Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ Nhật Thiên kết hôn?!

Tiểu thuyết gốc · 3366 chữ

Trước mắt là một căn phòng nhỏ chẳng mấy xa lạ, cái tủ sách , chiếc giường bé xinh.

" Con gái, lại đây với mẹ nào?" Giọng nói nhẹ nhàng phát lên

Người phụ nữ trẻ trung mặc chiếc đầm trắng đang nở nụ cười ấm áp đó chẳng ai khác chính là bà Vũ. Đứng sau đó là ông Vũ đang giang rộng đôi tay về phía nó

Nó đứng sững không tin vào mắt mình, cái khung cảnh ấm áp này.... đã lâu lắm rồi.... Nó chạy tới ôm chầm lấy họ. Vừa chạm vào thôi thì khung cảnh xung quanh thay đổi. Căn phòng bỗng rực đỏ, một người ở phía sau nhấc bổng nó chạy ra khỏi cửa chỉ để lại ông bà Vũ trong căn phòng đỏ đó.

Trên mặt ông bà Vũ nở một nụ cười thương tiếc rồi nói :" Con gái, con phải sống thật tốt!" Hình ảnh của họ khuất dần trong biển lửa...

Xung quanh nó trở nên tối sụp hẳn lại....

" Tỉnh rồi sao? " Một giọng nói phát lên

Nó từ từ mở mắt thì nhận ra chỉ là một giấc mơ, mồ hôi trên trán cũng vả đầy

" Em vừa gặp ác mộng sao?" Mộc Lan hỏi tiếp

Nó ưỡn vai mệt mỏi sau đó đáp lại :" Chỉ là một giấc mơ thôi cô ạ"

Nhìn trên đồng hồ mới chập chờn 1h sáng, nó lại mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính. Chiếc xe của Mộc Lan dựng trước quán mỳ nhỏ

" Kính chào quý khách ạ" Một người đàn ông độ 60 tuổi trong quầy chế biến nở nụ cười đáp.

"Cho chúng cháu 2 phần đi ạ!" Mộc Lan bước đến quầy chế biến nói

Người đàn ông với bàn tay nhanh nhẹn chẳng mấy chóc đã mang đến bàn ba tô mỳ khô thơm lựng. Uyển Dư không chần chừ thưởng thức một cách ngon lành.

"Hôm nay cô Mộc lại đến đây cùng với cô bé nào đây?" Ông chủ nói một cách vui vẻ

Mộc Lan phì cười, lấy miếng giấy lau miệng rồi nói :" Đây là cô bé của cô Tịnh"

Cô bé của cô Tịnh!!!!- Nó nghe câu nói đó mà suýt bị sặc"

Ông chủ cười to với câu nói châm chọc của Mộc Lan:" Vậy ra cô bé này là học trò của Tịnh Hương"

Nó quay sang nhìn Mộc Lan và nói với giọng thì thầm:" Bộ em không phải là học trò của cô sao?"

"Quan hệ giữa em và cô so với em và cô Tịnh khác xa nhau đó" Mộc Lan cười man rợ khiến cho nó nổi hết cả sống lưng. Nó cũng chẳng hiểu ý của cô Mộc muốn nói là gì.

Sau khi hai người ăn xong thì nhanh chóng trở lại xe. Dù gì cũng đã hoàn thành xong 3 ngày từ thiện nên giờ họ đang trên đường về nhà.

Cuối cùng cũng tới nhà của nó, lúc đó cũng đã 2h sáng. Cả hai đều mệt mỏi nên vội tạm biệt nhau . Nó mở khóa sau đó bước vào nhà, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Đi ngang qua phòng của anh nó, nó đã chứng kiến cảnh tượng hết sức là "người lớn"

-Lộ liễu thật đó, không khóa cửa - Nó nói thầm trong đầu cùng với sự sốc nặng. Dư đi rón rén lên phòng thì liền nằm sấp trên giường

Cảm xúc của nó lúc này là một mớ hỗn độn. Nó vừa tức giận lại vừa thất vọng nhưng không lao vào la hét hay gì. Sở dĩ Dư để yên cho hai người kia "hành sự" là vì cảm thấy bất lực, đâu có quyền gid mà cản chứ.

Dư ngủ đi lúc nào cũng chẳng hay....

Vũ Uyển Dư, cậu tính không đi học hay sao?" Có một bàn tay lay nhẹ nó

Mở mắt ra thì chính là Linh. Nó lăn lộn trên giường rồi lại trùm chăn lên đầu mà ngủ tiếp nhưng mà nghĩ tới hình ảnh khuôn mặt lạnh toát của chủ nhiệm là nó đã không còn chút tâm trí nào rồi.

