Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 178-2: Thiếu

Phiên bản Dịch · 723 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Được, đến ngày mai rồi hãy kể cho anh giấc mộng của em.” Hắn cười, thanh âm trầm khàn quyến rũ chết mất.

“Dạ, nhưng nếu như có mơ thấy anh chàng đẹp trai nào đó, em cũng đảm bảo rằng sẽ báo cáo chi tiết cho anh nghe. Anh đừng giận là được.” Cắn lên mũi hắn. Chiếc mũi thẳng hoàn mĩ này hoàn toàn tự nhiên, lực lớn cũng không vẹo được.

“Mộng của anh nói anh sẽ không tức giận.” Bế cô lại gần ghế sô pha. Dù đêm qua hắn vẫn một đêm không ngủ, nhưng tinh thần nhìn chung vẫn rất tốt.

“Mộng của anh nói rằng em sẽ làm với anh chàng trong trắng anh đó.” Cô hào khí vạn trượng vung tay lên, Diêm Cận nghe được cũng phải phỉ cười. Hắn sẽ không nói những lời này, nhưng nghe cô nói, hắn vẫn rất thích.

Điện thoại hỏng đã được hai ba hôm, tiểu Giang không liên hệ được với Nhạc Sở Nhân, cuối cùng tự mình lái xe tới. (MTLTH.dđlqđ)

Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, đồng chí tiểu Giang rõ ràng thở dài nhẹ nhõm, anh tháo kính râm xuống, cười nói: “Sao anh lại không gọi được cho em? Nhắn tin em cũng không trả lời lại, anh còn tưởng em gặp phải phiền phức.”

“Điện thoại em hỏng rồi, hai ngày nay em cũng có việc phải làm nữa. Đúng rồi, hôm qua em thấy xe cảnh sát tuần tra cả đêm, các anh phát hiện được cái gì sao?” Mở cửa cho anh đi vào nhà, hai người vừa lên lầu vừa nói chuyện phiếm với nhau.

“Đây là cơ mật, nhưng anh vẫn có thể tiết lộ cho em. Em phải đảm bảo không được nói ra bên ngoài.” Đồng chí tiểu Giang cười nhìn rất đẹp trai, hàm răng vừa đều vừa trắng, phản quang cả ánh mặt trời.

“Em còn có thể nói cho ai được nữa chứ. Anh mau nói em nghe xem nào.” Nhạc Sở Nhân nói, cô cũng đâu phải bà hàng xóm.

Vừa bước chân vào phòng khách, tiểu Giang liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diêm Cận, sắc mặt có chút biến hóa: “Diêm tiên sinh ở đây sao?”

Sắc mặt Diêm Cận lạnh nhạt, gật đầu thật nhẹ, một bộ dạng vừa lạnh lùng vừa cao ngạo.

“Anh ngồi đi. Nói nhanh lên!” Nhạc Sở Nhân ngồi xuống bên cạnh Diêm Cận. Động tác tự nhiên như vậy tựa như muốn thông báo cho tiểu Giang rằng quan hệ của hai người rất thân mật.

Quả nhiên tiểu Giang trợn trừng mắt nhìn, nụ cười thoải mái cũng không còn thấy xuất hiện. Anh tự giác ngồi chỗ cách bọn họ xa nhất.

“Đội đã tìm thấy thi thể bị mất tích kia. Thế nhưng….thứ đó là xác sống.” tiểu Giang nhấn mạnh, giọng điệu không thoải mái như lúc mới tới.

Ánh mắt Nhạc Sở Nhân trở nên sắc bén hơn, cô cùng Diêm Cận liếc nhau một cái, sau đó mới nhìn tiểu Giang: “Sau đó thì sao?”

“Cho nổ rồi.” Mấy chữ đơn giản trả lời vấn đề này. Đêm hôm đó đối với bọn họ chính là ác mộng.

Nhạc Sở Nhân hiểu được, súng ống đạn dược đều là những vũ khí có lực sát thương rất mạnh. Bị nổ cho không còn mảnh thịt như vậy, người kia có muốn khống chế lại cũng chẳng còn cách nào.

“Vẫn không tìm được lão ta có phải không?” Nhạc Sở Nhân tuy hỏi như vậy nhưng chính bản thân cô cũng đã có đáp án.

“Phải, không thể tìm được.” tiểu Giang gật đầu, biểu cảm rất nặng nề. (MTLTH.dđlqđ)

“Lão ta chắc chắn sẽ không chạy xa, em có thể khẳng định lão vẫn còn ở gần đây. Thế nhưng thời điểm các anh điều tra phải tuyệt đối cẩn thận. Lão ta rất kỳ dị.” Cô thực sự không có biện pháp nói cho anh biết việc này có bao nhiêu tà môn, cô chỉ hy vọng anh nghe lọt lời nhắc

Bạn đang đọc Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi của Trắc Nhĩ Thính Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.