Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về nhà

Tiểu thuyết gốc · 4903 chữ

Sáng hôm sau…

“Đây là…đâu?” cặp mắt Cẩm Thiên An cứ nhắm rồi mở lim thim liếc nhìn xung quanh thấy mình đang nằm ở trong lều. Cậu bật người ngồi dậy thì chiếc khăn trên chán cậu rớt xuống đùi “Khăn này…”.

“Cậu tỉnh rồi sao” Dĩnh Cửu Hàn từ bên ngoài bước vô nhìn Cẩm Thiên An đã tỉnh “Cậu hết sốt chưa?” hắn nhẹ nhàng đưa tay sờ lên chán cậu “Bớt sốt rồi nhưng vẫn còn ấm”.

Cẩm Thiên An liếc nhìn ánh mắt của hắn sáng lấp lánh như những vì tinh tú trên nền trời đêm, đẹp đến mê hồn đang ân cần lấy khăn khác lau chán cậu.

“Hôm qua tôi bị ngất ư?” Cẩm Thiên An hỏi.

Dĩnh Cửu Hàn gật đầu kể lại hết quá trình đêm hôm qua khi cậu ngất.

“Vậy nửa thân thể của hắn đang ở trước cửa nhà sao?” Cẩm Thiên An nhớ lại ánh mắt căm thù của Giang Hữu Cố cứ nhìn vào trong nhà nhưng theo cảm nhận của cậu thì hắn ta đang trừng mắt lên nhìn vào nhóm cậu.

“Bị quái ăn rồi” Tiểu Miên bước vào cùng với Qúy Quang Hồng trên tay cầm bánh mì.

Qúy Quang Hồng ngồi xuống đưa bánh mì cho Cẩm Thiên An, miệng còn lẩm bẩm “Hôm qua gặp cảnh tượng đó cũng đủ tè ra quần rồi còn gặp anh tự nhiên lên cơn xong ngất xỉu khiến người khác còn sợ khiếp hơn nữa”.

Cẩm Thiên An nghe xong thì gượng cười xin lỗi.

“Đâu phải lỗi tại anh đâu mà cần xin lỗi” Tiểu Miên ngồi kế bên cậu đưa tay sờ chán “Bớt sốt hơn rồi”.

Cẩm Thiên An mỉm cười “Haha xin lỗi đã làm cho mọi người lo lắng” cậu kể lại bản thân chưa từng bị vậy trước kia nhưng từ khi vào cửa đầu tiên thì chuyện này cứ xảy ra nhưng không mức bị chảy máu mũi và lên cơn sốt ngất xỉu như thế.

“Mộ! đã nói không phải lỗi tại anh mà” Tiểu Miên liếc Dĩnh Cửu Hàn một cái “Tất cả là tên khốn này nên anh mới bị như vậy”.

Cẩm Thiên An nghiêng đầu như không hiểu “Là sao?”.

“Haizz” Dĩnh Cửu Hàn thở dài một cái, hai mắt nhìn chăm chăm vào ánh mắt của Cẩm Thiên An kể lại sáng hôm qua lúc hắn đi vắng đã làm gì.

“Chúng ta sẽ làm gì với tên Giang Hữu Cố đây” Qúy Quang Hồng lo rằng hắn ta sẽ nhắm bọn họ đầu tiên để diệt khẩu vì đã lấy chìa khóa của hắn.

Bầu không khí căng thẳng đi khi vấn đề của Giang Hữu Cố là vấn đề rất nghiêm trọng. Nếu không trừ khử hắn thì hắn sẽ quay qua đâm một nhát vào bọn họ lúc nào không hay.

Dĩnh Cửu Hàn không nói gì thẳng chân bước đi về hướng cửa như dự định ra ngoài.

“Anh đi đâu thế có cần chúng tôi đi chung không?” Cẩm Thiên An hỏi.

Dĩnh Cửu Hàn cứ bước đi “Khỏi cần, mấy cô cậu cứ ở đó đi tí tôi sẽ quay về”.

Hắn bỏ ra ngoài đi thẳng phía trước liếc nhìn xung quanh “Cái tên đó đi đâu mất tiêu rồi”. Đi tiếp tầm năm phút sau thì đã thấy được con mồi.

