Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành viên còn lại

Tiểu thuyết gốc · 2113 chữ

“A-anh cười cái gì?” Cẩm Thiên An cảm thấy ngại ngùng đến nghẹn cả họng.

Dĩnh Cửu Hàn cười xong văng chiếc điện thoại trả lại cho Nguyễn Thiên Trúc.

“Chị ấy là bạn gái của anh thiệt hả?” Nguyễn Thiên Trúc bắt lấy chiếc điện thoại.

Dĩnh Cửu Hàn mỉm cười choàng tay ngang vai Cẩm Thiên An “Cậu nghĩ sao về chuyện đó?”.

Cẩm Thiên An lườm một cái trong lòng nghĩ thầm “Cái nhà anh rõ ràng biết người trong ảnh là tôi với anh chụp chung còn hỏi nữa”.

“Tôi không nghĩ đó là bạn gái của anh đâu, đúng không?” Cẩm Thiên An gượng cười nói.

Nguyễn Thiên Trúc nghe xong có phần hơi thất vọng “Thiệt sao? Anh Hàn và chị ấy không phải đang hẹn hò sao?”.

Cẩm Thiên An nhìn thấy biểu cảm thất vọng của thằng nhóc liền cảm thấy có phần hơi khó xử không biết nên giải thích như thế nào.

“Nếu em ấy đang hẹn hò với anh liệu em có từ chối” Dĩnh Cửu Hàn nói câu đó khiến cho Cẩm Thiên An giật mình quay qua liếc một cái ám hiệu: anh có tin tôi giết anh luôn không?

Dĩnh Cửu Hàn nhìn biểu cảm thú vị của Cẩm Thiên An thì cười nửa mép.

“Nếu hai người đang hẹn hò thiệt thì đó là chuyện tốt” Nguyễn Thiên Trúc nói.

Dĩnh Cửu Hàn nghe đáp án xong thì liền thốt ra một câu khiến cho Cẩm Thiên An không còn lời gì nói với con người “Nếu người trong ảnh cũng là nam đang hẹn hò với anh liệu em có chấp nhận?”.

Nguyễn Thiên Trúc đáp ngay “Chấp chứ chả nhận, thời buổi nào rồi mà còn phân biệt giới tính” cậu nói dứt phát “Miễn hai người bọn họ yêu nhau thật lòng thì không cần sợ dị nghị”.

Lần đầu tiên Cẩm Thiên An thấy Nguyễn Thiên Trúc thông minh lên đột xuất, thằng nhóc có thể nói ra những câu này thiệt quả thật khiến cho người khác bất ngờ.

Dĩnh Cửu Hàn nghe xong thì buông Cẩm Thiên An ra quay lưng đi.

“Anh đi đâu vậy?” Nguyễn Thiên Trúc hỏi “Vụ trong ảnh thì sao?”.

Dĩnh Cửu Hàn vẩy vẩy tay “Hỏi Thiên An đi”.

Cẩm Thiên An trừng mắt lên “Gì vậy cha, mắc mới gì hỏi tôi”.

“Đúng không anh An?” Nguyễn Thiên Trúc nắm lấy cổ tay áo của Cẩm Thiên An, cậu muốn làm rõ quan hệ hai người trong bức ảnh.

Cẩm Thiên An không biết nên nói gì bây giờ, chỉ hận là hận tên Dĩnh Cửu Hàn đấy không nói rõ ràng mà bỏ đi để một mình cậu phải giải quyết thằng nhóc hỏi nhiều này.

“Hai người đang làm gì vậy?” bỗng có người xuất hiện sau lưng Cẩm Thiên An. Người này cao hơn Cẩm Thiên An một tí trông rất lịch thiệp tên Cao Lãng Hiên.

Cẩm Thiên An giật mình quay người lại thì thấy hai người lạ mặt không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cậu “H-hai người là ai?”.

