Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện cũ của người cảnh sát hình sự

Phiên bản Dịch · 2222 chữ

Bà chủ cố ý ghép hai cái bàn lại thành một bàn ăn lớn, như vậy tất cả mọi người có ngồi thể ăn cơm cùng nhau.

Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, đường lên núi tựa như được phủ một lớp chăn bông dày trắng muốt, cái lạnh thấu xương làm cho mặt và mũi của sáu người học viên cùng Uẩn Dạ Diêu đỏ bừng, may thay trong phòng có máy điều hòa, bà chủ cũng đã tận tình đóng chặt mấy cánh cửa kính lại.

Chỉ một lát sau, bởi vì nhiệt độ trong phòng chênh lệch với bên ngoài, nên những cánh cửa kính đóng đã đóng một lớp sương giá khá dày.

Mạnh Kỳ Nhi tò mò chạy lại bên cạnh cửa, hà hơi lên kính rồi bắt đầu vẽ vời, trông rất vui vẻ cứ như một đứa trẻ vậy.

Lúc này mấy món ăn nóng hổi đã được bưng lên bàn, mọi người liền gọi Mạnh Kỳ Nhi màu vào dùng bữa, nhưng cô lại muốn chơi thêm một lát nữa, vậy nên không ai lãng phí thời gian nữa làm gì. Mùa đông lạnh giá thế này mà được ăn một nồi lẩu thập cẩm nóng hôi hổi, quả là không hạnh phúc gì bằng.

Mạnh Kỳ Nhi không muốn trở lại bàn ăn là vì cô đang vẽ dở một đóa hoa trên cửa kính kia. Cô gái này, ngoài cái tính tùy hứng ra thì còn rất thích vẽ tranh.

Bây giờ, một đóa thược dược lớn trên bề mặt cửa kính đã được vẽ xong xuôi, cô chỉ cần vẽ thêm vài cành lá cho nó là được.

Ngay khi đang vẽ thêm cành lá, cô gái đáng yêu vô tình ngước đầu lên, cô nhìn thấy bông hoa mà mình mới vẽ bỗng dưng biến thành một gương mặt đầy nếp nhăn, hơn nữa còn rất hung dữ.

- A!!! Làm tôi sợ muốn chết! - Mạnh Kỳ Nhi hoảng hồn kêu lên một tiếng, mọi người đều quay phắt lại nhìn cô, ngay cả bà chủ cũng ngó ra nhìn từ trong quầy.

- Cô bị sao vậy? - Bà chủ hỏi, rõ ràng bà ta không thấy thứ gì có thể làm cho Mạnh Kỳ Nhi thét lên như vậy.

- Hoa… A không phải! Ngoài cửa, bên ngoài cửa có một khuôn mặt, một khuôn mặt rất khủng khiếp! - Cô công chúa nhỏ vội vàng chạy về với mấy người bạn, núp phía sau lưng Tần Sâm nói với bà chủ.

Lúc này, mọi người mới nhìn thấy rõ ràng bên ngoài cửa kính có một bóng người với thân hình mập mạp, ngay sau đó là một tràng tiếng đập cửa vang lên làm cho tất cả mọi người đều phải bịt lỗ tai.

Nghe tiếng đập cửa bà chủ liền đoán được người này có tính tình nóng nảy. Bà chủ nhanh chóng mở cửa chính ra, ngay lập tức, một luồng gió lạnh thổi vào, bà ta lạnh cóng vội đưa tay chỉnh chiếc khăn trên cổ lại.

Sau đó, bà ta bị một ông lão đẩy ra, ông cụ sải bước vào quán ăn, lại còn quay ra đằng sau hét to:

- Thằng ranh con này, anh có đi nhanh lên không, nếu nước mũi anh mà có bị đông lại tôi cũng chẳng có thuốc cho anh đâu.

- Đến đây, đến đây, ông nội.

Một thanh niên khoảng hai sáu hai bảy tuổi không lớn hơn mấy học viên kia là mấy nhanh chóng đi vào quán.

Anh ta rõ ràng rất lễ phép với ông cụ, vừa vào đã chào hỏi bà chủ trước, sau đó đến bên cạnh sáu người nam nữ cùng Uẩn Dạ Diêu nói chuyện vài câu, không ngờ lại vô cùng hợp ý, vì vậy liền ngồi xuống.

Ông lão không muốn ngồi cùng với mấy thanh niên kia, nên hừ một cái rồi ngồi xuống một cái bàn nhỏ cách đó không xa, sau đó nói với bà chủ đang đứng đóng cửa quán:

- Một chai rượu trắng, một đĩa gan heo xào tỏi, thêm một đĩa lạc, cùng một nồi thức ăn giống như bọn họ.

Nói xong, ông chỉ vào bàn của mấy học sinh bên cạnh.

