Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 1870 chữ

CHƯƠNG 7

Chap 7.1 CÓ LẼ ĐÃ BẮT ĐẦU ?

Cho dù đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần, đáp lại Hắc Phong cũng chỉ có thế, không thể làm thay đổi quyết định của Tuyết Du, hai bàn tay hắn khẽ nắm chặt.

Nhẹ xoay người Tuyết Du lại, Hắc Phong nhắm mắt, bất ngờ cúi xuống trao cho nàng một nụ hôn thật nhẹ nhàng khiến Tuyết Du không kịp phản ứng gì, chỉ có thể trân mắt nhìn.

Rời khỏi đôi môi đỏ mọng, mềm mại như cánh hoa đào kia, Hắc Phong khẽ cười, khoé môi cong lên hoàn mĩ.

Hắc Phong nhìn Tuyết Du vẫn còn đờ người ra, không nhúc nhích một chút nào, hắn bật cười lay nhẹ người nàng :

- Tuyết Du ! Tuyết Du !

Đến khi hắn gọi nàng đến lần thứ năm, nàng mới ngoảnh đầu lại nhìn, giọng nói có phần lắp bắp :

- Hắc Phong ... chàng ...

- Ta làm sao ? Nàng muốn đi ta sẽ cho nàng đi ! - Nói xong, không chần chừ Hắc Phong tiến đến chỗ cửa sổ, nhanh chóng nhảy lên đi vào thư phòng.

" Hắc Phong ... ta phải làm sao đây ? " - Tuyết Du cố ngăn dòng lệ chỉ trực được chảy ra. Lặng lẽ xoay người, nàng lặng lẽ bước đi, đầu cúi nhẹ xuống nhìn đất, từng bước chân nặng nề như gồng thêm xích, ngăn cản bước chân của nàng.

rRr

" Tuyết Du ... nàng có thật yêu ta không ? ". - Đưa tay kê đầu, Hắc Phong mặc dù đang nhắm mắt nhưng tiềm thức vẫn còn, luôn miên man suy nghĩ về người tình trong đêm của mình.

Tuyết Du ... từ khi quen biết đến nay, nàng chưa bao giờ nói cho hắn biết danh tính, nơi ở của nàng. Mỗi khi hắn nhắc đến, nàng lại cố lẩn tránh, chỉ nói nàng hàng ngày đều đi làm, đến tối mới đến đây cùng hắn hàn huyên.

Đưa miếng ngọc bội trên tay lên ngắm nhìn, đôi mắt đen khẽ dao động.

Hai miếng ngọc bội này ... tổ tiên hắn truyền tay nhau từ đời này sang đời khác, đến đời cha hắn đã truyền lại cho hắn trước khi qua đời.

" Phong nhi, nghe cha dặn này, cái này là vật bảo tổ tiên ta để lại, rất linh nghiệm. Nếu như con và nương tử con thật sự yêu thương nhau, hai miếng ngọc bội này nhất định sẽ giúp hai con mãi mãi bên nhau, cuộc đời của hai con vĩnh viễn nhận được hạnh phúc. "

" Vậy cha có yêu mẹ con không ? ".

Lặng im một hồi, giọng nói đó vẫn văng vẳng vang lên :

" Ta xin lỗi, ta không yêu mẹ con, ta chỉ đang làm trọn nghĩa vụ của một người cha mà thôi ! ".

" Vậy hả cha ? Thế thì nhất định sau này con sẽ lấy người con yêu ! ".

...

- Ta ... nhất định phải đưa nó cho nàng !

rRr

Ánh sáng khiến hai mắt nam nhân khẽ mở, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại, cố không để thứ ánh sáng kia lọt qua. Mãi đến khi thích nghi được với chúng, nam nhân kia mới khẽ mở nhẹ mắt.

- Thiếu gia, phu nhân mời ngài ra dùng bữa ! - Người quản gia đến sát cửa phòng, khẽ gõ nhẹ cửa phòng hắn. Thì ra, nguyên nhân làm hắn thức dậy có thể là đây.

- Được, ngươi ra trước đi. - Giọng hắn trầm khàn phát ra, có thể vì mới ngủ dậy.