“Tôi nghe nói cậu là lính mới à?” người đang nói này có thân hình rất cao nhưng lùn hơn Dĩnh Cửu Hàn một tí. Tên của người này là Vương Nhất Chiến, hai mươi sáu tuổi “Nhìn cũng không có gì đặc biệt” cậu nhúng vai một cái “Chắc mau chết sớm”.

“Êeee!” Cẩm Thiên An nổi cáu lên “Tôi có làm gì anh đâu mà anh lại nói tôi như thế”.

Nguyễn Thiên Trúc vỗ nhẹ vài cái lên vai Cẩm Thiên An “Haha anh An thông cảm” cậu cười nhạt “Anh ta chuyên khịa người khác đấy”.

Cao Lãng Hiên mỉm cười giới thiệu “Chào cậu, tôi tên Cao Lãng Hiên, hai mươi lăm tuổi, hiện cửa thứ bảy” cậu chỉ tay người kế bên “Còn tên không ra gì này tên Vương Nhất Chiến, hai mươi sáu tuổi, anh ta cũng cửa thứ bảy”.

Cẩm Thiên An nghe người đối diện giới thiệu thì liền lịch thiệp cúi xuống “Em tên Cẩm Thiên An, hai mươi bốn tuổi, hiện cửa thứ nhất, mong sau này sẽ được hai anh giúp đỡ”.

“Cậu chết rồi lấy gì mà bọn này giúp” Vương Nhất Chiến tựa càm vào vai Cao Lãng Hiên nói.

Cẩm Thiên An nổi tiết cáu “Chứ hiện giờ tôi là ma chắc!”.

“Haha em thông cảm” Cao Lãng Hiên gõ vào đầu Vương Nhất Chiến một cái “Anh ấy nói vậy thôi chứ thật chất là người tốt đấy”.

Cẩm Thiên An dùng ánh mắt khả nghi nhìn hai người bọn họ “Có chắc là người tốt?” cậu nghĩ thầm.

“Hai người đang nói chuyện gì nãy giờ vậy?” Cao Lãng Hiên hỏi.

Cẩm Thiên An bỗng chợt nhận ra một điều, ban nãy rõ ràng cậu hướng mặt ở cửa chính còn sau lưng là dãy cầu thang nếu đi sẽ phát ra tiếng động. Nhưng hai người bọn họ lại xuất hiện như một bóng ma không hề có một tiếng động gì cả.

“Bọn em đang nói về bạn gái của anh Hàn” Nguyễn Thiên Trúc nói.

“Bạn gái?” Cao Lãng Hiên ngạc nhiên.

“Bạn gái?” Vương Nhất Chiến ngạc nhiên.

Nguyễn Thiên Trúc tươi cười nói “Bạn gái của anh ấy xinh lắm, mọi người nhìn…” cậu đang mốc điện thoại ra cho hai người kia xem thì bị Cẩm Thiên An giựt lại.

“Anh làm gì vậy?” Nguyễn Thiên Trúc hỏi.

Trên tay Cẩm Thiên An cầm chiếc điện thoại của Nguyễn Thiên Trúc “Hehe anh quên điện thoại mình để đâu rồi nên cho anh mượn điện nhé” cậu khép mắt gượng cười.

“Này trông cậu ta biểu hiện lạ quá” Vương Nhất Chiến nói nhỏ.

Cao Lãng Hiên gật nhẹ đầu “Tôi cũng nghĩ vậy”.

Nguyễn Thiên Trúc nghe vậy liền nhìn chằm chằm vào ánh mắt sâu thẫm của Cẩm Thiên An.

“Sao thằng nhóc lại nhìn mình như thế” Cẩm Thiên An bắt đầu hơi lo lắng, sợ rằng sẽ bị lộ khi bị ánh mắt ấy cứ nhìn chằm chằm vào mình.

“Không sao” Nguyễn Thiên Trúc cười “Anh cứ mượn đi”.