Nó vung chăn ngồi bật dậy nhìn mơ màng về phía bạn thân.

" Cậu đến lúc nào đấy?"

" Lúc cậu còn đang trong giấc mộng đấy." Linh lôi Dư xuống giường.

" Trễ rồi."

Nó bước vào lớp ngồi một cách mệt mỏi, thêm cái vết bầm ngay mông tận mấy hôm rồi mà vẫn chưa phai.

"Đi làm từ thiện thế nào? Sao nhìn mệt mỏi vậy??" Linh nói với nó

Nó quay mặt nhìn Linh với đôi mắt thẫn thờ, giọng nói nhẹ hều :" Vui lắm"

Nghe câu nói của nó thì một đứa bạn thân như Linh cũng hiểu được ý nghĩ thật sự. Nó tự dưng phì cười

" Cười giề?" Dư khều khều nó vài cái

Linh lắc nhanh đầu nhưng môi vẫn nở nụ cười.

" Phải thấy hãnh diện khi đi cùng chủ nhiệm. Không như những người bị cho leo cây" Con Linh nói hơi to hơn một chút

Đúng thật, Tiểu Vy ngồi bàn trên cảm thấy chột dạ nên quay xuống liếc nhìn một cái. Còn Linh thì lại thấy hả lòng hả dạ.

Uyển Dư thở dài nhìn ra phía cửa sổ. Thấy có tâm sự nên Linh cũng chẳng làm phiền

" Cậu có tin vào duyên số hay không?Câu nói chậm rãi

"Gì cơ?" Linh tò mò

-Reeng reeng - Tiếng chuông vang lên

Cả lớp ổn định chỗ ngồi một cách nhanh chóng, làn khí im lặng đến ngạt thở cứ ùa tới liên tiếp bởi tiết đầu là của Tịnh Hương.

Tiếng giày cao gót lộp cộp cũng khiến cho học sinh trong lớp rùng mình

"Nghiêm, cả lớp chào cô" Lớp trưởng hô

Vẫn là cái màn chào cũ, nàng phẩy tay với ánh mắt không chút lưu tình nhìn sơ lược cả lớp. Cứ đến tiết nàng là cái không khí lạnh buốt này xuất hiện, hầu hết đều gục mặt xuống bàn, không ai dám nhìn chính diện cả.

" Hoạt động ngoại khóa vào diệp lễ vừa rồi lớp chúng ta đã tham gia đầy đủ, bây giờ lại đến hoạt động văn nghệ tổ chức vào chủ nhật tuần này. Trong lớp ai có năng khiếu gì không? " Giọng nói lạnh tanh phát lên như mọi khi

Lớp im lặng đến cả hơi thở cũng nghe thành tiếng. Giả dụ như có năng khiếu thật thì chắc cũng chẳng có ai dám phát biểu ý kiến. Ánh mắt lạnh vô tâm của cô Tịnh cũng không liếc nhìn một ai mà vẫn khư khư với quyển sổ ở trên bàn.

Im lặng một chập thì nàng lên tiếng :" Nếu không có ai thì tôi sẽ chỉ điểm vậy"

" Vậy tiết mục văn nghệ giao cho Thư Ký!"

Nàng vừa dứt câu thì cả lớp quay xuống nhìn nó. Còn con Linh thì cười cười thì thầm :" Đúng ý tao"

Nó đứng dậy rồi đáp :" Dạ" sau đó thì ngồi xuống

Nghe nó nói nàng nhếch nhẹ chân mày, khuôn mặt vẫn im như tượng rồi đi vào bài học mới.

Trong giờ ra chơi, nó nằm úp xuống bàn. Nghĩ tới hình ảnh Liễu khi sáng khiến cho nó bực bội trong lòng. Con Linh mang tới hai gói bimbim đặt trước mặt nó rồi nói

" Khi nãy nghe lời chủ nhiệm quá ha" Câu nói đùa thông thường

" Dù gì cũng chỉ là một tiết mục văn nghệ, lên hát một bài cho xong" Nó quay sang nhếch miệng cười rồi vơ tay xé gói bim bim

" Tưởng đâu không ăn chứ!"

" Đồ ăn tới miệng chẳng lẽ hông ăn" Nó bễu môi

Linh phì cười rồi nói tiếp :" Hồi sáng mày tính kể tao nghe chuyện gì vậy?"

