Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 575 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Đồi phong bại tục!”

Mưa dầm kéo dài, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống rất nhiều. Thật ra cũng không có cảm giác lạnh cho lắm, chỉ là có chút ẩm ướt.

Trong phòng ngủ, thanh âm trầm khàn của đàn ông truyền ra, sau đó là tiếng cười của phụ nữ, trong tiếng tí tách của cơn mưa dường như càng trở nên rõ ràng hơn.

Nhạc Sở Nhân cười không dừng lại được, cô ôm bụng, tay quệt khóe mắt. Tóc cô rối tung, cười mất hình tượng, nhìn như người điên.

Diêm Cận ngồi đối diện, nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn không có biểu tình gì, hai tai lại có chút đỏ. Cô vẫn cười không ngừng, hai tai hắn càng ngày càng đỏ hơn, ánh mắt bình thường không gợn sóng cũng dần dần hiện lên xấu hổ và bất đắc dĩ.

Ở giữa hai người là máy tính, màn hình đang chiếu những hình ảnh kỳ quái và phát ra những âm thanh rên rỉ kỳ quái, a a hừ hừ. Chỉ nghe tiếng không xem hình cũng có thể đoán ra được trên máy tính đang chiếu cái gì.

“Thoát ra đi, thoát ra rồi em cười cũng không muộn.” Thật sự chịu không nổi, Diêm Cận bắt lấy tay cô, túm cô lại, chỉ mong cô có thể nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi trang này.

Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu, cười xong rồi ngồi thở: “Đại Tướng quân, cái này đẹp mắt không? Ha ha ha.” Cười chết cô rồi. Phim người lớn vừa mở, Diêm Cận liền choáng váng, biểu tình kia, thật sự rất buồn cười. (MTLTH.dđlqđ)

Diêm Cận hít sâu một hơi, hai tay lay lay bả vai nàng: “Thoát đi rồi nói sau, em nhanh lên đi.”

“Không sao, anh cứ xem đi. Em có thể xem, anh cũng có thể.” Cô nói xong liền nhấc máy tính đặt ngang tầm mắt hắn, nhất quyết bắt hắn phải xem cho bằng được.

Diêm Cận tránh né nhưng vẫn khó lòng tránh khỏi, trên mặt xấu hổ càng nhiều. Thật sự không có biện pháp nào khác ngoài đoạt lấy máy tính của cô: “Không nên xem, cơ thể người khác đẹp vậy à?”

Nhạc Sở Nhân sửng sốt, sau đó lại phát ra một tràng cười khác: “Chắc chắn không đẹp bằng Đại Tướng quân anh rồi. Nhưng nhìn nhiều của người khác, đến lúc nhìn Đại Tướng quân, em không còn thẹn thùng nữa, không phải sao?”

Diêm Cận không nói gì, lần này không chỉ hai tai, cả cổ cũng đỏ hết lên rồi. Tay khẽ đẩy cô một cái: “Bói hươu nói vượn.”

Vẫn tiếp tục cười, Nhạc Sở Nhân cười không ngừng: “Cái này bình thường mà. Hơn nữa loại này là có chừng mức nhất rồi, ít nhất thể loại có khẩu vị nặng em còn chưa xem bao giờ, chỉ nhìn để học tập thôi.”

“Còn cười? Về sau em đừng xem mấy thứ linh tinh này nữa, làm xấu đi tâm hồn, không biết sao?” Diêm Cận nghiêm mặt nói, trên mặt vẫn còn phơn phớt hồng.

“Không đam mê thì xấu đi kiểu gì? Chỉ là mấy bộ phim dạy giới

Bạn đang đọc Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi của Trắc Nhĩ Thính Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.