“Khốn kiếp! con điếm đó chắc chắn đã lấy trộm chìa khóa của mình rồi nhờ mấy thằng kia giúp đỡ” Giang Hữu Cố đứng tựa lưng vào cây với khuôn mặt nhăn nhó tức giận, lẩm bẩm chửi.

Dĩnh Cửu Hàn đứng phía sau cây tùng lén nhìn Giang Hữu Cố đang khom lưng xuống lấy một con dao ra từ trong ống quần của hắn “Đúng như suy đoán, cái tên này định giết hết tất cả người chơi để thoát ra ngoài”.

Hắn nhìn con dao nở ra nụ cười mang rợ rồi trợn con mắt lên để lộ những sợi dây chỉ đỏ rất kinh dị nhìn như mấy thằng bệnh hoạn có sở thích giết người.

“Phải giải quyết hắn trước, trước khi hắn ta đụng tới nhóm mình” Dĩnh Cửu Hàn nghĩ ra một kế sách để có thể xử tên bệnh hoạn đó không đụng vào điều kiện tử vong.

Giang Hữu Cố đang tìm cách để có thể giết hết tất cả người chơi mà không bị phát hiện thì bên tai hắn nghe giọng nói của ai đó rất phấn khởi như có chuyện vui vậy.

“Đúng rồi, tôi vừa mới nói chuyện với NPC cứu hộ” Dĩnh Cửu Hàn đứng tựa lưng vào cây cầm chiếc Smartphone “NPC đưa tôi tờ giấy rồi dặn tôi nếu có chuyện gì hãy gọi cho số trong tờ giấy này”.

Giang Hữu Cố không biết từ lúc nào Dĩnh Cửu Hàn lại đứng ở phía đằng đó không biết có nghe lén được kế hoạch của hắn không.

Hắn trốn phía sau thân cây lén nhìn Dĩnh Cửu Hàn đang gọi điện thoại cho ai đó trông rất phấn khởi.

Dĩnh Cửu Hàn nói tiếp “Tôi nghi đây là manh mối giúp chúng ta có thể thoát ra khỏi đây”.

“Ý hắn là sao?” Giang Hữu Cố nghe được từ manh mối có thể thoát ra khỏi đây thì hắn liền nhân cơ hội nhẹ nhàng đến gần một thân cây khác gần Dĩnh Cửu Hàn để có thể nghe rõ cuộc gọi thoại.

Dĩnh Cửu Hàn có chiếc tai rất thính cho dù hắn ta có đi nhẹ nhàng từ từ như thế nào thì cậu cũng có thể nghe được hắn đang bước gần mình để nghe rõ “Trong tờ giấy này rất bình thường nhưng chỗ đặc biệt nằm ở số điện thoại”.

“Số điện thoại?” Giang Hữu Cố ráng nghe cho thật kĩ.

“Số điện thoại gì à?” Dĩnh Cửu Hàn như có thể đọc được suy nghĩ trong đầu của Giang Hữu Cố “Nếu chúng ta gọi vào số này thì cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra”.

Giang Hữu Cố tự hỏi không biết nếu điện vào số đó thì sẽ xảy ra chuyện gì thì Dĩnh Cửu Hàn bỗng nói lớn hơn như muốn cho hắn nghe thấy.

“Đúng! Cậu nói đúng đấy” Dĩnh Cửu Hàn vui vẻ đáp tiếp “Nếu chúng ta gọi vào số điện thoại này thì sẽ được NPC cung cấp thông tin và thoát khỏi đây”.

“Cái gì? Có vụ đó luôn sao?” Giang Hữu Cố kinh ngạc không biết có nên tin hay không nhưng hắn nghĩ dù sao cũng đang ở một nơi đầy chết chóc thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Dĩnh Cửu Hàn đưa tờ giấy lên vẩy vẩy như đang mời gọi, ánh mắt sắc sảo lén liếc nhìn kèm theo nụ cười gian manh như cá đã đớp mồi “Tôi định đang gọi…”.

Dĩnh Cửu Hàn đang nói tiếp câu thoại thì Giang Hữu Cố từ xa đã chĩa dao vào lưng Dĩnh Cửu Hàn “Này nhóc con mau đưa cho tao tờ giấy đó đây nếu không đừng trách tao dùng bạo lực”.