- Vâng. - Cung kính cúi đầu, lão quản gia xoay người đi ra ngoài, tránh không làm phiền hắn thêm một phút nào nữa.

Hắc Phong ngáp dài một cái, ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, tiếc rằng đó không phải góc độ mà hắn nhìn ra phía bờ ao, chỉ có thể nhìn ra được cây đào mà Tử Nguyệt thường hay dẫn hắn đến đó ngắm cảnh.

Loay hoay một lúc lâu, hắn mới có thể đi ra ngoài.

Nếu như những thiếu gia khác, việc chải chuốt cũng như mặc đồ đều do nha hoàn trong phủ làm, còn hắn, điều đó thật sự khiến hắn khó chịu, buộc hắn phải tự làm lấy. Vừa thấy Hắc Phong, Quách phu nhân liền nở một nụ cười, nhanh chóng đi đến chỉnh sửa lại vạt áo cho hắn :

- Phong nhi, hôm nay ta có chuyện muốn nói với con !

Điều này quả thật khiến Hắc Phong khá ngạc nhiên, vì trông mẫu thân của hắn lúc này rất vui, thậm chí còn chỉnh lại vạt áo cho hắn. Nếu như bình thường, bà sẽ không làm vậy, chỉ cười và bảo hắn nhanh chóng ngồi xuống ăn.

- Mẫu thân có chuyện gì muốn nói với con sao ? - Sau khi ngồi xuống, hắn nhìn mẫu thân của hắn lập tức lên tiếng.

Quách phu nhân vẫn cười, dùng đũa gắp thức ăn vào chén của Hắc Phong, chẳng mấy chốc, chén của hắn đã đầy ắp.

Dựng đũa lại, bà lúc này mới lên tiếng, giọng đầy nghiêm túc :

- Hắc Phong, năm nay con đã hai mươi, đến tuổi để làm chủ gia đình. Ngày hôm trước ta có đi coi, năm nay là năm tốt, con mau mau lấy vợ về nhất định ta sẽ có cháu bế.

Đôi đũa vừa được Hắc Phong cầm lên đột nhiên bỏ xuống, trong đầu hắn hiện giờ có rất nhiều suy nghĩ không thể đoán được.

Chap 7.2 CHUẨN BỊ

Đôi đũa vừa được Hắc Phong cầm lên đột nhiên bỏ xuống, trong đầu hắn hiện giờ có rất nhiều suy nghĩ không thể đoán được.

Đầu tiên là vui mừng, vì hiện giờ, người hắn yêu là Tuyết Du, nhất định ông thầy bói này đã đoán đúng, năm nay có thể hắn sẽ thành thân.

Những ... hắn còn có một chút do dự, hiện tại hắn chưa biết được tình cảm mà Tuyết Du dành cho hắn là gì, tình cảm mà nàng dành cho hắn vẫn còn mập mờ, khiến hắn không thể hình dung nổi.

Quách phu nhân thấy biểu hiện khá căng thẳng trên người Hắc Phong, bà lo lắng hỏi han :

- Hắc Phong, con làm sao vậy ?

Lắc đầu nhẹ, không để bà phải lo lắng, Hắc Phong tiếp tục ăn, nhẹ mỉm cười :

- Không sao đâu ạ ! Con chỉ hơi mệt một tí.

Vẫn chưa yên tâm, Quách phu nhân đập đập vai Hắc Phong vài cái, cười phúc hậu :

- Con á, suốt ngày núp trong phòng đọc sách, giam mình trong phủ, không chịu ra ngoài một chút, rồi có ngày ... bệnh cho coi !

Biết thừa ý mẫu thân muốn hắn ra ngoài thành đi dạo, hắn cũng không ngần ngại, gật đầu, dẫu sao ... ra ngoài hắn vẫn có thể nhìn thấy nàng, tìm nàng !

- Được, vậy con sẽ ra ngoài dạo thành, tiện thể mở mang chút ít.

- À, con cứ đi vài ngày cho biết, ở nhà còn có ta và ông quản gia, sẽ không sao đâu ! - Quách phu nhân gắp một miếng thịt vào bát của hắn, ngẩng đầu lên cười đầy ẩn ý.

Đôi mày khẽ cau lại, sau đó lại dãn ra. Hắc Phong nở một nụ cười nhẹ, gật đầu :

- Dạ được, con sẽ sắp xếp.