Nó chưa kịp trả lời thì Tiểu Vy bước tới, cất giọng kiêu ngạo ẻo lả :" Cô Mộc bảo xuống phòng giáo viên gặp cô ấy"

Nói xong thì quay đi một mạch. Trong lòng cảm thấy khó hiểu- Nó có cái gì hơn mình sao?-

"Chuyện đó lát kể cũng được, mày đi đi" Linh vỗ vai nó

Dư gật đầu rồi bước đi. Số nó cũng vất vả, đều bị hai hắc ma trong trường ghi nhớ. Có vẻ nó và Mộc Lan thân thiết với nhau hơn, cô Mộc cũng ít khi gây áp lực gì tới nó, lâu lâu chỉ quăng vài câu nói khiến nó chao đảo tinh thần thôi.

Nó đến phòng của Mộc Lan với tâm trạng thoải mái hơn chút ít, đưa bàn tay thon dài lên gõ cửa.

"Vào đi" Tiếng cô Mộc

Nó bước tới ngồi ở bộ bàn ghế chờ Mộc Lan tìm thứ gì đó ở trong học tủ. Một lúc sau, cô lấy ra một sắp bài rồi bước tới ngồi đối diện Dư.

"Bài của lớp em cô chấm xong rồi nhưng chưa ghi vào bảng điểm, em ghi giúp cô đi" Mộc Lan nói

"Dạ"

Im lặng một lúc thì Mộc Lan bắt chuyện :" Bài của em có điểm cao nhất lớp đó"

"Dạ" Nó nhẹ giọng , tay vẫn viết điểm vào sổ

" Sao hôm nay bất thần vậy?" Mộc Lan nở nụ cười với nó

" Không có gì ạ" Nó đáp lại

Viết khoảng 5 phút thì cũng đã xong

" Em viết xong rồi ạ" Nó bỏ bút xuống, vặn vặn cổ tay

" Cảm ơn e" Nói xong cô rút từ trong giỏ sách một chai nước

Đó chính là chai nước dâu. Mộc Lan đặt trước mặt nó và nói

" Có qua có lại, coi như là thù lao đi"

Bước ra khỏi phòng, trên tay cầm theo chai nước. Tâm trạng của nó vẫn bần thần như vậy, nó khó mà ưu được cô Liễu thư ký đó. Đi ngang qua phòng của Tịnh Hương thì nó đứng khựng lại, tự động rùng mình mà không cần thứ gì tác động.

Vừa đứng trước cửa nó vừa nghĩ tới cảm giác bước vào căn phòng ngột ngạt đó khiến cho da gà nổi hết cả lên.

-Sao năm học này lại dính phải chủ nhiệm hắc ám chứ- Nó nói thầm trong lòng rồi thở dài

Bỗng "Cạch" Cửa phòng mở bất ngờ. Nó giật mình định tháo chạy nhưng vừa được vài bước thì...

" Đứng lại" Tiếng nói quen thuộc

Nó từ từ xoay người lại , chuẩn bị sẵn tinh thần :"Dạ"

"Nãy giờ đứng đây làm gì?Có ý đồ gì sao?Hôm nay không gọi mà lại tự động đứng trước cửa, lạ nhỉ" Giọng nói như nghiến ngầm từ lâu, đôi mắt vẫn là hai thanh đao sắc nhọn. Nàng đứng khoanh tay tựa vào cánh cửa

Nghe tới đây thôi thì tâm lý cua nó đã đứng không vững rồi

"Dạ...em vô tình đi ngang qua thôi ạ"

"Vô tình?Vô tình đứng trước cửa phòng hơn năm phút!" Đôi chân mày của nàng bắt đầu nhăn lại, giọng nói ghì mạnh

-Cô ta là người hay quỷ vậy, haizz- Nó mếu máo suy nghĩ

" Dạ, vô tình thôi ạ" Giọng nói nhỏ hẳn lại

Ánh mắt của nàng nhìn chai nước sau nó chuyển sang nhìn nó. Còn nó thì ... nhìn xuống dưới đất vì nó cũng không có đủ dũng cảm để nhìn.

" Nếu đã muốn vô tình đứng trước cửa phòng của tôi như vậy thì về sau phải xuống phòng tôi vào giờ ra chơi" Giọng nói lạnh băng hơn lúc nãy

Lúc này nó mới cảm nhận được những nguy hiểm về sau sắp ập tới mình. Chưa kịp mở miệng năn nỉ thì đã nghe tiếng "Rầm" đóng cửa.

Khi nãy đã bức bối trong lòng bây giờ nó lại gặp thêm rắc rối này khiến cho mọi thứ xung quanh nó đều sám sịt. Hai tiết còn lại trôi qua một cách nhạt nhẽo, con Linh bận trực nên Dư vẫn phải đi bộ về.