Dĩnh Cửu Hàn nhanh chóng lật mặt diễn vào vai cậu thanh niên nhút nhát, sợ hãi trước con dao đang chĩa vào phía sau cậu “A-Anh muốn cái gì?”.

Bình thường Dĩnh Cửu Hàn ra vẻ lạnh lùng đáng sợ làm cho Giang Hữu Cố phải đề phòng nhưng hôm nay cậu ta lại biểu hiện khuôn mặt nhút nhát sợ run người khi bị dí con dao vào sau lưng “Không lẻ giả bộ khí chất như thế nhưng thật chất là tên nhát gan”.

Mà cũng đúng chính bản thân hắn còn diễn được vai người hiền lành tốt bụng không quan tâm chuyện đời nhưng thật chất bên ngoài cửa là tên bán thuốc phiện.

Một nụ cười đầy gian ác khi bắt được con mồi như thế này “Mày đưa tao tờ giấy đây mai ra tao sẽ tha cho mày một con đường sống” tuy nói thế nhưng trong lòng Giang Hữu Cố lại nghĩ cái khác: chỉ có đồ ngu mới tin lời tao nói.

Dĩnh Cửu Hàn diễn tiếp vai trò của mình “C-Có thật nếu tôi đưa cho anh tờ giấy này anh sẽ tha cho tôi chứ?”.

Giang Hữu Cố rút dao về đứng trước mặt Dĩnh Cửu Hàn “Thật nếu cậu đưa tôi tờ giấy đấy tôi và cậu sẽ cùng thoát ra khỏi đây”.

Dĩnh Cửu Hàn đã tính hết tất cả kể cả câu nói đấy cũng đã nằm trong kế hoạch của cậu “Nếu tôi đưa cho anh thì anh sẽ giúp tôi thoát ra đây chứ”.

Giang Hữu Cố gật đầu “Đúng vậy”.

Diễn thì diễn cho tới bến, Dĩnh Cửu Hàn giả bộ rụt rè run rẩy từ từ đưa tờ giấy giống như chưa muốn đưa.

“Phiền phức quá” Giang Hữu Cố lập tức giựt lấy tờ giấy và đá một cú vào người Dĩnh Cửu Hàn khiến cậu ta bật ngã té xuống.

Do cậu đã quen với các cửa trước nên thân thể cũng rắn chắc nên một cú đó có nhằm nhò gì “A-Anh làm vậy là sao chứ?”.

Giang Hữu Cố liền trở mặt trừng mắt lên nhìn kẻ dưới mắt mình “Làm gì ư? Hahaha!” hắn nhếch môi “Mày nghĩ tao sẽ tha cho mày đi khỏi đây chắc”.

Hai mắt Dĩnh Cửu Hàn nổi lên sự thất vọng khiến cho tên Giang Hữu Cố vô cùng vui sướng “Ý anh là sao?”.

Giang Hữu Cố đưa con dao lên dí vào mặt Dĩnh Cửu Hàn “Là như vậy đó, tại mày ngu nên mới tin lời tao thôi”.

“Anh định giết tôi sao?” Dĩnh Cửu Hàn sợ hãi run người khi bị dí dao vào mặt.

“Ừ” Giang Hữu Cố nói “Ngu ráng chịu, giờ tạm…” đang định đâm thẳng vào mắt Dĩnh Cửu Hàn thì cậu ta liền hé miệng ra nói một câu khiến cho hắn phải khựng lại.

“Tôi biết anh là người nắm giữ chìa khóa kẻ phản bội” Dĩnh Cửu Hàn tiếp tục kế hoạch của mình “Và tôi còn biết được kẻ đã lấy cắp chìa khóa của anh”.

Giang Hữu Cố kinh ngạc khi chức năng của mình đã bị bại lộ, hắn rút dao về “Nói! Tại sao mày biết”.

“Đương nhiên tôi biết” Dĩnh Cửu Hàn đứng dậy để lộ khuôn mặt gian ác giống như Giang Hữu Cố đã biểu hiện hồi nãy “Chính con ả Tiểu Miên đã lấy trộm của anh”.

