2) mạch môn: là một đại huyệt vị của cơ thể con người, nằm ở phía trên cổ tay hai tấc, giữa hai tĩnh mạch.

Bạn đang đọc Biên Bức của Phong Lộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.