Cẩm Thiên An thở phào nhẹ nhõm, vui mừng vì thoát được một kiếp “Thiệt hả, cảm ơn em nhe”.

“Em còn một cái nữa mà” Nguyễn Thiên Trúc mốc thêm một chiếc điện thoại từ trong túi ra “Hên là em có gửi ảnh qua máy này”.

Cẩm Thiên An sốc đến đứng hình, không ngờ thằng nhóc này lại có tận hai chiếc điện thoại lại còn cẩn thận gửi ảnh qua máy khác nữa.

“Nè hai người nhìn xem chị ấy có xinh không?” Nguyễn Thiên Trúc đưa điện thoại lên cho Cao Lãng Hiên và Vương Nhất Chiến xem ảnh.

Cả hai người họ xem ảnh xong thì liền ngạc nhiên, ngước nhìn Cẩm Thiên An không nói lời nào.

“Ặc! bọn họ phát hiện rồi sao?” Cẩm Thiên An cảm thấy bối rối không biết nên làm gì.

Nguyễn Thiên Trúc thu điện thoại lại, phấn khởi cười tươi như hoa “Sao? Sao? Hai anh thấy sao? Chị ấy có đẹp không?”.

Vương Nhất Chiến nhìn chằm chằm Cẩm Thiên An “Đây chẳng phải là c…” chưa kịp nói dứt câu thì đã bị Cao Lãng Hiên che miệng lại.

Cẩm Thiên An nghĩ thầm không lẻ đã bị anh ta phát hiện rồi sao.

“Hở? sao vậy, anh định nói gì à?”.

Vương Nhất Nhất muốn nói rõ ra người trong bức ảnh là ai nhưng Cao Lãng Hiên lại chặn lại.

“Anh ta nói là đói rồi nên đã chuẩn bị cơm chưa?” Cao Lãng Hiên khép mắt mỉm cười nói.

Nguyễn Thiên Trúc thơ ngây gật đầu lia lịa “Vậy để em đi hỏi anh Diệp”. Cậu lập tức chạy đi ra ngoài kiếm Trần Kim Diệp.

Sau khi thấy Nguyễn Thiên Trúc rời đi thì Cao Lãng Hiên mới buông tay khỏi miệng Vương Nhất Chiến ra.

“Sao cậu không để tôi nói” Vương Nhất Chiến nói.

Cẩm Thiên An nhân cơ hội hai người bọn họ không để ý mà chuồn lẹ nhưng…

“Cậu định đi đâu mà vội vậy?” Cao Lãng Hiên nắm cổ áo phía sau lại không cho Cẩm Thiên An chuồn đi “Chúng tôi có chuyện cần hỏi đây”.

Cẩm Thiên An nghĩ thầm rõ ràng anh biết rồi còn hỏi cái rắm gì nữa.

“Haha em có chút việc bận nên không tạm ở đây” cậu khép mắt gượng cười, cố sức mà đi nhưng lại bị kéo lại.

Vương Nhất Chiến chặn đường lại “Cậu sợ chúng tôi hay sợ bức ảnh?”.

Cẩm Thiên An lãng tránh “Bức ảnh gì? Tôi không hiểu hai người nói gì cả”.

Biểu cảm Cao Lãng Hiên và Vương Nhất Chiến không có chút gì gọi là tính nhẫn nại, cả hai lập tức lôi Cẩm Thiên An lên tầng.

“Aaa! Cả hai người lôi em đi đâu vậy?” Cẩm Thiên An bị lôi đi một cách đáng thương. Cậu cố giãy giụa nhưng không thành vì sức hai người này rất khỏe.

Phòng 320.

Cốc! cốc! Cao Lãng Hiên gõ cửa liên tục “Anh Hàn! Anh ra đây tụi em có chuyện cần nói”.

Không một âm thanh nào bên trong.

“Haha tôi nghĩ anh ta đang ngủ say sưa đấy” Cẩm Thiên An gượng cười nói nhưng lại có cảm giác bản thân vừa mới bị lườm.