Giang Hữu Cố hiện rõ sự tức giận của mình đến nổi phải nghiến cả răng “Tao biết thế nào cũng là nó lấy mà” hắn nghĩ thầm: chả trách sao con ả đó lại tham gia nhóm khác “Tại sao mày lại nói cho tao biết chuyện đó”.

Dĩnh Cửu Hàn tỏ ra nụ cười đầy gian ác đầy tức giận “Con ả đó chia sẻ thông tin với chúng tôi nhưng nó chỉ nói cho tên ẻo lả kia biết còn tôi và thằng nhóc thì lại cho một chút thông tin”.

Giang Hữu Cố tỏ vẻ không hứng thú về chuyện đó “Rồi sao?” hắn nhướng mày lên, xoay con dao như không đợi được lâu có thể đâm vào người Dĩnh Cửu Hàn bất cứ lúc nào.

“Sao chúng ta không hợp tác lấy thông tin của bọn chúng” Dĩnh Cửu Hàn tỏ ra nụ cười đầy mưu tính “Tôi cũng nằm trong nhóm của bọn chúng nên có thể moi được thông tin rất nhiều nên nếu kết hợp giữa manh mối trong tờ giấy của NPC và thông tin của nhóm kia hợp lại thì chẳng phải chúng ta sẽ thoát ra ngoài sớm sao”.

Giang Hữu Cố có chút kinh ngạc khi nghe kế hoạch của Dĩnh Cửu Hàn có chút hợp lí, nhìn cậu ta nhút nhát sợ run đùi vậy mà có thể suy nghĩ được một kế hoạch như vậy “Được” Giang Hữu Cố chấp nhận lời đề nghị của Dĩnh Cửu Hàn.

Bên ngoài Dĩnh Cửu Hàn đang theo vai diễn hiền lành nhút nhát nhưng bên trong đang nhếch mép cười thầm: cá đã cắn câu.

Mặc dù nói được nhưng Giang Hữu Cố vẫn còn hơi nghi ngờ về Dĩnh Cửu Hàn “Nếu như tao thấy mày có chút gì đó kì lạ thì đừng trách sao tao khách sáo”.

Dĩnh Cửu Hàn gượng cười cúi đầu xuống kèm theo động tác gãi đầu biểu hiện của người bề dưới không dám chống lại chủ “Có đưa cho tôi thêm lá gan tôi cũng không dám nữa”.

“Được rồi, được rồi, mày đi đi” Giang Hữu Cố vẫy vẫy tay đuổi Dĩnh Cửu Hàn đi sao đó cầm tờ giấy mà mình vừa cướp được vui vẻ cầm lên đọc.

Dĩnh Cửu Hàn ngoảnh về phía sau nhìn Giang Hữu Cố không thèm để ý đến mình, hắn ta chăm chú nhìn tờ giấy rồi nở ra nụ cười mang rợ.

“À quên nữa, tôi chưa chắc số điện thoại trong tờ giấy đó có chắc phải là điều kiện tử vong hay không nhưng tôi khuyên anh không nên gọi điện sớm nếu không tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu” lời nói của Dĩnh Cửu Hàn không nhỏ cũng không to đủ để người ở phía sau nghe thấy nhưng dường như tên Giang Hữu Cố đã phớt lời không thèm nghe.

Sau khi Cẩm Thiên An nghe hết câu chuyện xong thì mới biết tên Dĩnh Cửu Hàn này là một tên rất đáng sợ, hên cho cậu là chung nhóm với hắn nếu khác nhóm thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình nữa.

Tuy đó là cách giải quyết tốt nhất nhưng Tiểu Miên cảm thấy bọn họ nên bàn chuyện đó lúc đầu thì sẽ tốt hơn “Sao anh không nói trước với chúng tôi?”.

Dĩnh Cửu Hàn nhúng vai “Nếu nói sớm thì đâu còn gì hay nữa”.

“Nhưng nhờ anh mà anh An mới trở nên như vậy” đúng là kế hoạch đấy rất có lợi cho nhóm nhưng Qúy Quang Hồng cảm thấy hắn ta nên nói lời xin lỗi đến Cẩm Thiên An mới được.

Cẩm Thiên An cảm nhận bầu không khí có chút căng thẳng nên cậu chuyển sang chủ đề khác “Vậy tại sao tên Giang Hữu Cố đó lại chết”.