Vừa bước vào nhà thấy dì Hoa, Nhật Thiên cùng với Liễu đã ngồi sẵn ở phòng khách. Nó dự là sẽ đi thẳng lên lầu nhưng đã bị dì Hoa kéo lại:

" Con ngồi đi"

Nó miễn cưỡng ngồi xuống. Nhật Thiên nhìn nó rồi cười một cách thân thiện sau đó cất lời:

" Bố mẹ chúng ta mất sớm, công ty thì có quá nhiều việc nên ít ai có thể quan tâm đến em"

"Dạ" Nó có một dự cảm không lành

"Vậy nên Anh và chị Liễu sẽ kết hôn với nhau" Nhật Thiên vừa dứt lời thì Liễu nói tiếp với giọng hả hê:" Sau này chúng ta sẽ là người một nhà"

Cứ tưởng nghe xong sẽ phản ứng ghê gớm lắm, nhưng Dư cũng chỉ gật đồng đồng ý, khiến Liễu hết sức bất ngờ.

Dì Hoa cũng hiểu cảm xúc của nó lúc này nên vội nói :" Cậu thông cảm" Nói xong thì dì đi vào bếp

Dư bất ngờ với mọi chuyện xảy ra hôm nay. Nó thừa biết Liễu không có một ý tốt nào, nói đúng hơn là kẻ đào mỏ. Cảm giác của nó lúc này khó chịu hơn bất cứ khi nào khác, không một ai có thể giải bày nổi niềm này.

Về phía Mộc Lan và Tịnh Hương, cả hai người đang ngồi tại một tầng lầu coffee tán gẫu. Cả hai đều có nhan sắc không chê vào đâu được thêm cách phối đồ trẻ trung thu hút được nhiều ánh mắt của nhiều người

" Cậu nhận được thiệp mời cưới của Vũ Nhật Thiên chưa?" Tịnh Hương chống cầm nói

" À nhận được rồi. Cưới vội quá" Mộc Lan nói với giọng đầy ẩn ý

" Có lẽ hắn đã sẵn sàng cho vụ giao dịch rồi đó" Tịnh Hương nói giọng đầy nguy hiểm

" Chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị"Mộc Lan nhếch miệng

-----------------------------------------------------------------------------------------

Dư đang nằm dài trên giường thì Dì Hoa đi đến ngồi kế bên

"Có lẽ là cậu chủ sẽ kết hôn trong tháng này."

-Thường ngày dì ta có mấy khi êm dịu như này đâu- Dư khó hiểu

" Tại sao... lại gấp rút như vậy ạ?" Nó ngập ngừng hỏi

Dì Hoa thở dài rồi lắc đầu không biết

" Dì biết nhưng mà... đó là quyết định của anh con. Biết đâu cô ấy thay đổi"

Nó thở dài rồi nằm sắp xuống giường, nghĩ hồi lâu nó thấy dì Hoa nói cũng phải. Nó cảm thấy đầu óc quay cuồng vì mấy chuyện này ập đến bất ngờ.

Đang nằm lim dim trên giường thì điện thoại reo lên, thì ra là Linh gọi

"Alo" Nó nói

" Ê ê, anh cậu với Liễu gì đó kết hôn hả?" Con Linh hỏi với giọng đầy bất ngờ

"Đám cưới gì mà gửi thiệp như tia chớp thế?" Nó mệt mỏi hỏi

"Báo chí đang đưa tin rầm rộ đây này"

- Cũng phải, anh ấy là doanh nhân có tiếng- Nó suy nghĩ

"Rồi mày tính sao?" Con Linh hỏi tiếp

" Trễ rồi, làm sao mà phản đối được" Nó đáp

" Cũng phải. Cái người tên Liễu ấy về làm chị dâu, tao thấy cuộc sống sau này của mày dần biến thành màu đen rồi đó"

" Cái cuộc đời này..." Nó kéo dài

" Nói chớ ở nhà gặp Liễu lên trường gặp sát thủ. Sao số phận mày ..." Con Linh nói

" Tối nay đi ăn cho khuây khỏa không?"

"Ok, 6h nha" Con Linh vui vẻ đồng ý

" Ừ, tắt máy đây"

-----------------------------------------------------------------

Tối nay đi ăn với Linh nó mặc chiếc áo loptop trắng cùng với cái quần sọt đen, mái tóc dài được thả xuống. Sau khi ăn xong thì hai đứa dẫn nhau vào thư viện. Con Linh thì chẳng hứng thú mấy nên đứng ở khu thiếu nhi đọc truyện tranh. Còn Dư thì đi qua quầy sách thường thức và nâng cao.