Thực ra, ở những quán ăn nhỏ trên sườn núi thế này cũng không có món gì đặc biệt, chỉ có cơm với mấy món xào đơn giản, vào lúc thời tiết như thế này, nguyên liệu càng khan hiếm, may mà ông cụ không quá chú trọng việc ăn uống, cũng chẳng gọi thứ gì mà trong tiệm không có, cho nên bà chủ cất thực đơn xong thì đi chuẩn bị món ăn.

Lúc này mấy thanh niên đã bắt đầu ăn uống, ông cụ nhìn sang liền lên tiếng trách mắng:

- Cái thằng ranh con này, đồ của mình không ăn lại đi ăn của người khác, không thấy xấu hổ à?

- Ông à, ông đừng lo, dù sao bọn cháu cũng ăn không hết, hay là ông cũng qua ăn cùng cho vui ạ.

Đào Mộ Thanh khánh sáo mời ông cụ.

- Tôi thì thôi đi, người già chỉ muốn một mình uống rượu, ăn một bữa thật ngon, cũng không hợp ngồi cùng với thanh niên được, còn nữa, thằng ranh con kia, ăn xong rồi nhớ phải trả tiền đấy!

- Ông ơi, cháu biết rồi mà!

Liễu Hàng nhanh chóng trả lời, mới ngăn được cái tính hay cằn nhằn của ông cụ.

Ông cụ thực ra rất thấu tình đạt lý, chỉ là hay thích mắng mỏ cháu nội vài câu mà thôi.

Uẩn Dạ Diêu hỏi người thanh niên mới đến:

- Này, cậu tên là gì?

- Tôi tên là Liễu Hàng, đó là ông nội tôi Liễu Kiều Bồ, nhìn ông tôi vậy thôi chứ lúc còn trẻ ông là cảnh sát hình sự đấy, còn là kiểu rất kiên nhẫn nữa.

Liễu Hàng rất tự hào khi kể về công việc của ông nội.

Lời nói của anh ta lập tức thu hút Uẩn Dạ Diêu:

- Thật vậy sao? Tôi cũng có một người bạn là cảnh sát hình sự đấy, anh ta tên là Tạ Vân Mông, không biết ông nội của cậu có quen không.

- Cậu nói Tiểu Tạ à! Tôi làm sao mà không biết cậu ấy được, cậu ấy đến cục lúc tôi còn chưa về hưu.

Không đợi Liễu Hàng trả lời, Liễu Kiều Bồ hứng chí chen vào, nhìn qua ông thế này trông chẳng giống kiểu người khó bắt chuyện chút nào.

Ông cụ nói tiếp:

- Mấy đứa đừng nên nghe cái thằng nhãi ba hoa kia, anh ta cũng là biết một mà không biết hai, đối xử với gia đình nạn nhân hay người báo án đương nhiên cần phải vô cùng kiên nhẫn, còn bên trong cục cảnh sát, tôi vốn nổi danh là nóng tính, những cảnh sát mới tới chỉ cần theo tôi, dù là nghiệp vụ kém đi chăng nữa đều sẽ có tiến bộ.

Khoảng bảy tám năm trước khi tôi về hưu, có một anh chàng rất cao lớn được điều đến tổng cục thành phố S...

- Ông ơi, ông cũng công tác trong tổng cục thành phố S hay sao?

Uẩn Dạ Diêu hưng phấn cắt ngang lời của Liễu Bồ Kiều, điều này làm ông cụ có chút phật lòng.

Liễu Kiều Bồ nhíu mày nói:

- Anh kia, không nên cắt ngang khi người lớn nói chuyện như thế, tôi với Tiểu Tạ là bạn bè, chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghe cậu ta kể về tôi sao?

Giọng nói của ông cụ có chút cao ngạo.

Uẩn Dạ Diêu lập tức chào hỏi:

- Thật có lỗi quá, cháu không phải cố ý, chỉ là nghe ông nói đến cục cảnh sát thành phố S nên có chút kích động, Lúc Tiểu Mông đảm nhiệm chức vụ ở tổng cục đúng là đã nhiều lần nói tới mình có một thầy giáo khá nóng tính, hóa ra chính là ông ạ. Chỉ là Tiểu Mông chưa bao giờ nói tên, nên cháu không nhận ra.

Lời của Uẩn Dạ Diêu làm cho Liễu Bồ Kiều khá vừa lòng, vì vậy tiếp tục nói:

- Lúc ấy cục trưởng để tôi dẫn dắt Tiểu Tạ, thằng nhóc đó là học viên ưu tú nhất mà tôi biết, năng lực mạnh, phản ứng nhanh, có gan lớn, nắm đấm cứng, có rất ít tội phạm thoát khỏi tay cậu ấy. Tôi nhớ có một lần, một tên tội phạm bắt giữ con tin trên ban công tầng cao nhất, cậu ta không nói hai lời liền xông lên, sau khi phá cửa, tội phạm kia chó cùng rứt giậu, các cậu đoán xem Tiểu Tạ làm thế nào?

Liễu Bồ Kiều lộ ra vẻ mặt đắc ý, xem ra ông cụ đánh giá Tạ Vân Mông rất cao.