“Đúng như cậu nói lúc trước” Dĩnh Cửu Hàn kể quả thật số điện thoại mà NPC đưa cho bọn họ đúng là điều kiện tử vong nhưng có một chút vấn đề về điều kiện khiến cho điều kiện bị đảo ngược lại.

“Bị đảo ngược?” Cẩm Thiên An vẫn chưa hiểu.

Ngày hôm qua Dĩnh Cửu Hàn vẫn chưa bỏ đi, cậu vẫn đứng ở phía xa núp phía sau cây tùng để chờ kết quả. Qủa đúng như dự tính, lòng tham của Giang Hữu Cố này rất lớn do muốn mau chóng thoát ra khỏi đây mà hắn không thèm nghe lời cảnh báo đã mốc điện thoại ra điện.

Hắn ta bấm số điện thoại rất nhanh không thèm suy nghĩ đến hậu quả mà đã bắt máy điện. “Alo!” Giang Hữu Cố.

Người bên đầu dây bên kia trả lời “Xin chào, cậu đã tìm ra thi thể chưa?”.

“Thi thể gì ở đây!” Giang Hữu Cố quác lên “Mày mau chóng khai ra manh mối cửa này nhanh lên nếu không đừng trách tao không khách sáo!”.

Người bên đầu dây bên kia không trả lời.

“Alo!” Giang Hữu Cố phát bực “Mày điếc rồi à! không nghe tao nói sao! Mau đưa manh mối cho tao!”.

Giọng người đầu dây bên kia có chút thay đổi so với ban nãy “Cậu đã tìm ra thi thể chưa?” từng chữ phát ra như thể hiện sự tức giận nhưng không biểu hiện quá rõ ràng khiến cho người khác dễ phát hiện được.

Giang Hữu Cố tức giận buông ra một câu chửi thề rất nhiều với người ở đầu dây bên kia.

“Đã cúp máy rồi sao” sao khi người đầu dây bên kia nghe hết những câu chửi thề của Giang Hữu Cố thì không nói gì tiếp mà tự động tắt máy “Đã sợ rồi sao”.

Suốt quá trình của cuộc lời thoại đó đã được Dĩnh Cửu Hàn nghe thấy hết nên cậu đã bỏ đi vô nhà không thèm quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hắn nữa” Qúy Quang Hồng thắc mắc không biết sao cuộc gọi đó đã xảy ra chuyện gì với Giang Hữu Cố mà khiến cho hắn ta chết thảm như vậy.

Cẩm Thiên An hỏi “Tại sao người ở đầu dây bên kia lại hỏi Giang Hữu Cố đã tìm thấy thi thể chưa? Rốt cuộc nó có hàm ý gì?”.

Tiểu Miên cũng thắc mắc giống như Cẩm Thiên An “Em cũng nghĩ như anh vậy, liệu người kia hỏi tìm thi thể là có liên quan đến manh mối về chìa khóa”.

Trong khi mọi người đang tự đặt câu hỏi cho bản thân mình thì Dĩnh Cửu Hàn đã có đáp án sẵn cho cả bọn “Tối nay chúng ta sẽ trở về nhà”.

Ba người kia bất ngờ khi nghe Dĩnh Cửu Hàn nói tối nay bọn họ sẽ quay trở lại thế giới thực trông khi bọn họ vẫn chưa tìm ra chìa khóa Violet làm sao có thể quay trở về.

“Sao có thể trở về được?” Cẩm Thiên An hỏi “Còn chìa khóa thì sao?”.

Tiểu Miên hình như hiểu được ý đồ của hắn nên chạm vào vai Cẩm Thiên An “Chắc anh ta có cách mới nói thế”.

Qúy Quang Hồng thì sao cũng được dù sao cậu cũng là khách hàng nên chỉ cần im lặng nghe hướng dẫn thôi.

“Cậu hỏi tôi sao có thể trở về được à” Dĩnh Cửu Hàn cong môi lên nở ra nụ cười đầy tươi rói “Bây giờ chúng ta sẽ bắt tay vào làm thôi”.