Đang đọc sách văn học chăm chú thì nó bị phân tâm bởi luồng khí lạnh, cảm giác như ai đang đứng phía sau lưng mình.

-Trong hiệu sách mà cũng có ma hay sao?- Nó có chút hoảng sợ

Cái mùi hương thơm nhẹ thu hút người khác, nó quay lưng lại thì suýt nữa thét lên trong hiệu sách. Tịnh Hương với bộ đồ đen đứng đây từ nãy giờ

" Em...em...chào cô ạ"

Ánh mắt của nàng như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Cô lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ rồi đưa cho nó

" Đi tìm những quyển sách này rồi mang đến bàn cho tôi" Giọng nói lạnh toát

" Nhưng tại ... sao" Nó đang nói ấp úng thì bị nàng cắt lời

" Có ý kiến gì sao?" Đôi lông mày co lại với ánh mắt sắc bén

Đương nhiên là nó phải nghe lời đi tìm sách. Lời nói của nàng cũng khiến cho nó loạn choạng. Tịnh Hương ngồi chờ chăm chú nhìn chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Nó bước tới với 7 cuốn sách dày nặng nề, vội đặt trên bàn. Vừa tới nó đã thấy Linh đứng bối rối kế Tịnh Hương

" Không đọc truyện tranh nửa sao?" Nó quay sang Linh hỏi

Tịnh Hương liền cắt lời với giọng lạnh :"Đi về trước đi, lát xong việc tôi sẽ đưa bạn của em về" Nói nhưng mắt của nàng vẫn dính vào chiếc điện thoại.

Con Linh ấp úng " Dạ" Nhìn Dư với một ánh mắt chia buồn sau đó thì đi về trước.

" Ngồi" Giọng vẫn như cũ

Nó kéo ghế ngồi đối diện nàng. Sau một hồi, nàng cất chiếc điện thoại vào túi.

" Giúp tôi ghi một số ý trong sách, tôi đọc tới đâu thì ghi tới đó" Nàng nói rồi đưa cho nó một cuốn sổ và cây bút

Nàng đọc rất nhanh đến nỗi tay nó muốn rụng rời. Mới một lát mà đã viết được 4 mặt giấy. Nàng cứ việc mà đọc còn nó cứ việc mà khóc than trong lòng.

" Viết hết đoạn chữ nhỏ ở trang 108 nữa là xong" Nàng đưa quyển sách trên cùng cho nó

- Trời ơi, hôm nay bị sao chổi ám hay gì- Nó mệt mỏi mở sách ra ghi tiếp

Nó không hề để ý lúc mình đang chăm chỉ viết, nàng nhìn từng hành động cử chỉ, cả nét bút của nó rất kĩ, đến khi nó viết xong rồi thôi.

" Em viết xong rồi ạ" Nó vươn vai mệt mỏi

" Ừ, đi trả sách về chổ cũ đi"

Dù mệt mỏi nhưng nó vẫn phải đi. Nếu không tính mạng không được yên ổn đâu.

Nó trả sách xong thì ngồi ạch trên ghế mà mệt mỏi. Nàng lấy giỏ sách kế bên rồi ra hiệu cho nó đi về.

" Chẳng có thù lao gì?" Nó nói thì thầm

" Hả?!" Nàng châu mày quay lại, nhìn nó một cách khó chịu

- Cô ấy nghe được sao, chết chết- Nó hoảng hốt nghĩ

" Dạ không ạ" Nói hơi run run

Nàng tiến lại gần, từng bước từng bước lại gần. Nó có thể ngửi rõ mùi hương trên người nàng hơn bao giờ hết. Mặt nàng giãn ra hơn một chút, đưa bàn tay lên xoa đầu Dư, mắt đối mắt rồi thì thầm:

" Tôi chở em về đến nhà là thù lao lớn nhất rồi còn gì"

Hành động này chỉ diễn ra võn vẹn trong 30 giây nhưng chính hành động này đã khiến cho con tim nó đập mất phanh mà chẳng hiểu lý do, mặt nó đỏ dến bất ngờ

Nàng nhanh chóng ra lấy xe rồi chở Dư về...... Tất nhiên là không gian trong xe sẽ ngạt thở đến tận óc rồi.

Bạn đang đọc [BHTT]Hoa Rơi Sóng Vỗ. sáng tác bởi LynMeo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LynMeo
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.