Lúc này, Uẩn Dạ Diêu đã đặt đũa xuống, đến bên cạnh Liễu Bồ Kiều chăm chú nghe, dường như còn chăm chú hơn so với nghe diễn thuyết gia, trên mặt cũng hiện ra vẻ khẩn trương.

- Ông mau nói tiếp đi ạ, về sau Tiểu Mông như thế nào?

Uẩn Dạ Diêu thúc giục, sáu nam nữ phía sau cũng tập trung lắng nghe.

Liễu Kiều Bồ càng tỏ ra đắc ý, ông cụ ưỡn ngực nói:

- Những tưởng đã khống chế được tên tội phạm đó, ai ngờ hắn ta lại đẩy con tin ra khỏi ban công, mọi người lúc ấy vô cùng lo lắng, tôi đây thậm chí còn muốn nhảy xuống cùng con tin luôn rồi, không ngờ Tiểu Tạ còn nhanh hơn cả tôi, hơn nữa cả người cậu ta đều nhảy ra khỏi sân thượng, đó ít nhiều gì cũng là tầng mười, té xuống chắc chắn là xong đời.

Chúng tôi vô cùng sốc, bởi vì khi đó con tin cũng đã rơi ra ngoài sân thượng rồi, cũng không thể kéo lại. Không ngờ Tiểu Tạ trở mình trên không trung, dùng chân bám lấy mép sân thượng, ôm chặt lấy con tin, như là một chiếc móc câu treo ngược, cả người ngã về phía ban công tầng dưới, may mắn thay, lúc ấy nhà người ta không có đóng cửa bảo vệ, Tiểu Tạ cùng con tin mới được cứu sống.

Tuy nhiên, Tiểu Tạ vẫn bị thương trong lúc dùng thân mình bảo vệ con tin, khi chúng tôi chạy xuống lầu cứu cậu ta, một thanh sắt đã đâm thủng một lỗ lớn trên lưng cậu ta, máu chảy nhuộm đỏ cả tấm thảm ban công nhà nọ. Chỉ là đối với Tiểu Tạ thì nó cũng chỉ là vết thương nhỏ, thử với người khác, chắc cả cột sống đều bị gãy làm hai.

Liễu Kiều Bồ càng nói càng hăng say, những người khác ngồi nghe cũng nhiệt huyết sôi trào, tất cả mọi người đều không chú ý tới Uẩn Dạ Diêu lúc này mặt mày trắng bệch, cả môi cũng run rẩy.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Uẩn Dạ Diêu vang lên.

- Mọi người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.

Uẩn Dạ Diêu nói xong đứng dậy, tóc mái của anh ta rũ che mất phần trán, nên mọi người không nhìn rõ lắm nét mặt của anh ta.

Bà chủ nghe thấy, nên nhô đầu ra nói với Uẩn Dạ Diêu:

- Bên ngoài gió tuyết lớn lắm, hay cậu cứ vào phòng trong mà nghe điện thoại, không cần gấp đâu.

- Không sao, tôi ra ngoài nhanh thôi, cảm ơn bà chủ.

Uẩn Dạ Diêu nhất quyết đẩy cửa đi ra ngoài, có lẽ là một cuộc gọi quan trọng cho nên mọi người cũng không nói thêm nữa, liền tiếp tục nghe Liễu Bồ Kiều kể về câu chuyện anh hùng của Tạ Vân Mông.

Ngoài cửa, tuyết càng ngày càng dày, trên núi thỉnh thoảng truyền đến một vài âm thanh khác thường, Uẩn Dạ Diêu tựa vào khung cửa chính lấy điện thoại ra.

Vừa nãy thực ra là anh ta tự nhấn nút phát nhạc, anh muốn tránh mặt mọi người để gọi điện thoại cho Tạ Vân Mông hỏi rõ sao làm việc nguy hiểm như vậy cũng không nói cho mình biết, Uẩn Dạ Diêu thực sự rất tức giận.

Nhưng anh ta không thể để lộ ra cho những người trong phòng kia nhìn thấy, nếu không có thể sẽ gây ra một sự hiểu lầm lớn.

Âm thanh kỳ kạ trên núi kia càng lúc càng vang dội, bên này Uẩn Dạ Diêu thở ra vài làn khói trắng, liên tục gọi vài cuộc điện thoại nhưng đều không được, anh ta hơi ngẩn ra, chẳng lẽ trên núi không có tín hiệu, hay đã xảy ra chuyện gì rồi?

Uẩn Dạ Diêu chuyển hướng nhìn ra con đường núi cách đó không xa, anh ta nhìn thấy một bóng trắng đang bắt đầu di chuyển, con ngươi Uẩn Dạ Diêu dõi theo, càng lúc càng lớn, cuối cùng, anh ta đột nhiên hét lên một tiếng, liền mạng chạy đến, thậm chí điện thoại trong tay rơi trên đất lúc nào không hay.

Bạn đang đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của Tiểu Vận và Tiểu Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thiên_Nhai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Infinity
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.