Mặc dù cả đám vẫn chưa biết ý đồ của hắn là gì nhưng nhìn qua nét mặt tự tin đó với kinh nghiệm lâu năm của hắn nên cả bọn cũng nghe hắn hướng dẫn mình.

Suốt buổi sáng và buổi trưa, cả bốn người cùng nhau đi tìm các thi thể đã mất tích ở trên núi đem gom lại thành một chỗ. Lúc đầu bọn họ đã trông thấy năm thi thể rồi nên cuộc tìm kiếm gom lại thành một chỗ có phần dễ.

Nhưng còn bốn thi thể cuối có phần hơi khó khăn một chút so với dự kiến. Phải mất ba tiếng mới có thể tìm được bốn thi thể ở chung một khe núi trong rừng cây thông.

Qúa trình di chuyển những thi thể này có chút khó khăn do đã chết lâu với khí hậu lạnh giá như thế này nên cơ thể bọn họ đông cứng lại rất nặng và lạnh như một tảng đá băng.

Cẩm Thiên An thở dốc rất nặng nề sau khi lôi những cái xác thành một chỗ “Ha…ha này…tại sao chúng ta phải gom những cái xác này thành một chỗ vậy?” mặc dù đã mặc thêm mấy lớp quần áo nhưng cơ thể cậu vẫn lạnh hơn rất nhiều.

“Trời mặt anh đỏ chót lên kia” Qúy Quang Hồng nhìn khuôn mặt Cẩm Thiên An đang đỏ lên và thở dốc ra giống như đang khó thở vậy “Anh có sao không?”.

Tiểu Miên lấy thêm cái áo khoác đắp lên đầu Cẩm Thiên An “Anh vẫn còn sốt không nên cố sức quá”.

Cẩm Thiên An có phần xúc động khi được nhiều người quan tâm đến mình như vậy “Cảm ơn” cậu mỉm cười.

“Cậu ráng chịu đi còn một tí nữa thôi” Dĩnh Cửu Hàn đếm số lượng có hiện tại là chín cơ thể. Hắn mốc điện thoại ra bấm số điện.

Cẩm Thiên An thắc mắc không biết hắn ta đang điện cho ai trong cái thế giới này “Anh điện cho ai vậy?”.

Dĩnh Cửu Hàn đáp “Số điện thoại trong tờ giấy mà NPC đã đưa cho chúng ta”.

“Anh chắc chứ” Cẩm Thiên An hỏi.

Dĩnh Cửu Hàn liếc sang nhìn chăm chăm vào ánh mắt của Cẩm Thiên An “Cậu không ngăn cản nữa sao?”.

Câu nói của Dĩnh Cửu Hàn làm cho Cẩm Thiên An có phần kinh ngạc. Ngày trước cậu còn cản hắn ta không cho điện vào số điện thoại đó là vì cảm giác mách bảo không nên điện nhưng hôm nay cậu không còn cảm thấy bất án nữa.

“Hôm đó anh ngăn hắn lại sao?” Tiểu Miên rất mừng vì lúc đó có Cẩm Thiên An ngăn hắn lại nhưng tại sao anh ta lại biết được mà ngăn lại.

Cẩm Thiên An chỉ nêu cảm nghĩ của mình vào lúc đó có cảm giác bất an kèm theo hơi lo sợ nên đã ngăn lại theo bản tín.

“Alo! Cậu đã tìm ra thi thể chưa?” giọng nói phát ra từ điện thoại của Dĩnh Cửu Hàn.

Ba người kia kinh ngạc khi nghe người ở đầu dây bên kia nói. “Này liệu có ổn không?” Tiểu Miên nghe chất giọng của người này chút vô cảm nó mang lại cảm giác gì đó rất ghê rợn.

“Rồi” Dĩnh Cửu Hàn trả lời người đầu dây bên kia “Đã tìm hết thi thể”. Cẩm Thiên An nghe hắn hẹn người đầu dây bên kia địa điểm bọn họ đang đứng để trao đổi thứ gì đó.

Sau khi kết thúc cuộc gọi thoại thì khoảng mười phút sau, cả bốn người bọn họ nhìn thấy từ xa trong khu rừng cây thông có một người mặc trang phục cứu hộ đang tiến đến gần bọn họ.