Vương Nhất Bác khó chịu nói “Cậu theo anh Hàn được mấy ngày rồi mà không hiểu chế độ ăn ngủ của anh ta sao?”.

“Chế độ ăn ngủ?” Cẩm Thiên An không hiểu.

Cao Lãng Hiên thở dài giải thích cho Cẩm Thiên An hiểu rằng chế độ ăn ngủ của Dĩnh Cửu Hàn có chút thay đổi vào hai năm về trước.

Mỗi lần anh ta ăn thì chỉ ăn mỗi một hoặc hai chén là cùng còn ngủ thì tầm hai tiếng là sẽ bị giật mình không thể ngủ được nữa nên anh ấy đã dùng tới thuốc ngủ.

Nhưng dù có uống thuốc ngủ đi cho nữa thì anh ấy chỉ ngủ thêm có ba tiếng là đã thức dậy đi vào cửa nhận nhiệm vụ bảo vệ khách hàng.

“Chuyện này…” sau khi nghe Cao Lãng Hiên kể lại thì Cẩm Thiên An cảm thấy câu chuyện này hoàn toàn khác xa với những lúc cậu bên cạnh Dĩnh Cửu Hàn.

Nhớ lần đầu đến biệt thự thì tên Dĩnh Cửu Hàn ấy ăn như một con heo còn lúc ngủ thì ôm cậu như một cái gối ôm mềm mại không chịu buông ra.

“Nếu như cậu biết rồi thì xin đừng lừa dối anh ấy nữa” Cao Lãng Hiên nhăn mặt lại, khuôn mặt không còn hiền hậu khi nói chuyện với Cẩm Thiên An như lúc đầu nữa.

“Lừa dối?” Cẩm Thiên An.

Vương Nhất Chiến buông Cẩm Thiên An ra, khuôn mặt hiện rõ sự biểu hiện khó chịu “Người trong ảnh hồi nãy rõ ràng là cậu vậy mà cậu lại giả nai không biết”.

“E-em…” Cẩm Thiên An không biết nên nói gì nhưng cậu biết rằng ấn tượng của mình khi gặp thành viên khác đã dần tệ hơn rất nhiều.

Cao Lãng Hiên nói “Anh Hàn đã chịu đả kích từ anh trai song sinh của mình từ hai năm trước nên mong cậu đừng lừa gạc anh ấy nữa”.

“Đả kích từ anh trai song sinh?” Cẩm Thiên An có nhớ đã từng nghe Tiểu Miên nói về người anh song sinh của Dĩnh Cửu Hàn. Cậu muốn hỏi nhưng lại thấy biểu hiện khó chịu của Dĩnh Cửu Hàn nên không tiện hỏi.

Cao Lãng Hiên định nói thêm nhưng lại bị Vương Nhất Chiến ngăn lại “Cậu quên anh Hàn đã giao luật là không được nhắc lại chuyện đó sao”.

Cao Lãng Hiên quên mất điều đó nhém tí nữa là cậu đã vừa kể vừa chửi Cẩm Thiên An một trận vì đã dám lừa dối tình cảm Dĩnh Cửu Hàn.

Rầm!!

“Má ơi! Chuyện gì vậy?” Cẩm Thiên An giật mình nhìn cánh cửa mở ra đập vào tường rất mạnh. Cậu hốt hoảng khi thấy Dĩnh Cửu Hàn trêu ghẹo cậu ban nãy bây giờ thành một con gấu khủng bố tràn đầy sát khí đang biểu hiện khó chịu, trừng mắt lên nhìn bọn họ.

“Mấy người! có để! Ai ngủ! không vậy hả!!!” Dĩnh Cửu Hàn bực bội nhìn ba người đang đứng trước cửa.

Bạn đang đọc Bí ẩn chết chóc sáng tác bởi sussy890
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sussy890
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.