Dùng xong bữa sáng, Hắc Phong về phòng đọc sách của mình.

Vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt hắn là sinh vật nhỏ đang còn bay trên bàn đọc sách của hắn, dùng tiên thuật di chuyển nhẹ vật, cọ cọ vào hộp mực.

- Đến sớm vậy ? - Đi đến bàn đọc sách, ngồi xuống ghế, Hắc Phong cầm quyển sách lên lật đến trang mình gấp.

Linh linh linh linh ...

Tiếng chuông vang lên thật nhẹ nhàng, hai cánh Tử Nguyệt đập nhẹ bay đến chỗ Hắc Phong, đậu ngay trên vai cậu.

" Thì thường thường ta đều đến thăm huynh đều như vậy mà ! Căn rất đúng giờ nha ! ".

Một giọng nói lanh lảnh vang lên, ngộ nghĩnh cũng thật dịu dàng.

Đưa một ngón tay lên xoa nhẹ đầu Tử Nguyệt, tránh không để nó bị thương, hắn nhanh chóng rút tay lại, mỉm cười :

- Được được, ta thua ngươi.

Thích thú, Tử Nguyệt bay vào đậu trên cổ hắn, cà cà vào, hơi thở nam tính khẽ làm nó rung động.

- Tử Nguyệt, ngày mai ta sẽ đi vào thành, ngươi có đi theo cùng không ?

Đối với Tử Nguyệt, điều này quả thật là một điều thú vị, vì nó muốn nhân dịp này có thể tìm ra viên Long Nhãn đã bị mất. Cho dù là nó làm rơi ở nơi núi non này nhưng cũng không ngoại trừ khả năng viên ngọc bảo có thể lạc đến thành.

" Nhất định ... nhất định rồi ! ".

Nhìn sinh vật nhỏ đang thể hiện rõ sự vui mừng kia, Hắc Phong cũng không quên nhắc nhở :

- Ngươi cũng đề phòng kẻo lạc. Thành Lạc Hoa là nơi đông người, ngươi lạc ta thì không thể nào tìm ra được đâu !

Tử Nguyệt mạnh dạn, bay đến sát mặt hắn, nhìn chăm chú.

" Huynh yên tâm đi, cho dù có bị lạc đường, ta nhất định sẽ tìm ra được huynh ! ".

Đôi mắt đen nhìn sinh vật lạ như có điều gì đó muốn hỏi, nhưng cổ họng hắn bị chặn lại, không phát ra thành lời.

Im lặng một hồi lâu, hắn quay nhìn Tử Nguyệt nhờ góp ý :

- Tử Nguyệt, chuyến đi lần này có thể là dài ngày nên ta muốn chuẩn bị một chút đồ, ngươi nghĩ thế nào ?

Đôi cánh nhỏ đập đập bay đến phía giá sách, ngắm nhìn từng quyển một, dùng một tay tạo ra một ánh sáng mờ ảo di chuyển quyển sách đặt lên bàn, Tử Nguyệt nay lại lât từng trang sách lên.

" Để ta xem, ngươi phải mang một ít lương khô dự trữ, dược thảo, ... ".

Con muỗi này ... vừa có thể đọc sách, vừa có thể nói chuyện với hắn, thật khác với bình thường.

Khuôn mặt Hắc Phong lúc này cơ hồ nhìn Tử Nguyệt, không biết cậu đang suy nghĩ về điều gì.

rRr

Đêm trăng mờ ảo, một đêm trăng đầy sự kì vọng nho nhỏ của một nam nhân.

Đứng cạnh bậc cửa sổ, đôi mắt đen quét ánh nhìn chăm chú vào bờ ao phía trước, cố tìm một bóng hình mỹ nhân.

Tay cầm hai miếng ngọc bội, Hắc Phong mỉm cười. Không biết khi hắn đưa miếng ngọc bội này cho nàng thì nàng có nhận không ?

Câu hỏi vừa đặt ra, cũng là lúc hắn thấy bóng dáng quen thuộc đang tiến đến.

Đúng là nàng ấy ! Cuối cùng nàng ấy đã đến !!

Bạn đang đọc Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau của Chi Ri Đại Đại Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.