“Tại sao NPC cứu hộ lại đến đây vậy?” Qúy Quang Hồng nhìn người đàn ông với trang phục cứu hộ đang chậm rãi bước từng bước đến bọn họ.

Dĩnh Cửu Hàn cũng bước tới gần người NPC đó.

“Cậu đã thấy thi thể chưa?” NPC đứng trước mặt Dĩnh Cửu Hàn hỏi.

Dĩnh Cửu Hàn tươi cười né sang một bên cho NPC thấy được các thi thể đang nằm trên nền tuyết. Sau khi NPC nhìn thấy đủ số lượng thi thể mình cần thì nhìn Dĩnh Cửu Hàn đưa tay vào túi.

“Chìa khóa” Cẩm Thiên An nhìn thấy tên NPC đó rút một chìa khóa màu tím ra từ trong túi đưa cho Dĩnh Cửu Hàn rồi bỏ đi vô khu rừng rồi biến mất mặc chín thi thể ở nền tuyết.

Dĩnh Cửu Hàn đi đến gần mọi người dơ cao chìa khóa ngay tầm mắt của mọi người “Thấy tôi có lợi hại so với tổ chức của cô không?”.

Tiểu Miên hứ một cái “Quả thật anh lợi hại nhưng không lợi hại bằng những thành viên trong tổ chức của tôi”.

Dĩnh Cửu Hàn nhếch mép “Vậy sao?”.

Qúy Quang Hồng vui mừng khi mình sắp quay trở về, cậu sắp không chịu nổi khi cứ mỗi ngãy bỏ bữa hoặc ăn bánh mì suốt khiến cho họng cậu gần như khô khan hơn.

“Chúng ta đã có chìa khóa rồi bây giờ phải làm gì tiếp?” Cẩm Thiên An hỏi.

Dĩnh Cửu Hàn đứng bàn giao việc cho ba người để tối nay có thể thoát ra ngoài một cách an toàn.

Đến tối…

Như thường lệ khi sắp thoát ra ngoài thì Dĩnh Cửu Hàn sẽ viết nội dung về cách tìm manh mối trong tờ giấy rồi để lại cho những người ở nhóm khác có thể thoát ra ngoài.

Khi ăn xong và chuẩn bị thì cả bốn người tập trung ở hồ nước nơi mà La Thiên Yến biến thành cá.

“Đúng thật như anh nói cái hồ này vào ban đêm sẽ không kết thành băng nữa” Tiểu Miên nhìn bên dưới thấy những con cá kì quái đang bơi lội trông ánh mắt chúng rất vô cảm. Cậu cảm thấy tiếc khi để khách hàng của mình trở thành một trong số chúng.

“Cứ thực hiện theo kế hoạch mà làm” Dĩnh Cửu Hàn và Qúy Quang Hồng đứng cạnh hồ để đề phòng cho hai người kia Tiểu Miên và Cẩm Thiên An nhảy xuống hồ để mở cửa trước.

“Hai người nhớ cẩn thận” Cẩm Thiên An nhìn bóng lưng to lớn của Dĩnh Cửu Hàn và thân hình bé nhỏ Qúy Quang Hồng đang coi chừng mọi thứ xung quanh.

Dĩnh Cửu Hàn liếc mắt về phía sau ra hiệu cho cậu mau chóng thực hiện kế hoạch.

Cẩm Thiên An gật đầu, hít một hơi sâu rồi lặn xuống chung với Tiểu Miên. Đúng như lời của Dĩnh Cửu Hàn đã nói khi lặn xuống sẽ bị đám cá quỷ này vây quanh không cho bọn họ có thể dễ dàng thoát ra khỏi cửa được.

Cẩm Thiên An nhìn sang Tiểu Miên để thực hiện kế hoạch tiếp theo. Tiểu Miên hiểu ý gật đầu, liền mốc trong túi ra hai con dao găm sắc bén chém những con cá quái lạ đó mở đường cho Cẩm Thiên An lặn xuống tiếp.

“Anh Hàn hình như đằng xa kia có gì đó” Qúy Quang Hồng nhìn thấy từ xa sâu trong rừng có rất nhiều con mắt màu đỏ đang từ từ chậm rãi tiến đến họ.

Dĩnh Cửu Hàn khuyên thằng nhóc bình tĩnh vì bọn quái mắt đỏ chỉ tấn công khi có ai đó sắp mở ra cánh cửa. Bọn chúng rất nhanh cho nên phải nhân lúc Cẩm Thiên An vừa mở được cánh cửa thì cả hai phải lập tức nhảy xuống bơi hết sức để đến được cửa.

Theo như lời của Dĩnh Cửu Hàn nói thì Tiểu Miên cũng là tay sát thủ lão luyện nên việc giao mấy con cá đó cho cậu ấy hoàn toàn chính xác.

“Thấy cửa rồi” Cẩm Thiên An đã thấy được cánh cửa màu tím ở sâu dưới đáy. Càng lặn sâu bên dưới thì nước càng ngày càng lạnh hơn gần như sắp kết băng lại.

Trước lúc chuẩn bị Dĩnh Cửu Hàn đã đưa cho Cẩm Thiên An chai sịt mũi giống như chai cậu đã dùng lúc ở cửa đầu. Tuy có hiệu quả nhưng hiện cậu đang ở dưới nước, máu của những cá lan rộng ra khiến cậu sắp chịu hết nổi.

Tiểu Miên vừa chém những con cá quái vừa nhìn Cẩm Thiên An sắp lặn đến gần cánh cửa.

“Còn…một tí nữa thôi” cậu đã lặn tới cánh cửa, cảm giác khi cánh cửa ở trong nước thì như có luồng sát khí chết chóc lan tỏa khiến cho người khác muốn phát tởm.

Cậu lấy trong túi ra chìa khóa Violet rồi đút vào ổ cắm trên cánh cửa thì nó hiện tấm bảng hệ thống y như cửa đầu: bạn muốn thoát ra khỏi đây phải nhập mã.

“Những con mắt màu đỏ đó đang tiến đến đây kìa” mặc dù bọn chúng ở rất xa nhưng Qúy Quang Hồng có thể nhìn thấy những cặp mắt đỏ ấy đang di chuyển đến bọn họ với tốc độ rất nhanh.

Dĩnh Cửu Hàn vịnh vai thằng nhóc “Nhảy!”. Cả hai cùng nhảy xuống dưới, lặn sâu đã thấy nước dần màu đỏ tanh trong đó có Tiểu Miên đã chém gần hết những con cá quái dị.

Cẩm Thiên An ngước lên nhìn đã thấy ba người kia đang lặn xuống. Cậu không làm mất thời gian nữa nhanh tay ghi Pass trong bảng hệ thống: Bí ẩn sự cố của đèo dyatlov.

“Bíp…bíp…bíp” Đã xác nhận hoàn thành trò chơi trong cánh cửa, chúc mọi người trở về an toàn. Vừa mới gõ xong chữ thì bảng hệ thống phát ra giọng nói của người phụ nữ có chất giọng rất giống như cửa đầu.

Cánh cửa dần được mở ra “Mọi người nh…” cậu vui mừng nhìn lên trên thì kinh ngạc khi thấy có hàng tá những con cá quái lạ đã bị Tiểu Miên chém ban nãy đã sống dậy và trên mặt nước có mười mấy mắt đỏ đang trôi xuống với tốc độ rất nhanh.

“Chạy nhanh đi! Bọn quái đang bơi đến gần đấy!” Cẩm Thiên An hét lớn nhưng không cẩn thận để nước trôi vào họng của cậu khiến cho cậu bị nghẹt nước mà đuối xuống.

“Anh An!” Tiểu Miên và Qúy Quang Hồng thấy Cẩm Thiên An đang sặc nước và dần mất sức ra hiệu cho bọn họ phía sau có nguy hiểm. Cả hai người họ không bận tâm phía sau có nguy hiểm gì lập tức lặn càng nhanh xuống dưới để giúp Cẩm Thiên An.

Vèo! Dĩnh Cửu Hàn bơi với tốc độ rất nhanh đến đỡ lấy Cẩm Thiên An bế trên tay. Hắn dùng chút hơi còn lại hô hấp cho Cẩm Thiên An đồng thời tiến vào cánh cửa trở về nhà.

Bạn đang đọc Bí ẩn chết chóc sáng tác bởi sussy890
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sussy890
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.